Chap 5 - Ép duyên(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Bạch Hiền khẽ cựa mình thức giấc. Cậu hé mắt ra thì thấy có người đang ngồi nhìn mình , cậu giật mình ngồi bật dậy. Là một chàng trai tuấn tú phong độ. Anh mỉm cười trìu mến nhìn cậu bằng ánh mắt thân thương nói :


- Dậy rồi à.


Bạch Hiền nhíu mày quan sát chàng trai trước mặt. Cậu nhìn ra nét gì đó thân quen nhưng nhất thời không phát hiện. Rồi chợt cậu reo lên :


- Tuấn Miên huynh.


Tuấn Miên tiến lại gõ đầu cậu :


- Vẫn nhí nhố như lúc trước.


Bạch Hiền xoa đầu cười :


- Thì em vẫn là em chứ là ai đâu.


Cậu tiếp :


- Thôi anh xuống nhà chờ em đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi anh em mình đi ăn sáng. Nhân tiện buôn luôn. Ok.


Tuấn Miên nháy mắt tinh nghịch :


- Ok.


Rồi anh xuống phòng khách ngồi.

Bạch Hiền làm vệ sinh cá nhân xong cậu thay cho mình một bộ cánh thật đẹp: chiếc quần jean màu xanh kết hợp với chiếc áo sơ mi màu sọc xanh chuối cùng với đôi dày thể thao đen thật xinh. Mái tóc màu nâu mượt mà vẫn vậy


Tuấn Miên nhìn cậu giật mình " Thằng nhóc đã lớn thật rồi".


Bạch Hiền nhìn ráo rác rồi hỏi :


- Ba em đâu rồi anh.


- À, bác Biện qua ăn sáng ở nhà anh rồi hai ông ngồi trò chuyện và đánh cờ.


- Ra thế. – Rồi cậu dục - Vậy chúng mình đi thôi.


Hai người cùng sánh vai đi ra khỏi nhà. Tuấn Miên mở cửa xe cho Bạch Hiền ngồi, rồi mới vào chỗ lái. Hai người không biết cử chỉ thân mật đó đã có một người quan sát thấy khi đứng trên lầu. Anh khẽ nắm chặt tay vào lan can, nhíu mày.


Trên đường đi hai anh em nói chuyện trên trời dưới đất. Tuấn Miên dò hỏi cậu về chuyện hứa hôn mà hôm qua ba nói cho mình. Nhưng cậu ngây ngô có vẻ chưa biết chuyện gì. Anh thở phào nhẹ nhõm . Rồi như nhớ ra điều gì, anh quay sang bảo :


- À, anh quên chưa nói cho em một tin mới.


Bạch Hiền vui vẻ :


- Tin gì thế ?


Anh tỏ ra vẻ thần bí rồi cười hỏi :


- Em thử đoán xem.


Bạch Hiền nhìn qua Tuấn Miên thấy vẻ mặt anh lấp lánh hạnh phúc, cậu đoán luôn :


- Có người yêu rồi chứ gì ?


Tuấn Miên trố mắt nhìn cậu :


- Sao biết


- Nhìn mặt là biết địa chỉ.


Hai người cười rộ lên vì những câu nói hài hước của họ. Bạch Hiền chợt đề nghị.


- Anh Tuấn Miên hay qua đón bạn anh đi chung cho vui nhân tiện giao lưu và cọ sát luôn.


Tuấn Miên cười sặc sụa trước cách ăn nói của Bạch Hiền :


- Thế cũng được.


Tuấn Miên rút điện thoại của anh ra gọi cho Nghệ Hưng – người yêu anh, anh bảo cậu ra cổng rồi anh đến đón.

Khi xe đến anh ra ngoài mở cửa cho cậu, Bạch Hiền biết ý cũng đứng dậy ra ngoài. Nghệ Hưng nhìn Bạch Hiền ngạc nhiên hỏi nhỏ :


- Ai vậy anh?


Tuấn Miên cười đáp :


- Bà tướng đấy.


Anh mở cửa xe cho Nghệ Hưng và Bạch Hiền ngồi vào . Bạch Hiền kéo dài giọng nói :


- Bà tướng nói mà chả ai làm theo.


Nghệ Hưng không hiểu hai người nói gì. Xe đến nhà hàng " Quán lá chợ phiên" Anh cho xe tấp vào bãi rồi cùng hai người đẹp vào trong tìm chỗ ngồi.

Bạch Hiền bắt chuyện với Nghệ Hưng vì thấy cậu ta hiền và ít nói quá :


- Anh Hưng này.


Nghệ Hưng ngạc nhiên khi cậu con trai kia biết tên mình cậu lúng túng:


- Ơ ... dạ .


Bạch Hiền nhìn Tuấn Miên rồi cười :


- Anh không cần lễ phép dạ thưa với em đâu. Em kém tuổi anh mà.


Nghệ Hưng ái ngại nhìn cậu rồi quay sang nhìn Tuấn Miên. Bạch Hiền tiếp :


- Em là em anh Tuấn Miên tên là Bạch Hiền.


Nghệ Hưng ngạc nhiên nói :


- Ủa, em là em anh Tuấn Miên à. Sao anh chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến em nhỉ.


Bạch Hiền tếu táo trêu :


- Vì bọn em là anh em ruột khác cha khác mẹ mà.


Tuấn Miên phì cười :


- Thằng nhóc này ăn với chả nói.


Nghệ Hưng cười theo. Tự dưng cậu có cảm tình với cậu bé trứơc mặt mình quá. Cậu bé rất thân thiện và hòa đồng. Ăn nói tự nhiên không khoa trương hách dịch tí nào cả. Bạch Hiền thấy hai người cười cậu cũng cười theo.

Phục vụ bê ba đĩa mỳ lạnh thơm phức ra làm cho Bạch Hiền quên luôn những chuyện đang nói, cậu mời hai người rồi tập trung hết tinh thần vào đĩa mỳ thơm lừng mà bao lâu nay cậu mới được thử lại. Ăn xong một đĩa Bạch Hiền như thấy chưa thấm vào đâu, cậu gọi thêm đĩa nữa, Tuấn Miên nghe cậu gọi mà súyt sặc, Nghệ Hưng cũng trố mắt nhìn cậu, vừa lúc anh phục vụ cũng bưng đĩa mỳ ra nhìn . Nhìn hai người Bạch Hiền cười một cái rồi cậu cầm nĩa lên tiếp tục " làm nhiệm vụ". Ăn xong bát thứ hai Bạch Hiền cảm thấy no căng. Cậu tựa lưng vào ghế xoa xoa bụng thở phì :


- Hây ... no quá.


Nghệ Hưng cười trước vẻ tự nhiên của Bạch Hiền, cậu trêu :


- Ăn đĩa nữa cho máu.


Bạch Hiền xua tay lia lịa :


- Máu mủ gì. Em no muốn vỡ hồ lô rồi đây này.


Tuấn Miên, Nghệ Hưng phì cười trước cử chỉ trẻ con của Bạch Hiền. Tuấn Miên ra ý kiến rủ rê :


- 2 giờ anh em mình về đón thằng Xán Liệt rồi 4 đứa mình đi đảo Jeju chơi mai về.


Đang uống nước Bạch Hiền nghe tên Xán Liệt cậu ho sặc sụa nước sốc lên cả mũi. Nghệ Hưng quan tâm :


- Sao vậy em.


Nói xong cậu đưa khăn giấy cho Bạch Hiền, Bạch Hiền cầm lấy lau mồm mũi, cậu vừa ho vừa nói :


- Không ... có gì ạ.


Tuấn Miên tiếp tục ý kiến :


- Vậy giờ anh em mình quay về nhà đón Xán Liệt nhé.


Nghệ Hưng gật đầu đồng ý. Còn Bạch Hiền im lặng nhưng trong lòng đang ngầm chống đối. " Lâu không gặp tên thần chết này, không biết giờ cậu ta sao nhưng chắc vẫn như xưa. Đã xấu còn thích đóng vai ác."


Cả ba đứng dậy. Nghệ Hưng và Bạch Hiền đứng trước cổng nhà hàng chờ Tuấn Miên vào lấy xe. Tuấn Miên cho xe vòng về nhà. Ngồi trong xe anh lấy điện thoại ra bấm số Xán Liệt.

—————————————————-

Chap 5 rồi mà vẫn chưa thấy một cmt nào cả...

Au kô muốn ăn bơ đâu

Cmt & Vote giúp au có thêm động lực viết fic nha..!

kamsahamnida~ :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro