Chap 42 - Xa cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh làm gì ngồi ngơ ngác vậy?

Đang ngồi trong căn tin tìm quanh xem thấy Lộc Hàm đâu không mà suốt một tuần nay không thấy Lộc Hàm đi học, cậu suy nghĩ xem có chuyện gì đã xảy ra mà cậu ta như bốc hơi không có một tin tức gì, gọi điện thì thuê bao, đến nhà thì lại không biết địa chỉ.

Suy nghĩ vẩn vơ thì bị Thế Huân hù cho sợ chết khiếp, ngước mắt lên nhìn thì thấy Thế Huân đang đi cùng một cô gái chắc học năm nhất khoác tay nhau rất là tình tứ, liếc nhìn qua cô nàng bên cạnh rồi nhìn Thế Huân với ánh mắt đầy hình sự :

- Ai vậy? Lộc Hàm đâu?

Kéo tay cô nàng đi cùng ngồi xuống, anh trả lời một cách thản nhiên:

- Anh hỏi bao nhiều lần rồi. Sao em biết cậu ta ở đâu.

- Thế kia là ai. Đừng bảo lại là bồ nhé.

Đây đã là lần thứ 3 cậu gặp Thế Huân trong 1 tuần qua đi với 3 cô nàng khác nhau rồi.

- Ừ.

Bạch Hiền khó chịu nhìn cô bé bên cạnh Thế Huân. Trông mặt mày thì cũng xinh xắn đấy mỗi tội không hiểu sao Bạch Hiền rất dị ứng với mấy nhỏ đi bên cạnh Thế Huân trừ Lộc Hàm.

Cậu cảm thấy mình rất có lỗi khi giới thiệu Lộc Hàm cho Thế Huân, biết em mình lắng nhăng lại đẩy Lộc Hàm vào với nó, cứ tưởng Thế Huân sẽ thay đổi vì Lộc Hàm là người yêu lâu nhất từ trước tới giờ của anh, nhưng lại không ngờ sự việc lại kết thúc nhanh chóng đến vậy. Thở dài thườn thượt khi nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của "bạn gái" mới của Thế Huân.

Nhìn thấy bản mặt khó chịu, với vẻ nũng nịu của cô bạn gái mới, Thế Huân lại đâm quạu :

- Thôi, em về lớp trước đây.

- Đi đi. – Không thèm nhìn, Bạch Hiền nhìn về nơi khác nói với Thế Huân.

- Tối mình đi bar anh nha. lần trước chơi đã quá à.-  khoác chặt tay Thế Huân như không muốn rời anh nửa bước.

- Ừ- Anh thờ ơ đáp như trả lời để có.

Như cố tình không để ý đến thái độ của Thế Huân, cô nàng dựa hẳn vào vai anh, cứ thế đi dọc hành lang về lớp.

Khựng lại, Thế Huân mắt nhìn chằm chằm về phía trước nơi đó có Lộc Hàm người yêu cũ của anh đang cười đùa với tên con trai hôm trước anh đã gặp ở chỗ đỗ xe ở quán ăn.

Đây là nụ cười đầu tiên trong suốt một tuần qua của Lộc Hàm, Cảnh Tú biết Lộc Hàm đang đau buồn nên đã cố tình trêu cậu bằng những hành động ngộ nghĩnh, nhưng chưa được ba giây đã thấy mặt cậu biến sắc, ánh mắt lại trở nên u buồn hơn, nhìn kĩ thì thấy mắt cậu đã ngấn lệ từ bao giờ, lại thấy cậu hít thật sâu mấy cái thẳng người đi về phía trước nhưng anh biết là cậu đang rất căng thẳng, rất đau buồn.

Một tuần rồi cậu mới thấy anh, nhưng bên anh không phải là cậu nữa rồi, anh yêu cậu gần 2 tháng mà còn chưa ôm nhau, chưa cầm tay sao cô nàng kia mới yêu anh được một tuần đã được anh yêu chiều âu yếm thế kia. Phải chăng cậu không đáng để anh động đến, trái tim cậu lại bất giác nhói lên.

Hai người chỉ còn cách nhau mấy bước chân, lại hít một hơi dài nữa khẽ nhìn thẳng mặt anh, muốn giữ lại hình ảnh tốt đẹp nên cậu mỉm cười nhẹ gật đầu chào rồi đi ngang qua.

Bỗng, bàn tay cậu bị một bàn tay khác giữ lại, lần đầu tiên cậu nắm tay anh nhưng hiện tại địa vị của hai người đã khác, nhưng cũng không tránh khỏi xúc động, quay lại nhìn anh.

- Người yêu em à?

Lộc Hàm thoáng buồn và thất vọng, đây là câu nói đầu tiền trong suốt những ngày qua anh dành cho em sao. Không nói gì, rút tay mình ra khỏi tay anh bàn tay anh ấm nóng giờ đã bị khí lạnh phủ, cậu bất giác rùng mình.

"Sao bàn tay em lại ấm thế, sao từ trước đến giờ anh lại không cầm tay em nhỉ, mặt Lộc Hàm hơi xanh thì phải, sao mắt lại có bọng nước, em đã làm gì trong những ngày qua." Sao anh lại có nhiều câu hỏi muốn hỏi em thế.

Thấy cậu nhìn mình với ánh mắt xa cách, thấy mình đã quá thất lễ anh đành chứa thẹn :

- Anh Bạch Hiền đang tìm em ở căn tin.

Sao giọng anh lại mang nét bi thương, anh là người phản bội em cơ mà, đáng lẽ anh phải vui vẻ chứ. Đừng làm thế, không em sẽ lại lần nữa yêu anh mất. Cậu đi thẳng không nói câu gì.

- Cậu có sao không?

Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng vang lên bên tai Lộc Hàm.

Lắc đầu, cười gượng suốt nãy giờ cậu đã quên mất Cảnh Tú cũng đi cùng mình :

- Không sao.

Thấy mắt đã hơi đỏ mà cứ phải giương to lên nhìn. Cảnh Tú khẽ chỉ vào má cậu rồi cười nói :

- Không sao mới sợ chứ, nhìn cái mặt như mất ví tiền ý. Ê... xấu thế.

Nhìn vẻ mặt hài cùng giọng nói bỡn cợt, Lộc Hàm khẽ phì cười, đập vào vai Cảnh Tú :

- Cậu chỉ được cái chê người khác là nhanh.

Cảnh Tú trề môi, cho hai tay ra sau lưng, ghé sát đầu Lộc Hàm nói :

- Căn bản là không có gì để khen nên mới chê thôi. Mặt cậu bây giờ như bánh đa nhúng nước. Xấu không thể tả được.

Hai người bật cười khanh khách, có Cảnh Tú bên cạnh, Lộc Hàm cũng cảm thấy vơi đi phần nào nỗi buồn. Giữa hai người là một tình bạn rất thân thiết như thể anh em vậy. Mọi người nhìn vào sẽ tưởng lầm họ đang yêu nhau nhưng thật sự không phải thế. Từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau, anh luôn chăm sóc cậu như vậy đến mức người yêu cũng không được anh chăm sóc tận tình như thế.

----------------------------

Hello !! Hello !! :)

Check - in tẹo:

Mấy cậu năm sau học lớp mấy, bao giờ tựu trường vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro