Chap 48 - Người yêu giả (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền nhất quyết từ chối :

- Không là không.

Chung Nhân buồn bã, ánh mắt suy tư :

- Cậu không giúp chắc tôi chết mất, bạn bè với nhau cậu không nỡ để tôi chết đúng không.

Chờ câu trả lời của Bạch Hiền, nhưng không ngờ nhận được 3 từ khô khốc vang lên từ miệng Bạch Hiền :

- CHẾT LUÔN ĐI.

"Bạn bè gì với người hai mặt như cậu chứ."

Nói vậy, nhưng cậu cũng tò mò không biết Chung Nhân có chuyện gì? Tại sao lại liên quan đến cái chết.

Thấy Bạch Hiền lạnh lùng, Chung Nhân tím mặt không ngờ mình đã năn nỉ mà cậu còn không giúp bèn dùng chiêu cũ kể lể với giọng bi ai nhất có thể :

- Nhà tôi sắp phá sản rồi.

Bạch Hiền nhìn chằm chằm để tìm sự giả dối trong lời nói của Chung Nhân nhưng không thấy, cậu không nói gì.

- Ba tôi ông ấy biết mình sắp bị phá sản nên ông ấy bắt tôi phải đi xem mắt con của ông Tổng bên ngân hàng C.I để hai gia đình có chiều sâu quan hệ hơn và được ba tôi sẽ bắt tôi lấy con nhỏ đó để công ty vực khỏi tình trạng phá sản. Nhưng tôi đã có người mà mình yêu cô ấy còn không biết đến sự tồn tại của tôi, tôi đang tiếp cận cô ấy và sắp thành công, tình yêu không thể hi sinh thế này được, tôi rất yêu cô ấy. Nếu như cô ấy biết tôi phản bội cô ấy, cô ấy sẽ rất đau khổ mà không sống được quãng đời còn lại mất. Thế nên...

Nói đoạn Chung Nhân ngước lên nhìn Bạch Hiền, anh thở dài não nề, gương mặt hay cười nay bỗng trầm lắng, 2 hàng lông mi thanh giờ hơi cau lại, ánh mắt u sầu, những cử chỉ ấy làm cho người đối diện đau lòng.

Bạch Hiền thoáng lưỡng lự trong ánh mắt đã bắt đầu phân vân. Chung Nhân trước nay là một người rất hay lừa cậu, Bạch Hiền không thích bị mang ra làm trò đùa nữa. Cậu phải tìm hiểu thực hư thế nào đã.

- Xin lỗi nhé tôi không giúp được đâu, cậu tìm người khác đi.

Bạch Hiền cười nhẹ quay lưng bước đi thì nghe thấy tiếng nói nho nhỏ của Chung Nhân :

- Tối nay 8h tại nhà hàng Sao Băng là mồ chôn của mình rồi.

Bước chân hơi khựng lại nhưng Bạch Hiền vẫn cương quyết bước đi không để tâm chuyện này nữa.

Chung Nhân mặt sầm lại, không ngờ anh diễn đạt thế mà Bạch Hiền vẫn không động lòng, được, không giúp anh sẽ đi gặp mặt một mình. Chỉ là rắc rối hơn thôi.

Anh quay người bước ngược lại phía với Bạch Hiền. Thực ra sự việc chỉ dừng lại ở mức ba anh muốn anh đi gặp và làm quen với thiên kim của ông tổng của ngân hàng C.I vì lời đề nghị của chính cô thiên kim ấy. Ba anh đang làm công trình lớn ở Gangnam vốn đầu tư cũng muốn mở rộng thì doanh thu sẽ càng lớn nên chỉ muốn hai gia đình thân thiết nhờ con cái. Chứ không đến mức phá sản như Chung Nhân nói, nếu nhà anh phá sản chắc thành phố này sẽ không còn công ty nào trụ được.

Chung Nhân muốn cho thêm tình tiết cho "bi ai" nhưng không ngờ lần này không lừa được Bạch Hiền vừa muốn trêu đùa cậu lại vừa muốn cắt đuôi con nhỏ thiên kim chết tiệt kia.

Bạch Hiền đi được mấy bước thì quay lại nhìn Chung Nhân, dáng anh vẫn thanh cao, bước đi khoan thai không có gì là khổ thân và bi ai cả.

- Được rồi để xem cậu có nói thật không, nếu lừa tôi lần nữa thì đừng trách.

Chung Nhân đã nghe thấy và thầm mỉm cười.

- Cậu thật tốt.

- Khen thừa

Nói rồi hai người quay lưng đi, một người chìm trong sự vui mừng, còn người kia thì chìm trong sự lo lắng.

..........................................

- Ba, con mới về.

Bạch Hiền tháo nốt chiếc giày rồi chạy đến ôm vai ông Biện rồi nắn nắn vai cho ông. Ông Biện nhìn Bạch Hiền cười trìu mến :

- Cái thằng nhóc này, mới đi học về người hôi hám, đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm.

- Dạ.

Bạch Hiền cười tươi rồi chạy lên lầu.

- Ở trường con hay gặp thằng Xán Liệt không.

Đang bê bát canh nghe ba hỏi Bạch Hiền giật mình làm đổ một ít nước ra sàn, cậu vội lấy lại vẻ bình tĩnh đặt bát canh xuống, lấy cơm vào bát cho ông Biện. Động các có vẻ gượng gạo :

- Con sao thế, không khoẻ à.

- À dạ không.

- Ừm... thế hai đứa dạo này có hay gặp nhau không.

"Sao giờ, chẳng lẽ bảo một tuần nay con chưa thấy Xán Liệt đâu, hắn ta chết quách ở đâu rồi."

- À....dạ có thường xuyên luôn ba. Lúc nãy Xán Liệt còn chở con về nhưng vì có việc gấp nên không kịp vào chào ba. Anh gửi lời hỏi thăm ba đấy.

"Ồ, mình phục mình quá, hà...hà"

Ông Biện cười nhẹ không đáp, nhìn đứa con bé bỏng của mình rồi đây nó sẽ phải xa ông, vì tâm nguyện của vợ ông đã định trông cậy vào Tuấn Miên chăm sóc cho Bạch Hiền, nhưng ai ngờ trước được sự đời, con ông yêu lại là em họ của người được nhờ cậu. Ông không nỡ ngăn cản chúng nó vì biết vợ mình ở nơi nào đó xa xôi cũng sẽ đồng ý và thông cảm. Nói là nói vậy nhưng ông cũng lo lắng, nếu là Tuấn Miên còn có lời hứa năm nào ràng buộc mà hai đứa cũng có vẻ thân thiết, nhưng Xán Liệt hai đứa hồi bé đã chí choé giờ không hiểu sao lại quay ra yêu nhau. Qua hành động và cử chỉ của Xán Liệt ông cũng yên tâm phần nào, thằng bé có vẻ rất yêu Bạch Hiền, lần này ông sẽ không để mình đưa ra quyết định sai lầm.

Bạch Hiền thì mải suy nghĩ chuyện khác, cậu ăn vội vàng bát cơm vì sợ nếu ngồi lâu nữa ba sẽ lại hỏi đến tên "thần chết" kia làm cậu ăn không ngon ngủ không yên, cứ cái đà này bị bệnh tim mà chết mất.

- Chết đến giờ rồi.

- Ba cho con mượn xe con đi liên hoan với lớp nhé.

- Thằng Xán Liệt đâu, sao không bảo nó đưa con đi.

- Ba này, Xán Liệt có việc của "anh" ấy mà.- Bạch Hiền nặn mãi mới được từ "anh", đang quen gọi kiểu bạn bè đùng cái ai ngờ "anh anh em em." ngượng chết được.

Diện cho mình một bộ quần áo sì tin, mặt make up nhẹ nhàng đề phòng bất trắc xảy ra. Nhanh chân xỏ đôi giày màu đen vào, nghe thấy ông Biện dặn dò :

- Đi rồi về sớm nhé.

Cậu nhanh chân lấy xe rồi nói vọng vào :

- Dạ, con biết rồi.

Bạch Hiền bấm công tắc mở cổng rồi trở vào dắt chiếc xe của ba cậu phi thẳng đến nơi "hẹn".

Ở phía cột điện đối diện nhà hàng Sao Băng một kẻ khả nghi đã xuất hiện, mắt liếc ngang liếc dọc, mình nấp vào cột điện không hiểu cậu định làm gì. Đó chính là Bạch Hiền.

" Mình cứ như kiểu gián điệp ấy nhỉ, à không "điệp viên 007″ mới oai chứ." Cậu cười thầm với suy nghĩ của mình, mắt vẫn không ngừng liếc.

Chờ được gần 10phút, đền giờ hẹn rồi mà không thấy bóng dáng đâu.

" May mình quan sát kỉ không là lại sập bẫy tên ác tặc này rồi."

- A... nhìn ai quen quen, là Chung Nhân.

Bạch Hiền lại núp vào sau cột điện thấy Chung Nhân đang đi cùng một cô gái rất xinh phải gọi là cực cực cực xinh luôn ấy chứ.

" Cái tên Chung Nhân đáng chết, nhỏ kia xinh thế mà bảo là ú mới sợ chứ, đồ lừa đảo!"

" Mà xinh vậy sao cậu ta lại không thích nhỉ... à đúng rồi..."

Mọi người ai cũng dõi theo bước chân của Á Hân và Chung Nhân, họ thật xứng đôi một cặp trai tài gái sắc nhưng có vẻ cô gái kia hơi nhiệt tình thì phải.

Lúc cười nói hớn hở trong khi Chung Nhân chỉ hờ hững đáp lại cho qua chuyện thỉnh thoảng mỉm cười lấy lệ, chính xác không phải nụ cười thường ngày.

Điều này ai tinh ý sẽ nhìn ra ngay chàng "mĩ nam" này không có hứng thú gì với nàng "mĩ nữ".

Họ chọn cho mình một bàn gần cửa sổ trên tầng 2. Đứng ở chỗ Bạch Hiền có thể nhìn thấy rất rõ.

" Chẳng lẽ lời cậu ta nói sáng nay là thật."

Thấy ánh mắt Chung Nhân như đang tìm kiếm thứ gì đó, Bạch Hiền biết là Chung Nhân đang tìm xung quanh xem có bóng dáng cậu không. Rồi ánh mắt có vẻ như thất vọng. Bạch Hiền quyết tâm.

Cậu đứng thẳng người, bước từng bước tự tin về phía nhà hàng.

----------------------------------------

Chap bùuuu đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro