Chap 47 - Thư tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao vậy, ai làm gì mà mặt cậu hầm hầm như sát thủ vậy!. – Chung Đại miệng như tép nhảy ngồi xuống ghế cạnh Bạch Hiền. -  Đứa nào gây sự với cậu nữa à. Nói đi tớ xử cho. Ai... nói.

"Chung Đại à cậu đi làm cảnh sát hỏi cung được rồi đấy."

- Chung Nhân.

Chung Đại đứng bật dậy cứng họng, Chung Đại chỉ cần nhắc đến tên Chung Nhân là ngồi im re không nói câu nào.

Bạch Hiền lắc đầu với thằng bạn to mồm của mình, thế mà bảo cái gì mà nói đi tớ xử cho :

- Thôi cậu ra chỗ khác chơi đi để tớ yên tý.

Tính tò mò của Chung Đại lại trỗi lên, sao tự dưng Chung Nhân dễ thương lại đi bắt nạt Bạch Hiền được.

- Chung Nhân cậu ấy rất hiền mà có bao giờ đụng chạm ai đâu mà cậu lại bảo Chung Nhân gây sự với cậu. Đổ oan cho người ta là không tốt đâu đấy.

- Gì chứ, Chung Đại cậu có phải bạn tớ không, nghe thế mà được à.

Chung Đại cười khì khì, chớp mắt

Bạch Hiền lườm lườm nhìn Chung Đại cứ bênh chằm chặp tên đểu giả kia thì chỉ muốn băm vằm tại hắn mà cái mông yêu quý của cậu vẫn còn đau ê ẩm :

- Ừ bạn Chung Nhân trong lòng cậu tốt quá cơ, lúc nãy...

- Bạch Hiền... Cho hỏi ai là Bạch Hiền ạ.

Một cô nàng hớt hải chạy vào, mặt mũi toát hết mồ hôi nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ vui sướng.

Bạch Hiền nhìn người vừa gọi tên mình không biết lại bị đàn chị nào hỏi han đây. Mặc kệ vậy không dây dưa thì hơn.

- Bạch Hiền á... Bạch Hiền đây nè. – Chưa gì Chung Đại ngồi bên cạnh đã miệng năm miệng mười nói to gây sự chú ý.

Bạn gái mồ hồi nhễ nhại đi lại phía của Bạch Hiền chìa ra cho cậu một bao thư, miệng cười :

- Của cậu.

Bạch Hiền ngây người, tay chưa kịp bỏ xuống đã thấy bạn gái nhễ nhại chạy đi mất.

- Có nhầm người không thế. – Chung Đại lật dở lá thư rồi nhìn Bạch Hiền ngạc nhiên, đưa ba chữ với nét đẹp tuyệt, đường nét bút mềm mại.

"Gửi Bạch Hiền"

- Không nhầm được đâu.

- Của ai vậy nhỉ. - Bạch Hiền cũng cầm lá thư lên ngó ngang ngó dọc đúng là gửi cho mình. "Không lẽ... haha mình xinh đẹp quá nên có người thầm thương trộm nhớ rồi. Hehe. Vẻ đẹp tiềm ẩn của mình cuối cùng cũng có người phát hiện ra nha."

Bạch Hiền cầm bức thư phe phẩy chỉ muốn đứng lên nói với mọi người Bạch Hiền đây cũng có người thầm thương trộm nhớ. Cứ tủm tỉm ngồi cười, rồi thấy tay Chung Đại lay lay mình :

- Này, cậu được người ta gửi thư cho nên mừng đến nỗi phát điên luôn rồi à.

Bạch Hiền vẫn cười, mặc kệ lời chết giễu của bạn :

- Đừng có ghen tị thế chứ.

- Xuỳ, không thèm.

Nói là không thèm nhưng Chung Đại cứ ngồi giục Bạch Hiền mở thư ra đọc.

Đọc xong Chung Đại cười sặc sụa:

- Tên này sến thế cơ chứ.

Thấy bạn chê Fan mình, Bạch Hiền bênh luôn :

- Kệ người ta, người ta viết xuất phát từ tấm lòng.

- Phải rồi. Từ tấm lòng nên chả bênh. Ê này thế cậu có định đi gặp người ta không vậy.

- Có nên đi không nhỉ.

"Không đi thì khổ thân người ta, còn đi thì mình cũng chẳng mất mát cái gì."

- Thôi đi đi, bạn ấy bảo là  "Không gặp không về" mà. Cậu mà không đi tội con nhà người ta chết.

Thấy Bạch Hiền đắn đo, mà mình lại muốn xem người đó là ai. Chung Đại đành khích tướng

- Ừ, nhưng mà sắp vào tiết cô chủ nhiệm rồi.

- Kệ vào muộn một tý có sao đâu.

- Ừ... – Bạch Hiền kéo dài giọng. - Không sao đâu chỉ bị chửi với cho quét rác khắp sân trường thôi.

- Yên tâm. – Vừa nói cậu vừa kéo Bạch Hiền đứng dậy. – Lớp đông như thế cô không phát hiện đâu.

Thấy Bạch Hiền vẫn chần chừ.

- Đi đi xem mặt hắn như nào time cậu cãi nhau với tớ thì đã đến nơi rồi đấy.

- Nhưng..

- Nhưng nhị gì đi đi.

"Thôi thì đi xem một tý cũng chả sao. Dù gì cũng là fan của mình."

Chung Đại lôi tuột Bạch Hiền ra sân sau, cậu đã nhìn thấy có bóng người phía xa nên núp vào một góc theo dõi.

Bạch Hiền cũng run run đi từng bước đến nghĩ xem nên chào người đấy thế nào.

Dáng người cao thanh mảnh, chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc áo khoác hiệu Gucci khoác hờ bên ngoài. Chiếc quần sắn ống màu xanh bò, nhìn chân anh càng dài ra mà nhìn bộ này quen quen chắc mốt của giới trẻ hiện giờ.

Reeng... Tiếng chuông báo giờ vang lên.

Bạch Hiền mặc kệ tiếng chuông, sắp nhìn thấy rồi, nhìn đằng sau cũng không đến nỗi nào.

Ánh nắng diu nhẹ hắt lên mái tóc màu nâu bóng đẹp đến mê hồn, áo trắng bây giờ còn sáng rực làm người ta loá mắt. Bạch Hiền nuốt nước bọt xuống cổ, rồi nhè nhẹ tiến lại gần.

Chung Đại đứng một góc mà thấp thỏm, dáng người quen quen, cả mái tóc nâu...

Bạch Hiền hí hửng bước ngày một nhanh hơn đến chỗ chàng trai đứng dưới gốc cây tùng.

Bạch Hiền chạy đến cách cậu thanh niên khoảng 2 bước, thì cậu thanh niên với nụ cười thường trực trên môi quay lại. Bạch Hiền đơ người, Chung Đại như muốn rớt con mắt.

- Hả?

Là tiếng hai người cùng hét lên một lúc.

Bạch Hiền chân run run, răng như va vào nhau :

- Sao lại... lại là...

Những ánh sáng toả ra xung quanh từ nụ cười thiên thần thánh thiện. Đúng chính là Chung Nhân không phải anh đã bảo cậu đợi đấy sao, sao cậu không biết cảnh giác là gì.

- Cậu dám lừa tôi. Chung Nhân.

Chung Nhân chẹp miệng, như bỏ ngoài tai :

- Lần sau rút kinh nghiệm đi nhé. Với người như cậu, cậu nghĩ có người viết thư tỏ tình sao.

- Cậu... – Không tìm được từ nào để nói lên sự tức giận bây giờ của Bạch Hiền.

Chung Đại thấy Chung Nhân xuất hiện lại tưởng Chung Nhân tình cờ đi qua, chắc chắn chàng trai trong thư bỏ bom Bạch Hiền rồi. Cậu hí hửng ngắm nhìn anh từ xa.

- Lại được gặp người trong mộng... Hạnh phúc quá đi.

Chung Nhân thản nhiên không để ý đến thái độ bực tức của Bạch Hiền, nói :

- Tối nay cậu làm người yêu của tôi nhé.

Bạch Hiền mắt tá hoả, miệng há hốc, lắp bắp :

- Cậu nói cái gì, tôi làm người yêu cậu.

Rồi cậu bỗng ôm bụng cười lăn lộn :

- Ha Ha... cậu bị tôi quyến rũ rồi chứ gì. Haha. Ôi xấu hổ quá.

- Ngu ngốc... Hoang Tưởng.

Thấy Bạch Hiền cười như điên dại, Chung Nhân mắng cậu không thương tiếc:

- Là tối nay cậu giả làm người yêu tôi. Chứ không phải thật hiểu chưa?

Bạch Hiền gật gù hiểu chuyện.

- Không bao giờ tôi giúp cậu đâu, đừng có hi vọng.

"Cậu lừa tôi bao nhiêu lần rồi, đừng hòng Bạch Hiền đại nhân đây ra tay nghĩa hiệp giúp".

- Giúp một lần này thôi mà. – Chung Nhân thấy nên mềm mỏng thì hơn nên anh xuống giọng trước.

- Tìm người khác đi đồ hai mặt.

Bạch Hiền không thèm đếm xỉa hất mặt, rồi quay bước đi thì bị Chung Nhân chặn lại. Vẻ mặt anh như đang rất khổ sở:

- Giúp tôi một lần thôi. Năn nỉ đấy.

"No.2 mà phải năn nỉ mình làm người yêu giả, cậu ta chỉ cần hô một tiếng là khối em muốn giúp ấy chứ đừng nói. Bảo mình làm chắc chắn có ý đồ đen tối."

---------------------

Mai up tiếp...! bù ngủ quá!

Đọc đỡ chap này đi nha :)

Nguyên ngày hôm nay ba mình ở nhà nên đâu có dám bật vi tính để up chap đâu. Thông cảm cho mình nhé nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro