Chap 52 - Con dâu tương lai, ta đến đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thưa chủ tịch đây là lí lịch của Phác thiếu phu nhân tương lai.

Một người đàn ông mặc bộ vec đen, khuôn mặt bầu bình cúi đầu đưa lí lịch cho người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế bành. Bà vắt chéo chân lên điệu bộ nho nhã.

- Anh đọc cho tôi luôn đi.

- Vâng thưa chủ tịch.

Người đàn ông thu lại tờ giấy bắt đầu đọc to dõng dạc.

+ Tên : Biện Bạch Hiền

+ Tuổi : 20

+ Nghề nghiệp : sinh viên cùng khoa và cạnh lớp thiếu gia.

+ Ngoại hình : Trung bình.

+ Tài năng : không có.

- Thưa chủ tịch ba của thiếu phu nhân tương lai có mối quan hệ rất tốt với ông Kim, em chủ tịch ạ. Hồi trước bà Ngọc Lan có đính ước với bà Thu Hương mẹ của cậu Bạch Hiền, là sẽ cho cậu Tuấn Miên và cậu Bạch Hiền cưới nhau, nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột cậu Bạch Hiền và thiếu gia yêu nhau và đòi cưới. Xin hết ạ!

Người đàn ông đặt tập hồ sơ xuống bàn rồi xin phép lui.

Bà LiLi cười mỉm cầm tập hồ sơ lên, nét mặt thoáng ngạc nhiên rồi cười rạng rỡ.

- Mình à, em biết rồi.

- ...

- Biết con dâu tương lai ấy ạ.

- ...

- Em đang cầm lí lịch của con dâu đấy, thằng nhóc này mình đã gặp trong lễ Hallowen rồi đó.

- ...

- HaHa... Là nhóc xác ướp đáng yêu đó mình à. Thôi em phải họp cổ đông tí em bay về sẽ đưa cho mình coi.

- ...

- Ok. Yêu mình.

Bà LiLi cúp máy rồi cầm tấm hình trên tay lên, chống tay vào cằm một tay xem :

- Bảo bối, muốn dấu mẹ à, phải biết mẹ là ai chứ.

Bà LiLi và ông EnDy thật ra là những người không hề đơn giản, ông bà chỉ tỏ ra "dễ thương" và "thoải mái" trước mặt đứa con "vàng" của hai người mà thôi. Hồi bé vì công việc ông bà đã không chăm sóc tử tế, toàn gửi về bà ngoại hoặc cho ở nhà với vú.

Lại nói đến bà LiLi và ông EnDy họ là những người có tiếng về sự nghiêm túc trong quản lí nhân viên, điều hành nhân sự, là những người cực kì nghiêm khắc và tôn trọng người làm. Trong công việc hai người cực kì cần thận và kĩ tính hai ông bà cặm cụi làm và không tin tưởng bất kì ai. Ai cũng biết hai vợ chồng EnLi bởi lẽ họ vừa quá trẻ so với tiền tài và những gì người khác chưa đạt được. Phải là những người cực kì có óc phán đoán và nghiêm khắc mới gầy dựng được cơ ngơi này.

Bà LiLi xoa nhẹ bàn tay lên màn hình máy tính, một cậu nhóc đang cười toe toét hồi bé thân hình mũm mĩm mắt híp lại cười, tay cầm núm sữa định cho lên miệng, còn nửa bên kia màn hình là hình một chàng trai khôi ngô tuấn tú, gương mặt hoàn hảo có vẻ mặt như không muốn chụp nhưng khoé miệng lại hơi cười.

- Ta sẽ cài người theo dõi hai con nhân tiện sẽ thử con dâu tương lai xem mới được.

..............................

Bạch Hiền kéo Nghệ Hưng đi đến khắp gian hàng này đến gian hàng khác, dù gì cũng không phải tiền của mình cứ chọn, chọn, chọn. Cái nào mặc được Bạch Hiền chọn cho bằng hết. Mắt ngó nghiêng, miệng liến thoắng, tay cầm cái này rồi đặt cái kia xuống :

- Đẹp không anh, đẹp không anh.

- Cái này...

Bạch Hiền đưa một chiếc quần jean rách rưới ướm lên người mắt nháy nháy nhìn Nghệ Hưng.

- Không.

Bạch Hiền tắt ngấm nụ cười. Nhưng tay lại cầm cái khác lên :

- Thế cái này.

- Không.

Xụ mặt, Bạch Hiền lại để xuống, tay chuẩn bị nhấc cái nữa lên định ướm vào người :

- Anh làm em mất hứng quá a~

Thử hết cửa hàng nhà người ta mà không chọn được bộ đồ nào, Bạch Hiền lại kéo Nghệ Hưng lôi tuột ra gian bên cạnh xem. Hết áo này, rồi đến quần kia. Mặt Nghệ Hưng đã phờ phạc, đúng là tuổi trẻ đi thử quần áo là điều mệt nhất mà có vẻ Bạch Hiền thấy vậy vẫn không nhầm nhò gì. Cậu mệt bở hơi tai với Bạch Hiền này mất, tay cầm một đống quần áo nhưng lại vẫn muốn mua thêm. Mẫu mã năm nay có vẻ phong phú và nhiều màu sắc.

Thấy Bạch Hiền định kéo mình đi xem giày, Nghệ Hưng đứng lại lau mồ hôi quanh trán tiện thể hất cả phần tóc mái hơi ước lên :

- Mua xong chưa, cho anh thở tý đã, mệt quá.

- Thế đi qua hàng ăn nha anh, ngồi nghỉ luôn.

- Nhất chí quan điểm.

May khu hàng ăn cũng gần đấy, nên hai người đi thẳng ra đấy.

Bạch Hiền thấy anh mình mệt, còn cười hì hì đi giật lùi về phía sau tay dung dăng mấy túi đồ trên tay miệng cười nói liên hồi.

- Bạch...

Uỵch!!.

Nghệ Hưng nhắm tịt mắt lại không dám nhìn nữa.

Cả mấy túi đồ trong tay Bạch Hiền bỗng bay lên khoảng không rồi hạ cánh đồng loạt xuống đất văng mỗi chỗ một nơi, còn cậu thì ngã ngửa ra đằng sau, mà người "đâm vào cậu" thì vẫn đứng vững như cột điện, mắt ngây ra nhìn rồi bỗng nhiên phì cười.

- Phìii...Ha...ha.

Nghe thấy tiếng cười, Nghệ Hưng mới he hé mở mắt thấy Bạch Hiền ngã sõng xoài trên nền đã hoa mắt vẫn còn ngây ngô không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nghệ Hưng chạy lại đỡ Bạch Hiền lên.

Lúc này mới lấy lại tinh thần, Bạch Hiền vừa đứng vừa xoa mông bị hôn đất và cánh tay khụy xuống sàn, mắt mở to lên nhìn chàng trai đang cười ngây ngô càng khiến Bạch Hiền bực mình hơn. Quên cả cơn đau, cậu xấn tới cạnh chàng trai xổ một tràng :

- Anh có mù thì cũng phải nhìn thấy mờ mờ chứ tôi đang đi, đường thì rộng sao tự nhiên nhằm chỗ tôi mà lao vào thế hả? Thấy người ta ngã còn nhe răng mà cười được à, anh có phải con trai không thế. Hả? Miệng thì đẹp lắm ấy mà cứ toe ra coi chừng tôi cho cả ruồi vào miệng đấy.

Chàng trai không những không phản ứng mà cứ đứng tủm tỉm cười nhìn Bạch Hiền tỏ vẻ thú vị, nhưng thái độ của anh lần nữa lại làm cho Bạch Hiền tức điên lên, lần này thì còn khủng khiếp hơn lần trước, tần suất âm còn cao hơn lần trước :

- IM NGAY.

Đang ở trong siêu thị, ngã đã gây chú ý rồi giờ tiếng nói to còn làm nhiều người phải ngoái lại nhìn, chàng trai nọ đang cười thì bỗng giật mình lập tức mặt đơ ra không cười nữa.

Nghệ Hưng kéo kéo tay Bạch Hiền rồi khom người nhặt đống đồ trên sàn, nói nhỏ vào tai Bạch Hiền :

- Em sai trước mà, thôi đi đi không tí người ra mà vạch lỗi ra thì xấu hổ lắm đấy.

Đã ngã đau còn bị bảo là sai, Bạch Hiền cãi :

- Sai gì đâu, em đang đi bình thường tự nhiên tên này lù lù xô vào người em đấy chứ.

Nghệ Hưng mới cười cười bằng mũi, dùng sức kéo tay Bạch Hiền đi :

- Đi bình thường á. Có mà em đi kiểu  "Micheal Jackson" ( giật lùi) nên mới đâm vào người cậu ta ấy.

Nghe Nghệ Hưng phân giải Bạch Hiền mới biết mình là người sai nhưng mà lỡ la người ta rồi thì làm sao bây giờ xin lỗi được thế thì quê chết mất.

Bạch Hiền lập tức đổi thái độ, nhe răng cười như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay lên chào chàng trai nọ :

- Đi nhé.

Lần này Bạch Hiền đi còn nhanh hơn chạy, không cầm mà kéo luôn Nghệ Hưng ra khỏi chỗ đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đi được một đoạn khá xa đến tít quầy thực phẩm Bạch Hiền mới ngó quanh xem có thấy chàng trai nọ không, đến lúc không thấy chỉ thấy mọi người chọn đồ như thường lúc đấy mới dừng lại yên tâm cười phá ra.

- Haha. Công nhận tên đấy hiền thật đấy, bị em quát như vậy mà vẫn nhe răng ra cười mãn nguyện.

- Cũng may là hắn hiền nên mới không làm quê em giữa đám đông đấy.

- Thôi kệ đi.

Bạch Hiền xoa bụng. nhìn quanh :

- Qua kia uống nước đã em khát lắm rồi.

Lại kéo nhau qua gian đồ uống.

Đang uống ngon lành bỗng Nghệ Hưng mở to mắt lên miệng vẫn ngậm ống hút trà sữa.

Bạch Hiền đang uống hết một hơi Coca, tưởng Nghệ Hưng bị làm sao mới sốt sắng hỏi :

- Anh bị sao thế, trong người không khoẻ à?

Nghệ  Hưng lắc lắc đầu nuốt nốt ngụm trà sữa trong miệng xuống họng rồi nói nhỏ với Bạch Hiền :

- Tên bị em chửi kìa.

Bạch Hiền giật mình, tay cậu đưa vào thành ghế, ngó ngang ngó dọc :

- Em ngồi im đi đừng quay lại hắn ở đằng sau em ấy.

Trong đầu Bạch Hiền hiện lên cảnh xã hội đen thanh toán lẫn nhau, Cậu ngồi im không động đậy, kể cả cử động đầu, miệng khẽ nói :

- Anh Nghệ Hưng ơi, em có mệnh hệ gì thì anh nhớ chôn em ở chỗ nào thật đẹp vào nhé.

- Cái thằng nhóc này.

Nghệ Hưng vừa giả vờ uống nhưng mắt vẫn nhìn nhìn.

- Anh em mình chuồn thôi không lỡ hắn phát hiện ra lại lôi em ra trả thù rửa hận thì chết.

- Anh cũng nghĩ vậy đấy.

Nói là làm hai người lập tức cầm cẩn thẩn từng món đồ rồi nhẹ nhàng đứng dậy đi ra chỗ tính tiền, chụp chiếc mũ cùng chiếc kính lên người.

Bỗng một cánh tay đặt lên vai Bạch Hiền, cậu giật mình quay mặt lại :

-A... hi... chào.

Nghệ Hưng cũng đứng nguyên hình, miệng lẩm bẩm cầu nguyện mong rằng cậu trai kia là người hiền lành.

Chàng trai nọ vẻ mặt giờ hằm hằm càng làm cho Bạch Hiền và Nghệ Hưng sợ hơn. Hết nhíu mày lại nhăn chán, mỗi hành động lại càng làm tăng lên biểu cảm sợ hãi trên mặt Bạch Hiền.

" Chết rồi, không biết hắn có đánh mình không nữa đây, bây giờ mà chạy để lại anh Nghệ Hưng cũng không ổn."

Chàng trai đứng trước mặt cứ nhìn cậu chằm chằm trong vòng 5 phút, Bạch Hiền cũng thở gấp sợ hãi. Mãi lâu sau mới hết kiên nhẫn, thỏ thẻ :

- Có chuyện gì vậy thưa anh. Sao anh cứ nhìn tôi như thế.

Nghe Bạch Hiền nói có vẻ không kiên nhẫn nữa, Nghệ Hưng càng căng thẳng, không thể để ân nhân chết thế này được, nên cậu cũng lên giọng đàn anh, chắc chắn chàng trai kia kém tuổi anh :

- Giờ cậu muốn gì, nói ra luôn đi đừng nhìn mà không nói thế. Không lịch sự cho lắm.

Chàng trai nọ vẫn im lặng, nhìn chằm chặp Bạch Hiền như vật thể lạ.

Khuôn mặt cậu ửng khi những tia nắng giọi từ cửa kính vào hồng hồng, ánh mắt nhìn láo liên sợ hãi, cái môi mím lại như cố kìm nén, mũi cũng hơi nở ra, trán toát mồ hôi. Miệng cậu nhỏ ánh mắt hết kiên nhẫn giờ nhìn chừng chừng anh, vai hơi run lên :

- Này, không có chuyện gì thì tôi đi đây.

Bạch Hiền không chần chừ quay mặt đi nhưng không ngờ bị một bàn tay kéo lại. Nghệ Hưng cũng định quay đi nhưng nhìn thấy thì há hốc miệng. Theo đà Bạch Hiền ngã vào người chàng trai nọ rồi cậu nhanh chóng đỏ bừng mặt đẩy mạnh rồi vuốt lại mái tóc.

- Tên biến thái này, anh định giở trò sàm sỡ với tôi đấy à.

Lúc này chàng trai lại mỉm cười béo hai má bầu bĩnh đang ửng đỏ kia dí sát mặt, còn hôn nhẹ lên trán Bạch Hiền :

- Em đáng yêu thật đấy.

- Ơ...

- Tôi có việc rồi, sẽ gặp lại em

Chàng trai nói xong đã biến mất dạng để Bạch Hiền hồn xiêu phách lạc, đang lạc ở nơi đâu thì tác giả không thể biết.

Trong trạng thái ngỡ ngàng, miệng vẫn đang giữ thế tượng hình "ơ". Nghe thấy tiếng ai gọi, rồi lại có cái gì vụt vụt qua mặt, rồi có người lay vai :

- Bạch Bạch, em không sao chứ.

- Tên này... tên này có vấn đề rồi anh ơi.

Nghệ Hưng không nhịn được nữa cười sặc sụa.


----------------------

Mình đã trở lại. :)

Thực xin lỗi! Chủ nhật tuần trước em mình bị bệnh nên phải đi bệnh viện. Ở bệnh viện khoảng 1 tuần đến thứ 5 thì về nhà. Nhưng do mấy ngày không viết nên đâm ra lười luôn... Hìa hìa :>

Xin lỗi đã làm các bạn phải đợi vì sự chậm trễ của mình. Đừng ghét bỏ Fic này nhé nhé <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro