Chap 38 - Chọc hổ thành mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tua lại đoạn lúc nãy, Bạch Hiền đang đi đến chỗ Xán Liệt thì cái khăn mà cậu vắt qua cổ để lau mồ hôi tự nhiên rơi xuống, không để ý cậu dẵm lên bị trơn ngã bịch cái vào ghế sofa mà chính xác hơn là ngã vào người Xán Liệt. Tóc tai rối bù vẫn không thèm để ý đến cú ngã ngoạn mục lúc nãy, cậu vẫn đứng bật dậy vẫn lăm lăm cầm chiếc kéo trên tay. Xán Liệt cũng ngồi bật dậy ôm chiếc gối vào người.

- Cậu...

Cậu nhìn chăm chú vào người Xán Liệt làm anh nhìn theo ánh mắt của cậu.

"Thôi xong, cậu ta bị mình đàn áp quá không lẽ định ... "

- Này, đừng làm thế nguy... nguy hiểm lắm đấy.

Thấy Bạch Hiền không thay đổi thái độ hơn nữa lại còn tiến sát hơn, anh tiếp :

- Từ từ, bình tĩnh ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh rồi thư thả thương lượng, bỏ... bỏ hung khí xuống.

Bạch Hiền cười nửa miệng rất đáng sợ :

- Cậu nghĩ tôi sẽ bỏ à?

Xán Liệt gật đầu trắc nịch, mặt mũi toát hết mồ hôi.

- Cậu... cậu... làm gì thế.

Nuốt nước bọt liên tục đến mức không còn cái gì để nuốt nữa. Bạch Hiền nhướng nhướng mày, một chân đã để lên ghế:

- Tự giác hay để anh đây ra tay.

Xán Liệt lắc lắc đầu, từ nhỏ Bạch Hiền đã rất liều, nhớ có lần cậu phi cho anh đôi dép làm anh vừa u đầu, vừa chảy máu nữa chứ.

- À, thích anh đây làm hộ chứ gì.

Lại lắc đầu, Bạch Hiền tiến tới, Xán Liệt nhắm chặt mắt

Xoẹt.

Tiếng kéo lạnh lùng vang lên, cùng lúc một vật gì đó đen đen rơi xuống.

"Sao mình không có cảm giác gì hết nhỉ, rõ ràng nghe thấy tiếng kéo vang lên mà... hay... mình bị mất cảm giác rồi." Anh từ từ hé mở mắt ra rồi trợn trừng mắt lên khi thấy những cọng tóc yêu quý đang rơi lả tả trên ngực áo và dưới sàn, còn Bạch Hiền thì đang nhìn anh bò lăn ra ghế cười ngất.

- Bạch Hiền... sao cậu dám.

Nhưng anh cũng thở phào lẩm bẩm.

"Thôi kệ tóc đi thay "của" cũng được, may hôm nay cậu ta chưa đi đến đỉnh điểm của cơn điên không thì... chết."

Bạch Hiền vẫn cười lăn quay.

"Nhìn cái vẻ mặt của hắn kìa, nhìn đần độn dễ sợ, cái vẻ mặt như con gấu mặt ngơ ấy. Haha một bên có một bên không may mình tay nghề cao không thì tên này trọc luôn quá."

Thấy Bạch Hiền cười sảng khoái anh đứng dậy chép miệng đến chiếc gương ngắm nhìn mái tóc hạt dẻ xoăn duỗi của anh cũng được rất nhiều người thích mà chỉ vì cậu ta mà nó bị mất mấy sợi.

Đứng trước gương to, anh vuốt vuốt lại mái tóc, anh nói với vẻ mặt bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Cắt cũng không biết cắt, lệch hểt rồi mai lại tốn tiền đi sửa.

"Sock!!" Nghe Xán Liệt nói xong Bạch Hiền tắt ngấm nụ cười trên môi cứ tưởng làm cho Xán Liệt tức tối nổ đầu ai ngờ anh cứ tỉnh bơ như không vậy. Cố tình nói mát :

- Tóc đó giờ đang là "mốt" đấy.

Xán Liệt quay lại nhìn cậu với ánh mắt dò xét :

- Vậy à. Mốt của mình cậu à. Quái dị.

Không những làm cho Xán Liệt không tức mà còn bị tác dụng ngược nữa chứ. Cậu lườm trộm Xán Liệt miệng lẩm bẩm. "Tên này bị mất dây thần kinh hay sao vậy?"

- Không những không mất mà còn rất ổn định.

Bạch Hiền thất kinh "Mình nói nhỏ như vậy mà sao cậu ta nghe được nhỉ." Lấy lại vẻ bình tĩnh:

- Thế cơ à

- Ừ

Anh không nói gì nữa, cứ đứng vuốt vuốt lại cho mất cọng bị cắt ngang đang chổng lên xẹp xuống. Nhớ lại chuyện Bạch Hiền dò hỏi :

- Làm xong hết rồi, tôi về được chưa.

Lại mỉm cười nham hiểm, Bạch Hiền nhìn mà muốn bủn rủn chân tay không biết Xán Liệt lại sai bảo chuyện quái quỷ gì nữa :

- Sao?

- Vào toilet rồi biết. Xong thì về được rồi đấy.

Nói xong anh lại thản nhiên vắt chân lên bàn ngồi xem tivi

Cái tên này mình như kiểu ôsin nhà hắn ấy nhỉ. Ờ mà đúng mà mình là ôsin mà. Trời ơi sao số tôi khổ thế này hả trời, thôi đằng nào hôm nay cũng dọn rồi, dọn luôn cả thể. Phòng tắm nhà hắn cũng hơi to to thôi chắc cũng không đến nỗi nào.

- Á... Trời ơi.

Cái tên khốn này hắn dùng kiểu gì mà giấy vệ sinh dài loằng ngoằng rơi ướt hết dưới đất thế này... Trời cái gì nữa mà đen sì sì vậy.. thì ra là bã cafe, nhà có mấy thùng rác tự tiêu sao không cho vào cho vào bồn vệ sinh làm gì không biết, hắn định trồng cây cafe trong nhà tắm chắc... mà sàn này nó bị làm sao vậy sao toàn bùn thế này.. AAAAA.... Đây là toilet hay thùng rác tự tiêu vậy không biết....

Hừ hừ hừ... mình lau... lau ... lau ... xả ... xả ...xả... chết này tên Xán Liệt thối tha, anh hành hạ tôi thế đấy hả, hành hạ cũng phải nghĩ đến thân phận vợ tương lai của tôi chứ....

Mệt quá đi mất, thành quả của mình. Cuối cùng cũng xong phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm hết rồi, không còn phòng nào nữa... Ôi, cái lưng của tôi.

Lê lết thân tàn ma dại ra ngoài:

- Xong rồi, tôi về.

Đang ngồi ăn Orion nhìn Bạch Hiền hí hửng, thấy không tội nghiệp mấy anh lại vừa nhổ, vừa phì mấy mẩu bánh xuống đất, rồi phủi.

"Cái tên này, bánh ngon như vậy sao không đưa cho tôi ăn mà vứt đi làm gì không biết, hic miếng bánh tội nghiệp em nỡ bỏ đi như thế à. Ăn được mấy miếng thịt mà bị tên này tiêu hoá hộ hết rồi còn đâu..."

- Bánh chán quá, lại phải nhờ cậu rồi. Ngại quá.

Hết chịu nổi, cậu tiến đến đấm đá, dựt tóc lên đằng trước dựt tóc ra đằng sau, Xán Liệt không ngừng kêu la:

- Bạch Hiền đại nhân em xin lỗi, anh tha lỗi cho em.

- Em xin lỗi mà.

- Em hứa sẽ làm nô lệ cho anh sai bảo cả đời. Huhu.

Nhưng sự thật phũ phàng Bạch Hiền đành đến lau số bánh vương vãi mà không làm gì được Xán Liệt. Trong lúc đấy anh ung dung bước vào phòng ngủ.

"Biết thế không báo cáo cho rồi, mình về quách cho xong."

Lau hết chỗ vụn bánh cậu rón rén từng bước từng bước ra ngoài. Các căn hộ gần đấy cũng đã tắt hết điện, chỗ này là nơi cao cấp nên thường không có xe taxi mà nhớ lại lúc nãy cậu bị hắn bắt đến đây giờ đành đi bộ về thôi.

Vừa ra khỏi cửa, một âm thanh lạnh lùng vang lên :

- Đứng im đấy.

Bạch Hiền giật mình, như là ăn trộm bị bắt quả tang. Cậu đứng im, quay lại, nhìn Xán Liệt cười giả lả.

"Muốn kêu tôi ở lại dọn dẹp tiếp sao, đừng hòng."

Nhìn Xán Liệt đã khuất trong gara cậu ba chân bốn cẳng co giò chạy. Vừa lúc lái xe ra ngoài không thấy Bạch Hiền anh chỉ cười nhẹ. "Cứ thế mà đi bộ."

Xán ngồi trên xe vừa ấn còi bim bim vừa cười thích thú với bộ dạng chạy của cậu, anh cứ tà tà đi xe đằng sau. Đến khi Bạch Hiền mệt thở dốc đứng chống hai tay vào đầu gối thở hổn hển thì anh mới mở cửa xe bước xuống :

Dựa lưng vào cửa xe nhếch môi.

Bạch Hiền xua xua tay, thở hồng hộc :

- Thôi... Th...ôi được rồi.... Tôi về theo...cậu...là...là được...chứ gì...

- Về đâu cơ.

- Về nhà cậu.

- Về nhà tôi làm gì.

- Ơ...

Anh đá long nheo với cậu:

- Không phải cậu định qua ... đêm với tôi chứ.

Bạch Hiền đỏ bừng mặt, không nói được câu gì trước vẻ mặt đùa cợt của anh.

- Lên xe, tôi đưa về.

"Sock n lần trong tối hôm nay." cậu hét lên :

- Sao cậu không nói sớm, làm tôi chạy thụt mạng, tưởng cậu bắt tôi ở lại dọn dẹp nữa chứ.

- Thích thì quay lại làm.

Bạch Hiền cười tươi chạy lại mở cửa xe tự lên:

-  Xán xán đẹp trai, về thôi.

---------------------

Chap bù nha các bạn :)

Trưa mát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro