Chap 43 - Giận cá chém thớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước vào căn tin Lộc Hàm đã nghe thấy rất nhiều tiếng xì xào :

- Cô gái A : Hết Thế Huân giờ lại chuyển qua bám Cánh Tú No.5

- Cô gái B : Đúng là mặt dày như thớt.

- Cô gái A : Lại còn thản nhiên nữa chứ, thấy người khác nói mà không biết xấu hổ.

- Cô gái C không kém phần, nói có phần hơi hoành tráng : Nhìn mặt vậy ai ngờ là loại người lăng nhăng.

Tiếp đến là rất nhiều lời xì xầm, Bạch Hiền nhìn theo hướng chỉ của mọi người thấy Lộc Hàm đang đi cùng với một cậu trai nhìn non choẹt các nét trên khuôn mặt đều nhỏ và thanh mảnh, đôi môi hình trái tim cuốn hút, ngón tay nhịp nhịp trên bàn thức ăn như tấu bản violin. Bạch Hiền vui mừng, tưởng Lộc Hàm tìm được nửa của mình, người này cũng không tồi, ít nhất là tốt hơn em mình, nhưng Bạch Hiền vẫn muốn Lộc Hàm kết thân với Thế Huân hơn, vẫy tay gọi :

- Lộc Hàm, qua đây

Nhìn thấy Bạch Hiền đang vui vẻ gọi mình, cậu tươi tỉnh hẳn kéo tay Cảnh Tú rồi hai người bê hai khay thức ăn đến phía Bạch Hiền, hành động vô thức vừa rồi lại làm rộ lên những lời bàn tán :

- Dụ dỗ được Thế Huân một thời gian xong chắc bị cậu ấy đá nên giờ quay qua Cảnh Tú. – Cô gái X khẳng định.

- Vậy chứ sao nữa. -  Lại một đám bà 8 hùa theo.

Lộc Hàm lúc nãy đang nói chuyện với Cảnh Tú nên cũng không để ý mấy, giờ nghe rõ cậu nhíu mày tay nắm chặt thành nắm đấm, mái tóc nâu đen bay bay theo từng bước chân. Gạt mạnh những thức ăn trên bàn của những cô nàng nói xấu mình, cậu ngồi lên nhìn mặt từng người, giọng đều đều :

- Này, bố mẹ các chị không dạy các chị tư cách sống à. Thừa hơi đi nói xấu người khác à. Hay để em thay mặt bố mẹ chị dạy cho các chị phong cách sống nhé.

Các cô nàng mặt tái xanh, mà nói chính xác hơn là cả phòng ăn đang nhìn cậu .

Bạch Hiền trợn trừng mắt nhìn vẻ mặt cố kiềm chế của mình lại nhìn qua vẻ mặt dửng dưng như không của Cảnh Tú, rồi lại thấy Cảnh Tú cầm lon nước cười tủm tỉm và quay hẳn người lại quan sát.

Huých huých tay Cảnh Tú, nhưng mắt vẫn dán vào lời nói của Lộc Hàm :

- Lộc Hàm định làm gì vậy.

- Anh cứ chờ xem đi. – Như biết rõ Lộc Hàm muốn làm gì, anh bình thản nói. Vẻ mặt như đang xem truyện gì rất thích thú.

- Lỡ mấy nhỏ kia đánh Lộc Hàm thì sao, nhiều người hơn mà.

Chẳng phải lần trước Bạch Hiền cũng một mình đánh lại đám Lộc Hàm sao.

- Yên tâm, không sợ chuyện đấy đâu.

- Lỡ có thì sao. – Không bỏ qua chuyện bất trắc, Bạch Hiền lo xa.

Lần này thì anh quay qua nhìn thẳng mặt Bạch Hiền, mắt hơi nheo nheo lại như chế giễu :

- Thì chạy.

Đàn em này cũng vui tính nhỉ, mà không biết đàn em là gì của Lộc Hàm mà trông hai đứa thân vậy. Hay là... chắc không phải đâu, Lộc Hàm thích Thế Huân thế cơ mà sao thay đổi nhanh đến vậy được.

Không chịu được những lời chỉ trích của đàn em là Lộc Hàm, các đàn chị đứng dậy :

- Này, bọn chị nói cậu à, hay sao cậu đã giật mình vậy.

Cả đám cười vang, xoay người nhìn xoáy vào mắt đàn chị vừa nói:

- Thế em hỏi các chị nói em à. Em hỏi một câu nha, đã có ai bảo đầu óc các chị bị thiểu năng không vậy tự nhiên rống lên cười như một số người không kiềm chế được bản thân thế, ai không biết người ta lại bảo điên đấy.

Bị Lộc Hàm làm cho một vố nhục mặt, mấy cô nàng không nói được câu gì. Họ chỉ giỏi đi nói xấu thôi chứ thật ra họ không dám đụng đến Lộc Hàm, họ thừa biết nhà cậu như nào rồi còn gì. Họ chỉ muốn chửi vu vơ nhưng không ngờ bị Lộc Hàm lật ngược lại tình thế.

Thấy không ai nói gì nữa, Lộc Hàm như trút được bực bội mấy ngày qua :

- Ngậm gì trong miệng mà tự nhiên im như vậy. Hay là cơn bệnh lắng xuống rồi.

Bạch Hiền trố mắt, thầm công nhận Lộc Hàm đanh đá thế, nói câu nào là sóc óc câu đấy, không để đối phương bắt thóp lật lọng.

- Về lớp thôi.

Không nói lại được câu nào, mấy đàn chị bà 8 đành kéo nhanh về lớp không muốn kéo thêm cảnh tủi nhục.

- Lần sau... để tôi thấy ai nói xấu tôi, thì ... đừng bảo không nói

Nói bằng giọng trầm tạo hiệu ứng cực tốt, mấy cô nàng mặt đã xám lét chạy thẳng về lớp. Mấy cô nàng ở căn tin lại thi nhau kéo về lớp theo.

Lộc Hàm đi về chỗ, lời cuối cậu cố tình nói to để không muốn ai soi mói chuyện đời tư của cậu nữa, cậu đã rất khổ tâm rồi.

- Có chỗ giải toả tâm trạng, sướng thật nha

Cười toe toét, dựt luôn miếng bánh chưa kịp ăn của Cảnh Tú đưa lên miệng nhấm nháp:

- Ừ may có mấy anh nói chuyện để không buồn.

Thấy hai người vẻ thân thiết, không kìm được tính tò mò, Bạch Hiền quay sang nhìn Lộc Hàm rồi lại nhìn Cảnh Tú :

- Ai vậy .

- Anh không biết đây là ai á?

- Không giới thiệu sao biết.

Lộc Hàm nhìn sang Cảnh Tú cười vẻ bất lực, định mở miệng ra giới thiệu thì

- Aaaa.....nam thần No.5 Cảnh Tú đáng yêu bé bỏng của trường ta đây mà.

Chung Đại không biết từ đâu chui ra, chưa kịp chào Bạch Hiền đã sà đến ngồi cạnh Cảnh Tú nói liên hồi. Cậu còn không ngừng bẹo bẹo má Cảnh Tú như trẻ con, chưa hết cậu còn xin chụp ảnh chung với anh nữa chứ .

Thấy bạn mình không quen mà đã sáp lại Bạch Hiền thấy hơi ngượng, kéo kéo vạt áo của Chung Đại cậu nói nhỏ :

- Làm gì vậy, ngồi xuống đi, nhìn mặt con nhà người ta ngơ luôn rồi kia kìa.

Không thèm để ý Chung Đại gạt tay Bạch Hiền ra khỏi áo nói không ngượng miệng :

- Có gì phải ngại, để im tớ chụp vài pic cho vào bộ sưu tập "Handsome".

- Nào bé ngoan lại chụp ảnh.

Đành giữ lịch sự Cảnh Tú cũng cười nhẹ, không nói câu gì.

Sao mình lại chơi với cậu ta cơ chứ, trời ơi mất mặt quá lại còn ngồi cạnh sấn tới nữa chứ. Lộc Hàm à, kéo Cảnh Tú ra khỏi người Chung Đại đi nếu không Chung Đại sẽ lải nhải cả buổi trưa thanh bình này mất.

Cuối cùng khi đã thoả mãn được ước mơ Chung Đại đã yên phận ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn đắm đuối nhìn Cảnh Tú.

Mãi mới được yên thân, Chung Đại à cậu có thể bỏ ánh mắt sáng long lanh đấy đi được không.

- À, Lộc Hàm với em "xinh trai" này là gì của nhau vậy.

- Chồng em đấy.

Oạch, xong hi vọng cuối cùng đã tiêu tan.

Bạch Hiền mắt to tròn, miệng há hốc không ngậm được lại. Người bên cạnh cũng không kém phần long trọng, ánh mắt của cậu như bị lồi ra theo lời nói của Lộc Hàm.

- HaHaHa.... - Lộc Hàm phì cười

- Có gì đáng buồn cười mà em phải cười phá lên như vậy chứ - Chung Đại buồn hiu nói

- Đùa thôi, không cần phản ứng mạnh vậy đâu. Bạn thân học cùng lớp em, Cảnh Tú .

Bạch Hiền cùng Chung Đại thở hắt ra, cùng đồng thanh :

- Thế còn nghe được.

Cảnh Tú quay sang cười tủm tỉm với Lộc Hàm rồi ngồi im cho ba người buôn chuyện, thỉnh thoảng anh lại góp một câu làm mọi người cười rộ lên.

.................................

Bar " Boom"

Dàn âm thanh cực mạnh, cùng với những vũ công, những tiếp viên, hoàng loạt đèn chớp cũng đèn nhấp nháy hoà với mùi nước hoa của giới thượng lưu, những điệu nhảy cuồng dại tao nên một không khí rất quyến rũ rất khõ cưỡng lại.

Dưới ánh đèn mọi người đều cùng lắc lư theo điệu nhạc, đèn chớp liên tục, người DJ không ngừng chỉnh nhạc và chỉ tay về phía sàn, hôm nay cũng như mọi ngày mọi người đều thác loạn cùng chơi rượu, bia trên tay.

Jeny cùng Thế Huân nhún nhảy với nhau, người ôm eo người bá cổ ở giữa sàn, Jeny diện cho mình chiếc áo ống bò, cùng chiếc quần dùi cạp cao chắc chỉ 15 phân, cô như muốn phô bày thân hình cùng làn da mịn màng trắng trẻo, như biết lợi thế thuộc về mình cô càng lắc lư, cười hớn hở bám hết người này đến dựa người kia. Jeny như trung tâm của đêm nay, còn có những anh chàng điển trai kéo cô ra chỗ khác nhảy cùng. Thấy vậy Thế Huân không phản ứng gì anh chậm rãi sải bước về phía bàn góc trong gọi chai XO cho mình .

Nhảy nhảy mãi cũng mệt quay lại nhìn không thấy Thế Huân đâu, Jeny sáng rực mắt khi thấy anh đang ngồi vắt chân ở bàn trong dáng vẻ rất phong lưu cộng với bộ đồ đen và một số trang sức bằng vàng, hàng hiệu làm tôn lên nét đàn ông ở anh .

Sà vào lòng anh, bá lên cổ, cô hôn lên má Thế Huân rồi nói :

- Mấy nhỏ kia cứ nhìn anh suốt kìa .

Thế Huân không nói gì chỉ cười nhếch môi rồi lại cầm chai XO lên uống trong lời lải nhải của Jeny.

- Anh à, ra với mấy em ấy đi kìa cứ để người ta nhìn.

- Vậy à.

Nói đến đoạn Jeny để mang cho mình bộ mặt giận dỗi, thì Thế Huân cười cợt nhả, ôm lấy eo cô:

- Làm gì có ai, anh có em rồi mà.

Sung sướng khi nghe Thế Huân nói vậy, cô tươi tỉnh nét mặt, nhìn lại mấy cô nàng suốt nãy giờ cứ nhìn Thế Huân, hất mặt rồi nói :

- Biết thế là tốt đấy.

Lại một ngụm rượu nữa, chỉ là câu nói đùa cợt nhả mà đã làm những cô nàng đấy say đắm. Sao những lời nói đấy nói với Lộc Hàm lại không có tác dụng nhỉ. Hay vì anh không có sức hút hơn người tình mới của cậu.

- Anh mệt rồi em ở lại nhé, anh về trước.

Thấy có vẻ hơi chóng mặt Thế Huân đành bỏ người đẹp lại về trước tầm này chắc cô nàng cũng chưa muốn bỏ cuộc vui.

- Anh sao vậy tự dưng về, đang vui mà.

Thế Huân không nói gì. Hôm nay anh đã rất đau đầu khi "nụ cười cay đắng" của Lộc Hàm cứ ám anh mãi, anh cảm thấy rất khó chịu, rất bức bối trong lòng, sao vừa chia tay anh cậu đã lại có người mới cười nói vui vẻ bên người ta mà chỉ "khuyến mại" cho anh một "nụ cười" như thế. Lúc này anh thật sự cần yên tĩnh.

Vừa quay người đi thì anh va phải một tên đầu trọc vừa đi vào. Anh định lịch sự quay lại xin lỗi vì anh đang muốn rời khỏi đây nhanh. Nhưng không ngờ tên đầu trọc cùng đám em của hắn trừng mắt, gân xanh nổi đầy trán:

- Mày mù à, thằng chó này. – Hắn gườm gườm kéo Thế Huân quay lại.

Đang bực mình Thế Huân nhoẻn miệng cười như khiêu khích:

- Mù mà em nhìn được cái đầu trọc như quả bưởi của anh à?

Tím mặt, trong ánh đèn mập mờ mọi người đều nhìn thấy mắt tên đầu trọc đã bốc hoả, cơ bớp đã nổi lên từng cục.

Gầm lên như sấm, hắn sấn tới túm cổ anh :

- Biết bố mày là ai không mà dám hỗn hả con.

- Không và cũng không quan tâm. Bỏ cái tay xấu bẩn của mày ra khỏi bộ hàng hiệu của tao.

Thế Huân trợn mắt nhìn thằng tên đầu trọc, trong lòng thầm tiếc bộ cánh hàng hiệu mới mua hôm nay đã bị tên "đầu trọc" làm cho rúm lại nơi cổ áo.

Cả lũ đàn em nhao nhao, một tên hùng hổ định xông tới nhưng nghĩ sao lại nói toáng lên :

- Đánh chết mẹ thằng nhãi lão toét này đi anh ạ.

- Thằng nhóc này láo quá, phải dạy dỗ mới được.

Chỉ một từ "Lên" cả lũ như hổ nhảy vào Thế Huân, mọi người không biết đã hét ầm vào tản ra lúc nào khi nghe thấy tiếng chai vỡ "Choang" trên đầu bên trọc. Tên đầu trọc bị Thế Huân cho một đòn đầu óc đã ngu đi phần nào, gầm lên như thú bị thương :

- Chúng mày, đánh chết nó cho tao.

Bảo kê ở quan Bar đang lục đục chạy vào thấy chai, ghế, một thanh niên trẻ cùng Ba "đầu trọc" đang đánh nhau chỗ gần cửa.

- Chú lên tầng ngay nhé, giúp con một việc.

- ...

- Dạ.

Lộc Hàm đã theo dõi hết tình hình nãy giờ, cậu nắm chặt tay vào lan can đến nỗi bàn tay ướt hết mồ hồi, mặt tím lại, chân như muốn đi nhưng lại không bước được bước nào.

---------------------------------------------

Chúc ngủ ngon :)

Ủng hộ mình nhiều hơn nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro