Chap 4 - Ép duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 năm sau.


- Bạch Hiền đi từ từ thôi con.


Bạch Hiền quay lại cười tươi nói với ba :


- Sắp về nhà rồi ba ơi. Con vui quá.


Ông Biện mỉm cười nhìn con trai. Vì công việc bên Anh cũng đã phát triển thuận lợi. Nên ông giao lại cho em ông là Biện Kỉ tiếp quản rồi mình cùng con trai về nước, Hai cha con ông gọi taxi về. Vừa xuống xe, Bạch Hiền bước nhanh xuống vươn vai hít thở vẻ khoan khoái nhìn ngôi nhà thân yêu của mình. Đưa mắt nhìn sang nhà Tuấn Miên cậu thật bỡ ngỡ trước sự đồ sộ của nó. Lúc trước mới chỉ là căn nhà 3 tầng mà bây giờ đã xây thành một ngôi biệt thự theo lối kiến trúc của Phương Tây rất đẹp. Cả một khuôn viên rộng toàn cây cảnh, nó không khác gì một tòa lâu đài cổ kính của Tây Âu cả.


Ông Biện thấy con trai ngơ ngác ngắm căn nhà, ông vỗ nhẹ vai con nói :


- Định ngắm đến bao giờ đây con trai vào nhà nghỉ một lúc rồi ba con mình qua chào hỏi bác Kim.


Bạch Hiền gật đầu nhanh :


- Dạ.


Vì ông Biện đã gọi điện cho bà giúp việc hồi trước để đến dọn dẹp lại căn nhà nên căn nhà khá gọn gàng sạch đẹp và cách bày trí vẫn như xưa. Làm cho Bạch Hiền xúc động chỉ muốn hét thật to. Đã bao ngày trăn trở nhớ về quê nhà.


Cậu xách va li vào nhà, lên căn phòng thân quen của mình, cậu thả người xuống chiếc giường nệm êm ái " Cảm giác thật dễ chịu ". Bạch Hiền suy nghĩ gì đó, nét tươi tỉnh hiện rõ trên mặt cậu rồi cậu thiếp đi lúc nào không biết.


Nụ cười vẫn còn vương vấn trên môi.


Ông Biện nghỉ ngơi được một lúc rồi ông lên phòng Bạch Hiền, mở cửa ra ông thấy con trai vẫn đang ngủ ông cười lắc đầu rồi khẽ khép cửa lại. Một mình ông qua nhà ông Kim để chào hỏi :


Vừa đến cổng ông Biện đã gặp Tuấn Miên, Tuấn Miên sững một lát rồi vui mừng nhìn ông.


- Bác Biện phải không ạ. Bác về lúc nào sao không bảo con ra đón. Bạch Hiền đâu rồi bác.


Ông Biện nhìn Tuấn Miên cười :


- Thế giờ con muốn bác trả lời câu nào.


Tuấn Miên gãi đầu cười hì hì :


- Hì ... hì Con xin lỗi tại bác về con mừng quá.


Ông Biện rất yêu quý Tuấn Miên :


- Bố nhà mày. Bác về mày mừng hay Bạch Hiền về mày mừng.


Tuấn Miên cười đáp :


- Dạ cả 2 ạ.


Ông Biện nhìn anh trìu mến. Ông xem Tuấn Miên như con trai của mình vậy. Lần này ông về cũng là để thực hiện lời hứa hôn năm xưa của 2 nhà và cũng là xì lời chăn chối của vợ mình trước khi nhắm mắt xuôi tay.


Tuấn Miên nói cắt ngang dòng suy nghĩ của ông :


- À... còn mời bác vào nhà. Ba con đang ở phòng khách ấy ạ.


Anh đưa tay chỉ vào nhà rồi nói tiếp :


- Thôi con xin phép bác con đến công ty ạ. Lúc về con sẽ sang thăm nhóc Bạch Hiền sau.Con chào bác.


Ông Biện gật đầu cười, nói :


- Ừ. Con đi nhé .


Ông Biện bước từng bước vào nhà của ông Kim. Vừa đi ông vừa ngắm căn biệt thự . Đúng là theo lối kiến trúc phương Tây đây mà !


Vừa đến phòng khách ông Biện thấy ông bạn già của mình đang ngồi đọc báo, ông Biện khẽ hắng giọng :


- È ... hèm.


Ông Kim dời mắt khỏi tờ báo người quay lại phía phát ra tiếng hắng giọng. Ông Kim nhìn thấy ông Biện liền ngạc nhiên thốt lên :


- Ôi ... ông Biện.


Hai ông bạn già nhìn nhau cười sảng khoái. Ông Kim nắm tay ông Biện rồi kéo lại gần chỗ ghế nói :


- Nào ông ngồi xuống đây rồi chúng ta cùng hàn thuyên.


Ông Biện ngồi xuống. Mấy năm không gặp mà ông Kim vẫn trẻ như xưa chỉ khác là mái tóc có điểm màu trắng rồi. Hai ông đã lâu không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói.


Họ ngồi nói chuyện một hồi lâu thì thấy 1 chàng trai đi vào. Anh lễ phép cúi chào hai người :


- Con chào ba. Cháu chào bác.


Ông Biện bỡ ngỡ hỏi :


- Ủa ... con là .


Ông Kim cười đáp :


- Thằng Xán Liệt đó.


Ông Biện thoáng ngạc nhiên trước sự thay đổi của Xán Liệt , hồi bé thằng nhỏ này làm gì được đẹp như vậy nếu không muốn nói là nó xấu. Bây giờ đứng trước mặt ông là một cậu trai cao to đẹp trai lại còn biết lễ phép. Nếu không muốn nói là hoàn hảo.


Ông Kim nhìn ông Biện đang ngạc nhiên ngắm con mình mà buồn cười :


- Sao .. thấy thế nào.


Ông Biện thẳng thắn :


- Lâu không gặp nó khác xưa nhiều quá nên tôi không nhận ra. Giờ trông thằng bé đẹp trai hẳn ra.


Xán Liệt cười cho qua rồi xin phép lui về phòng trước để lại cho hai ông nói chuyện


Hai ông lại ngồi ôn lại chuyện xưa lẫn hiện tại và ... cả lời hứa hôn năm nào . Mãi cho đến tối ông Biện mới về nhà vậy mà Bạch Hiền vẫn chưa thức giấc. Có lẽ vè đi một chặng đường dài nên cậu hơi mệt. Nên ông Biện không đánh thức con trai dậy mà ông lui về phòng cho cậu ngủ tiếp.


Buổi tối, Tuấn Miên đi làm về cả nhà ông quay quần bên mâm cơm.


Xán Liệt lên tiếng :


- Bác ơi con có chuyện muốn nói.


Ông Kim nhìn Xán Liệt hỏi :


- Có chuyện gì hả con ?


Xán Liệt ấp úng :


- Con ... con...


Thấy Xán Liệt ấp úng, Tuấn Miên tiến lại vỗ vai Xán Liệt :


- Cái thằng, có chuyện gì thì nói đại đi cứ úp mở hoài .


Xán Liệt nhìn Tuấn Miên rồi quay nhìn ông Kim :


- Thưa bác. Con muốn dọn ra kí túc xá ở ạ.


Ông Kim và Tuấn Miên ngạc nhiên cả hai cùng lúc quay sang nhìn Xán Liệt. Ông Kim khẽ nhíu mày nói :


- Sao con lại phải chuyển vào đấy. Ở nhà không tốt hay sao.


Tuấn Miên thêm vào :


- Em có chuyện gì khó nói à ?


Xán Liệt lắc đầu :


- Không ạ. Tại con muốn ở kí túc xá cho có tiện khỏi đi qua đi lại. Với con cũng không muốn các bạn dị nghị.


Ông Kim thở hắt :


- Con lớn rồi. Thôi ta tùy con quyết đinh. Nếu có vẫn đề gì thì cứ bảo với bác hoặc Tuấn Miên.


Rồi như nhớ ra điều gì. Ông nói tiếp :


- À hay con chuyển ra ngồi nhà gần trường con đi. Ở đấy vẫn chưa ai ở. Thế có phải tiện hơn không đỡ phải ở kí túc xá chặt chội lại thiếu thốn.


Xán Liệt biết mình không thể từ chối liền gật đầu :


- Dạ vậy cũng được ạ.


Tuấn Miên húych tay Xán Liệt hỏi nhỏ :


- Sướng nhớ được ở riêng.


Tiếng nói nhỏ của Tuấn Miên vừa đủ cho ông Kim nghe thấy, ông cau mày :


- Con muốn thì cứ ra ở riêng cho " sướng".


Tuấn Miên cười xuề xòa, Tuấn Miên cầm bát cơm lên vừa ăn vừa nói :


- Dạ ở nhà ... cho ba nuôi. Hì hì.


Ăn nốt bát cơm ông Kim đứng dậy, trước khi lên ông còn nói với Tuấn Miên :


- Tý ăn xong Tuấn Miên lên phòng ba, ba có việc muốn nói với con.


- Dạ.


Quay qua Xán Liệt, Tuấn Miên buôn chuyện :


- Ê ... e biết nhóc Bạch Hiền về chưa.


Xán Liệt nghe đến tên Bạch Hiền mà anh như muốn nghẹn cả cơm, anh buông đũa đứng dậy mặt hằm hằm lên phòng để lại Tuấn Miên với dấu "?" to đùng đang hiện ra trên đầu.


Tuấn Miên ăn cơm xong gọi bà vú dọn dẹp. Anh về phòng tắm rửa thay quần áo rồi vào phòng ông Kim.


- Ba, con vào được không ạ.


- Vào đi.


Tuấn Miên bước vào, ông Kim cất đống giấy tờ trên bàn làm việc rồi tiến lại chỗ chiếc salon rồi đưa tay bảo ý Tuấn Miên cũng ngồi xuống.


Vừa ngồi xuống anh liền hỏi :


- Có việc gì vậy ba.


Ông Kim lôi tờ di thư của vợ mìh trước khi mất ra đưa cho Tuấn Miên:


- Con đọc đi.


Tuấn Miên nhìn ba khó hiểu, rồi anh cũng đưa tay đón lấy bức thư. Anh mở bức thư ra đọc. Hai hàng chân mày anh từ từ nhíu lại gần nhau đến nỗi không thể gần hơn được nữa. Ngồi thẳng lưng anh buông bức thu xuống nhìn ba :


- Sao lại có chuyện này vậy ba.


Ông Kim nhìn con rồi kể :


- Lúc trước ta, mẹ con, bố mẹ Bạch Hiền chơi rất thân với nhau. Ừm ... là rất thân thì đúng hơn. Khi chưa sinh ra con và Bạch Hiền 2 gia đình đã hẹn với nhau là sẽ làm sui gia để giữ mối quan hệ thân thiết này.


Tuấn Miên nghe vậy kêu lên :


- Ba à...


Ông Kim tiếp :


- Năm Bạch Hiền lên 2 tuổi lúc đó con 6 tuổi thì mẹ Bạch Hiền vì cứu mẹ con mà mẹ Bạch Hiền đã bị tai nạn giao thông mất.


Kể đến đây ông Kim xúc động mắt rưng rưng.


~~~~~~~


Két ...


Tiếng lê bánh xe của chiếc ô tô tải trên đường kêu vang lên .


Chiếc vòng cổ của mẹ bà Ngọc Lan không biết sao khi bà và bà Thu Hương đang đi qua đường thì bị đứt.Bà Ngọc Lan bảo bà Thu Hương chờ mình rồi quay lại nhặt chiếc vòng. Vì quá vội bà không để ý đến lúc đó đang có một chiếc xe tải của một lái xe say rượu - khi điều tra ra thì biết , đang siêu vẹo phi về phía mình.. Bà như cảm thấy điều gì đó không hay sắp xảy ra, bà quay qua thì không kịp nhìn thấy gì vì ánh đèn ôtô quá sang làm bà phải nhắm mắt, bà chỉ kịp nghe thấy tiếng hét của Thu Hương - cô bạn thân của mình.


- Lan ... không.


Bà Ngọc Lan ngất đi không còn biết gì nữa.


~~~~~~~


Tuấn Miên trước nay chỉ biết sơ là mẹ Bạch Hiền chết vì tai nạn giao thông. Nay nghe chính bố anh kể lại mà anh muốn rụng rời tay chân. Ông Kim sắc mặt đau khổ tột cùng :


- Khi hấp hối bà đã kịp nói cho một người dân tốt bụng đã đỡ bà là " Chăm sóc Bạch Hiền cho thật tốt". Mẹ con đã rất đau lòng trước cái chết đau thương của người bạn thân đã vì đẩy mình khỏi chiếc xe tử thần mà hi sinh. Do đó lúc mẹ con còn sống bà luôn cố gắng chăm sóc bảo vệ cho thằng bé Bạch Hiền . Trờ trên thay 6 năm sau mẹ... mẹ con cũng qua đời vì bị ung thư. Biết mình sẽ ra đi bất cứ lúc nào nên bà ấy đã viết bức thư này cho con và dặn khi nào con trưởng thành thì chuyển lại cho con.


Tuấn Miên nghe kể lại mà muốn khóc, giọng anh lạc đi :


- Nhưng ... ba à. Con đã ...


Nhìn gương mặt đau buồn của ba, Tuấn Miên im bặt đi không nói nên lời. Ông Kim thở dài nhìn con :


- Con hãy suy nghĩ kĩ về chuyện này nhé .


Tuấn Miên gật đầu :


- Ba cho con thời gian nhé .


Ông Kim gật đầu :


- Được con hãy suy nghĩ. Ta không muốn làm mẹ con hay mẹ Bạch Hiền buồn. Được chứ.


Tuấn Miên cúi đầu đăm chiêu, anh nói :


- Dạ được ạ. Ba nghỉ sớm đi.


Rồi anh xin phép về phòng. Tuấn Miên lê từng bước nặng nề về phòng. Anh thừ người trước sự thật trớ trêu này . Làm sao anh lấy Bạch Hiền được trong khi anh đã có người yêu. Anh chỉ coi Bạch Hiền như em trai. Nhưng mẹ Bạch Hiền đã làm quá nhiều cho gia đình anh. Làm sao cho vẹn đôi đường . Không biết Bạch Hiền đã biết chuyện này chưa, nó sẽ phản ứng ra sao?.


Những câu hỏi được đặt lên liên tục trong đầu Tuấn Miên. Thật sự anh cảm thấy rất bế tắc.


Một đêm dài. Một đêm không ngủ. Một đêm mệt mỏi thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro