Chap 46 - Sao chổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Huân nhìn Lộc Hàm thật lâu, vuốt má cậu rồi cười buồn.

- Anh thất hứa rồi.

- A...

Lộc Hàm vừa mở mắt, do nằm nghiêng cậu nhìn thấy ngay Thế Huân không biết lúc nào đang ôm gối nằm ngay cạnh mình. Đêm qua không dám kéo chăn của cậu đắp chắc lạnh lắm đây.

Cựa mình, nhưng chạm phải chỗ vai đau anh hơi rên trong miệng thì thấy vẻ mặt lo lắng của Lộc Hàm:

- Anh sao thế, lại đau hả? Sao anh lại lên đây ngủ? Ở dưới ngủ không được hả? Sao không bảo em để em đổi phòng cho anh. Anh có biết nằm thế này hôm sau sẽ rất đau người không, mà cũng không biết lấy chăn dưới phòng lên mà đắp để vậy lỡ cảm lạnh thì sao? Anh không....

Chưa để Lộc Hàm nói hết câu thì Thế Huân chen ngay vào

- Em nói ít thôi không anh hôn đấy.- Thế Huân ngồi dậy nắn nắn cho vai, tinh nghịch nháy mắt với Lộc Hàm.

Lộc Hàm ngượng đỏ mặt không nói được câu gì, chạy thẳng vào nhà vệ sinh . "Cái tên đáng ghét mới sáng sớm đã nói thế, anh nói với bao nhiêu người như thế rồi hả." Nghĩ đến đây cậu bỗng cảm thấy lòng như chùn xuống.

Làm vệ sinh cá nhân xong cậu xuống làm đồ ăn sáng cho Thế Huân.

Bộ đồ Thế Huân hôm qua dính máu được thay bằng bộ pyjama của Lộc Hàm. Tay thì bó sát, cúc ngực thì phanh ra gần hết để lộ xương quai xanh quyến rũ. Quần dài mặc vào người Thế Huân thành quần lửng, may là chiếc quần hơi rộng nên cũng thoải mái.

Lộc Hàm phì cười trước hình ảnh "Hot" của nam thần No.3 cậu cứ cười khúc khích mãi.

Hai người quên mất những giận hờn nhưng lại không ai chủ động nói quay lại, căn phòng cũng ấm áp hơn, thỉnh thoảng có những lời trêu ghẹo của Thế Huân.

..........................................

Hơn một tuần nay không biết Xán Liệt đi đâu mà không thấy có ở nhà cũng như ở trường. Bạch Hiền mãi không gặp được cậu để bàn chuyện đính hôn, trong lòng thầm nghĩ không phải là cậu ta bỏ trốn để mình làm người mất mặt nhất trong lễ cưới từ trước đến nay đấy chứ.

Không những nhức đầu với chuyện này lại còn bị Thiện Anh suốt ngày đeo bám để hỏi về Xán Liệt như kiểu mình thân với hắn lắm không bằng. À mà cũng thân thật

- Bạch Hiền.

"Đấy đấy lại đến rồi, vừa nghĩ xong đã đến đúng là thiêng trong từng suy nghĩ mà."

Thiện Anh đi lại gần chỗ Bạch Hiền khoác tay như bạn bè lâu năm, làm Bạch Hiền rùng mình nhưng vẫn để nguyên tay đấy hỏi :

- Có chuyện gì vậy.

"Còn chuyện gì nữa, chắc chắn là chuyện liên quan đến Xán Liệt, thật sự tôi nói hết rồi mà còn gì để hỏi nữa cơ chứ."

- Tớ vừa gặp Xán Liệt xong, vui thế cơ chứ.

"Xì... có gì mà vui chứ." - Bạch Hiền trề môi lè lưỡi không để Thiện Anh nhìn thấy, cậu tiếp:

- Vậy à.

Không để ý thái độ thờ ơ của Bạch Hiền, Thiện Anh vẫn cho tay luồn vào những lọn tóc xoăn của mình, mắt trở nên sắc sảo, miệng cười hớn hở :

- À đúng rồi, Tiểu Xán xán mới đổi kiểu tóc mới nhìn đẹp trai dã... dã man luôn. Bạch Hiền mà nhìn thấy chắc chắn sẽ chết mê cho mà xem nha.

"Ha...Ha tóc á, tóc lần trước mình cắt hỏng xong bảo hắn là mốt mà hắn vẫn để cơ à, Ha... Ha chết mất thôi, không phải hắn tưởng là đẹp thật đấy chứ Ha...Ha... Mình cũng có tay nghề đấy chứ."

Thấy Bạch Hiền cứ cười mà không nói gì, Thiện Anh mới vỗ vai làm Bạch Hiền vừa cười, mắt vừa mơ màng quay sang.

- Cậu sao thế.

- Hả.

- Tự nhiên cười một mình vậy. Cậu nghĩ gì vậy.

Bạch Hiền càng nghĩ càng cười lớn hơn, nước mắt sắp chảy ra, vừa cười vừa phẩy tay:

- Đang nghĩ về tên Xán Liệt.

Thiện Anh tự nhiên cau mặt lại, nhíu mày cất cao giọng :

- Tiểu Xán xán là của tớ, đừng ai mơ mộng chạm vào Tiểu Xán xán. Hứ.

Quen Thiện Anh được hai tuần mà Bạch Hiền cứ cảm thấy như đã quen Thiện Anh từ lâu mà không thể hình dung đã gặp được cô ở đây. Trước mặt Xán Liệt thì tỏ vẻ rất là ngoan hiền còn sau lưng thì trở mặt luôn, ai đụng đến Xán Liệt thì thế nào cũng nhảy dựng lên, nhất là Chung Nhân.

Lại ngồi chống tay vào cằm.

"Không biết tác phẩm của mình như thế nào mà lại được hoan nghênh vậy nhỉ, thử đi xem mới được, chắc hôm nay Xán Liệt đi học rồi.

Nghĩ là làm Bạch Hiền đi tìm Xán Liệt ở những nơi Xán Liệt hay đến. Chạy lên tầng 2 rẽ vào phòng y tế cậu nhòm nhòm vào trong .

- Này.

Chết rồi, tiếng này nghe hơi quen quen hình như có nghe qua.

Quay đầu lại nhìn thì đập vào mắt cậu là hình ảnh mặt ma nữ mặc áo trắng, tóc xoăn rối xù lên, mặt cau có như quỷ dạ xoa :

- Aaaaa... ma...

- Ma cái đầu em.

Cô "ma nữ" phát giác hành động Bạch Hiền định chạy trốn cô tóm lấy áo :

- Cậu định tìm ai mà lén la lén lút vậy, rình mò gì trong này, nói ngay không tôi cho lên uống trà với hiệu trưởng vì tội rình mò phòng cô y tá xinh đẹp, không phải tội ăn cắp thì cũng là tội rình rập.

- Dạ không không ạ. – Bạch Hiền xua tay liên hồi chứng tỏ mình không có làm chuyện đấy. -  Em... Em có tìm gì đâu ạ, định gặp cô để xin thuốc thôi ạ.

Cô "ma nữ" với ánh mắt cảnh giác, thả Bạch Hiền đang run như cầy sấy nói :

- Vậy sao tôi đến lại đi. Định lừa tôi à.

Nghe vậy Bạch Hiền liền ôm bụng nhăn nhó :

- Cô à, bụng em đau quá... cô cho em viên thuốc kinh được không... hình như em đến kì mất rồi.

Bạch Hiền vừa nói vừa nhìn xung quanh xem có ai không, thật mất thể diện, ai bảo cái đầu của cậu không nghĩ được lý do nào hay hơn cơ chứ.

Juny cười khẩy :

- Tôi chưa gặp ai diễn tồi như cậu. Giả vờ thì phải giống thật một tí chứ, đau bụng kinh thì phải ôm bụng dưới đằng này cứ ôm bụng dạ dày là sao. Hừ...

Thấy không thể gạt được "ma nữ" Bạch Hiền đành im lặng không nói đâu nào, khuôn mặt tỏ vẻ hối lỗi ngàn phần.

- Lần sau tôi còn gặp cậu lởn vởn ở đây nữa thì đừng trách.

Nghe giọng sắt đá của cô y tế mà bủn rủn chân tay, đúng là người làm ngành y có khác.

- Cô xinh đẹp, cô không nên nóng giận sẽ ảnh hưởng đến dung nhan, đừng vì một đứa học sinh như em mà làm khuôn mặt xinh đẹp của mình xuất hiện nếp nhăn. Cô là một cô giáo rộng lượng sẽ không vì em mà ảnh hưởng đến hình tượng của mình đúng không ạ.

Lời nói cuối cậu cố nhấn mạnh để cô Juny nghe suy nghĩ đến việc không cấm cung mình nữa. Cô Juny có vẻ suy nghĩ, đắn đo một hồi rồi trách móc :

- Mà này chị đã bảo bao nhiêu lần rồi gọi chị bằng chị chứ không phải bằng cô. Nhớ chưa. Giờ thì về lớp đi.

Nói xong cô Juny mở cửa phòng đi vào rồi đóng rầm một cái không thương tiếc để lại Bạch Hiền đứng ôm tim thở phào. Hú hồn may mà không bị "điều tra đến cùng".

- Bạch Bạch, ra đây tôi có chuyện muốn nới với cậu.

Oạk tên "đại gian đại ác Kim Chung Nhân xuất hiện rồi. Cái trường này bé thật đấy đi đâu cũng gặp vậy không biết"  cậu phớt lờ anh đi sang bên phải anh lại bước sang bên phải, mặc kệ cậu bước sang trái anh lại bước sang trái cứ thế qua lại. Đến lúc tức giận quá cậu ngước mắt lên nhìn, anh mới lặp lại câu vừa rồi :

- Qua đây tôi có chuyện muốn nói với cậu.

- Không.

- Một tý thôi. – Chung Nhân hết kiên nhẫn đành xuống nước.

- Không.

Trừng mắt đe doạ Bạch Hiền :

- Có đi không thì bảo.

"Nói nhỏ nhẹ tôi còn không đi, anh nghĩ lớn tiếng thì tôi đi chắc. Tôi thà chết chứ không đi theo tên lừa bịp như anh. Bệnh Hoạn."

- Chết- cũng- không- đi.

Bạch Hiền cố nhắn mạnh để thể hiện lòng quyết tâm của mình.

Chung Nhân đã hết chịu được, không dùng được lời nói đành quyết tâm dùng hành động. Kéo kéo kéo, lôi lôi lôi mà Bạch Hiền vẫn không dịch chuyển vì cậu đã bám được vào một cây cột gần đấy.

Mặt nghiêm lại :

- Bỏ cái cột ra.

Bạch Hiền vừa cố bám vào cái cột vừa cố lúc lắc cánh tay bị Chung Nhân kéo. Chuyện gì thì chuyện, liên quan đến Chung Nhân đều không phải chuyện tốt đẹp, tốt nhất nên tránh xa.

- Cậu buông tay tôi ra. Tôi không đi.

- Đi với tôi một tí thôi.

Cánh tay sắp hết chịu nổi, con trai gì mà giữa thanh thiên bạch nhật cứ lôi lôi kéo kéo một người nhỏ nhắn trông đến đáng thương, đúng là không phải chuyện gì hay ho mà.

- Không.

Một số học sinh ở hành lang đã bắt đầu tò mò quay lại nhìn hai người. Chung Nhân thấy vậy liền buông luôn tay Bạch Hiền ra đứng cười chào với mọi người tỏ vẻ mình không liên quan đến chuyện này.

Bạch Hiền theo đà đang bị kéo giờ bị thả ra bất ngờ nên ngã "uỵch" xuống đất, mông bị hôn đất đau nhói cậu suýt xoa thương cái mông mình. Biết ngay dính líu đến Chung Nhân là không có chuyện gì tốt đẹp mà, chưa gì đã dập mông, nghe rồi chắc mất mông luôn quá.

- Ngã kiểu mới à nghe... haha..

- Như tiên nữ giáng trần ấy nhỉ...

Không biết ai thốt ra câu đấy làm Bạch Hiền ngượng đến chín mặt không nói được câu nào.

Tự dưng một cánh tay vững chắc đỡ cậu dậy, nụ cười toả sáng. Sao cậu ghét cái khuôn mặt này thế không biết.

- Có sao không, cậu đi đứng phải cẩn thận chứ không nên vì nhìn tớ mà đập đầu vào cột nha.

"Cái gì, tên khốn dám... hắn dám làm nhục mình, cái bản mặt này, có cho tôi cũng không thèm. Thối tha." Đứng bật dậy cố gắng thể hiện mình không bị đau ở mông, Bạch Hiền phẩy tay Chung Nhân ra quát:

- Cậu biến ngay khỏi tầm mắt của tôi ngay, tất cả là tại cậu khi không...

- Ư....ư....ưm....

Ú ớ. Bạch Hiền bị Chung Nhân lấy tay bịt miệng.

- Cậu, sắp đến giờ học rồi, cậu về lớp nhanh kẻo... không nên nói to để ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Nụ cười yêu ma của anh xuất hiện, cứ thấy có gì gian xảo khó nói. Chưa kịp để cậu định thần Chung Nhân đã đi mất còn quay lại nháy mắt Bạch Hiền ý "chờ đấy". Thật không thể yên tâm cứ thế mà sống được.

----------------------

Hìa hìa.... Đợi lâu kô?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro