Chap 54 - Bị bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiện Anh nhìn về phía Bạch Hiền đang đi với ánh mắt khó chịu

- Bạch Hiền không ngờ cậu cáo già như vậy.

Thiện từ đâu xông vào lớp nói với Bạch Hiền trước vẻ sững sờ rồi còn thu dọn sách vở tức giận bỏ lên bàn trên ngồi.

Bạch Hiền ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng đến giờ vào lớp cũng không hỏi thêm.

Thiện Anh thường luôn đối xử tốt, hào phóng với bạn trong lớp không biết có chuyện gì lại khiến cô nổi giận đùng đùng thế.

-----------------------FB-----------

Từ nhà ăn Thiện Anh chạy theo Bạch Hiền và Xán Liệt bỗng thấy cảnh mà mình không bao giờ ngờ tới, ánh mắt xám xịt môi dưới bặm lại nấp sau bức tường. Đằng kia hai một đôi "gian phu dâm phụ" không kiêng nể mà còn thân mật tình tứ, Bạch Hiền cậu dám quyến rũ Tiểu Xán của tôi.

Xán Liệt kéo tay Bạch Hiền lại làm cậu bị lực kéo quá mạnh mà rơi hết đống đồ ăn trong tay, trừng mắt nhìn người gây ra chuyện này :

- Muốn gì nữa đây thưa thiếu gia.

Xán Liệt thả tay cậu ra nhặt đống đồ dưới đất nhét vào tay Bạch Hiền, không chấp mấy câu cằn nhằn của cậu :

- Cậu có đi leo núi không?

- Có thì sao.

Cầm lại đống đồ ăn, Bạch Hiền trả lời vẻ khó chịu.

Anh nhìn lơ đãng ra cửa sổ, mưa lại rơi rồi.

- Không có gì.

Bạch Hiền nhìn vẻ lơ đãng của Xán Liệt mà chỉ muốn băm anh ra, khi không tự nhiên kéo tay người khác rồi hỏi một câu không liên quan gì cả. Định lấy câu chuyện làm quà chắc.

- Còn gì nữa không, nếu không tôi đi đây.

Định chuồn cho nhanh, nhưng không ngờ bị tiếng nói của Xán Liệt kéo lại :

- Mai tôi có việc đi cả ngày cậu nhớ sang nhà tôi dọn dẹp với tổng vệ sinh, trông nhà. Tôi sẽ để tiền ở bàn nhân tiện mua đồ ăn làm cho tôi.

Đang nhai lại từng câu của Xán Liệt mà Bạch Hiền thất thần không biết Xán Liệt đã đi từ lúc nào.

Vẻ mặt anh suy nghĩ :

- Làm như thế chắn chắc cậu ta sẽ không có thời gian đi chơi.

Rồi hàng lông mày dãn ra, những bước chân sải nhanh về phía trước.

Bạch Hiền đứng im bất động như pho tượng mặt vẫn còn trong trạng thái khó chịu khi bị kéo lại, tay để hờ hững giữa không trung không biết lúc nào đã có chiếc chìa khoá nhà trong tay. Bàn tay nắm chặt lại. Mắt mở to. Lồng ngực phập phồng.

- Cái... cái gì đây trời ơi..........

Tiếng thét vang vọng cả dãy hành lang làm kinh động những học sinh đang nói chuyện, học sinh đang học ai cũng ngó ra nhìn.

Ting ting!

" Hợp đồng."

Tin nhắn vỏn vẻn hai chữ làm Bạch Hiền im ru chỉ biết ngậm ngùi ôm đống bánh bỏ về lớp.

Thiện Anh mặt tức tối, chạy về lớp.

------------EB-----------------

Không hiểu vì bị Xán Liệt hành hạ hay bị những lời nói khó hiểu của Thiện Anh mà Bạch Hiền thấy hơi chóng mặt, suốt tiết học cứ ngơ ngẩn, cố mãi mới hết tiết và đi về nhà.

- Ba... con mới về.

Bạch Hiền tiến đến ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa thở dài thườn thượt.

- Bảo bối, học nhiều quá nên mệt hả?

- Không có gì đâu ba... ba đói chưa để con dọn cơm.

" Ba sao ba học phép biến hình hả, mà có những mấy người ngồi ghế thế kia."

Trong cả bữa cơm Bạch Hiền chỉ khuấy bát cơm chứ không ăn miếng nào, cứ nghĩ đến ăn là lại cảm thấy miệng đắng ngắt, ông Biện hỏi nhưng cậu đều bảo không sao.

Đến tối, không thấy buổi chiều Bạch Hiền bước xuống nhà, đến bữa cơm cũng không chịu xuống ông bèn lên gõ cửa xem có chuyện gì không.

Cốc...Cốc

"Lạ thật thằng nhóc này có bao giờ ngủ nhiều như vậy đâu nhỉ.

Hay nó đi chơi.

Không! Nếu đi chơi nó sẽ thông báo với mình, hoặc chí ít cũng gọi điện."

Lần này, ông tự mở cửa vào biết là vào phòng con cái là không được nhưng lỡ như có chuyện gì.

Bật đèn lên, ông thở phào khi thấy Bạch Hiền đang ngủ quay mặt vào tường.

- Bảo bối à, dậy đi con.

- Bạch Hiền... Bạch Hiền.

Ông Biện lại kiên nhẫn gọi lần nữa, rồi còn lay vai cậu.

Bạch Hiền đầu nặng trịch, mặt tái mét trắng bệch ra, môi khô nẻ nứt toác. Ông Biện giật mình lúc bấy giờ mới phát hiện sắc mặt cậu không ổn ông lo lắng đưa tay sờ lên mái tóc bết mồ hôi của Bạch Hiền.

- Trời đất, con bị sốt rồi Bạch Hiền sao con không nói với ba một câu.

Bạch Hiền nghe loáng thoáng giọng ba mình có vẻ tức giận, cậu cố mở đôi mắt nặng nề, giọng đứt quãng :

- Ba.. con không sao... ba ... lấy ... hộ con cốc .. nước.

Ông Biện liền đứng dậy bước tới chiếc bàn góc tường rót cốc nước rồi đỡ Bạch Hiền dậy.

- Con uống xong rồi ba đưa con đi bệnh viện, người con nóng quá.

- Không cần ... đâu ba.

Đưa từ từ cốc nước lên, ông Biện rất sợ bệnh tật nhất là với Bạch Hiền, vợ ông đã ra đi sớm nên ông chăm sóc cậu rất tốt.

- Không cần là không cần thế nào, con là người chứ có phải siêu nhân đâu mà chịu được.

Bạch Hiền biết bây giờ nói chỉ khiến ông lo lắng thêm, nên im lặng uống nước, tựa lưng vào thành giường, hơi thở nóng như lửa đốt, đôi mắt lờ đờ đỏ dần lên. Ông Biện ra ngoài gọi điện.

Giờ này mà Tuấn Miên lại nhấc máy rất nhanh có lẽ anh đang làm việc :

- Con à, con sang nhà bác chở Bạch Hiền vào viện được không.

- Bạch Hiền sao vậy bác.

Giọng anh lo lắng, hốt hoảng hỏi :

- Nó bị sốt cao. Mặt mày tái nhợt cả đi. Con sang bác luôn nhé.

- Bác để con gọi thằng Xán Liệt qua, bây giờ con đang đi công tác làm gì có ở nhà đâu ạ.

- Vậy à, bác phiền con quá.

- Sao bác nói thế, không có gì đâu ạ. Con gọi cho Xán Liệt ngay đây.

Ông Biện trở vào nhìn bảo bối mà không khỏi xót xa, Bạch Hiền biết ba mình lo lắng nên không nói gì cứ nghĩ ngủ một giấc sẽ khoẻ lại nhưng không ngờ có vẻ không như cậu nghĩ. Đã để mọi người lo lắng rồi.

- Con đói không để ba nấu cháo hành cho hạ nhiệt nhé.

- Thôi ba, con không đói... họng con... khô cứng, con không muốn ăn gì đâu...

- Ừm vậy con chờ tí thằng Xán Liệt đến đưa con đi.

Đang định nói không cần phiền đến Xán Liệt đến chỉ làm Bạch Hiền tức mà ốm thêm.

- Con nằm một lúc nó đến giờ.

Bạch Hiền mệt mỏi trườn người xuống lại thiếp đi.

- Bác, Bạch Hiền đâu rồi ạ.

- Xán Liệt à con. Bạch Hiền đang trên phòng để bác lên đỡ nó xuống con chờ ngoài xe đi.

- Bác để con bế Bạch Hiền xuống cho.

Trong cơn mơ Bạch Hiền thấy một bàn tay bế mình, rồi thấy mùi thuốc khử trùng hơi sộc vào mũi Bạch Hiền lẩm bẩm :

- Ba ơi, khó chịu quá.

Rồi lại thấy một bàn tay mát lạnh rất dễ chịu chạm vào trán, giọng nói truyền cảm nghe vẻ xót thương:

- Cố chịu đi, mai sẽ khỏi thôi.

Nhìn người nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, đôi môi nứt nẻ, mặt tái nhợt vẻ mệt mỏi, Xán Liệt khẽ đưa tay sờ trán cảm thấy khó thở lạ thường, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.

- Bác à, muộn rồi bác cứ về trước để con ở lại chăm sóc Bạch Hiền cho ạ. Mai con sẽ đưa Bạch Hiền về, bác sĩ nói qua một đêm sẽ khỏi thôi ạ.

Ông Biện vẫn còn chần chừ nhìn bảo bối rồi nghe bác sĩ nói thế mới yên tâm đứng dậy :

- Ừm, may nó cũng không sao nên bác yên tâm rồi. Vậy nhờ cả vào con.

- Là trách nhiệm của con nữa mà, bác để con gọi taxi.

- Ừm.

Ông Biện đi rồi Xán Liệt vào phòng, cậu đang ngủ, đường gân tay ở khuỷ nhô lên vì đang truyền nước.
Anh khẽ đi đi lại lại một hồi suy nghĩ, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nhìn cậu thật chăm chú, sắc mặt đã trở nên hồng hào, phần tóc mái được anh vén hết lên trên rồi ngắm nhìn gương mặt cậu, tim như thắt lại, Bạch Hiền khẽ cựa mình nằm nghiêng sang làm những sợi tóc mái lại phủ xuống mặt.

Bàn tay khẽ đưa lên không trung. Anh chợt đóng băng lại khi nhận ra ngoài trời đang mưa.

Mưa! Mưa lại rơi! Xán Liệt nhìn về phía cửa sổ trong suốt đang bị những hạt mưa tạt vào, chảy lăn tăn trên kính rồi lại rơi xuống bệ.

Chỉ còn lại một khoảng cách, lần thứ hai anh không thể nào chạm được vào khuôn mặt ấy.

Mưa! Có lẽ nó là một rào cản mà anh không thể vượt qua được, những hạt mưa nhỏ như rơi vọng trong trí nhớ của anh, đầu óc anh quay cuồng, tim thắt lại, tâm trạng hỗn loạn. Bàn tay nắm chặt vào nhau như không muốn buông ra, khoảng thời gian đó biến thành những khoảng lặng vô hình.

Ầm

Chợt có tiếng sấm làm Bạch Hiền giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh căn phòng có mùi ête sộc vào mũi, cậu khẽ hít hà kiếm chút không khí trong lành nhưng không được.

Do được truyền nước và uống thuốc và bệnh cũng không có gì nghiêm trọng, nên chỉ ngủ giấc ngắn thì Bạch Hiền cảm thấy khoẻ hẳn lên, cậu thực sự không muốn đến cái chỗ chết chóc đầy mùi ête này nhưng không ngờ ba cậu cứ nằng nặc đòi đi. Mà không biết ba đâu rồi nhỉ.

Ngó quanh nhìn, thì bỗng một tiếng nói quen quen vang lên :

- Dậy rồi à. Ăn gì không tôi đi mua cho.

"Cái gì, mình có nghe nhầm không tên này chắc chắn vào đây uống nhầm thuốc rồi."

Thấy Bạch Hiền không phản ứng cứ giương mắt nhìn mình, Xán Liệt nhướng nhướng lông mày :

- Này, không phải trong lúc ốm mới nhìn ra tôi siêu đẹp trai, cực thu hút đúng không.

Bạch Hiền ho lên một tràng, giọng yếu ớt nói :

- Xán Liệt... cậu cho tôi về nhà được không. Ở đây mùi ête kinh lắm.

Lấy cốc nước cho Bạch Hiền uống đỡ ho, anh nghiêm giọng :

- Bác sĩ bảo ở đây đêm nay để theo dõi đã rồi mai về.

Bạch Hiền tự dưng giựt kim tiêm ra, rồi vén tay áo lên gồng tay ròi chỉ vào con "chuột nhắt" trên tay mình :

- Thấy chưa, tôi khoẻ rồi mà, tôi ở đây chắc bệnh nặng hơn mất. Đi mà.

- Không được.

- Xán xán a~. Đi, đi mà.

"Ở đây thì làm sao hành hạ được anh chứ." Bạch Hiền nghĩ thầm trong bụng.

Cậu cố lấy giọng nũng nịu nhất ra, nhìn Xán Liệt với đôi mắt cún con nói.

- Đi....

Không ngờ chiêu này có hiệu quả, Xán Liệt gật đầu cái rụp, thấy thế Bạch Hiền mừng quýnh lên nhưng nhớ đây là bệnh viện nên ngồi xuống giường cười toe toét, phòng bệnh không có người chỉ có mỗi Bạch Hiền và Xán Liệt nên không ai biết hai người có ý định tẩu thoát.

- Từ từ có một điều kiện.

"Biết ngay mà."

- Lại trò gì mới à.

- Ừ.

"Cái tên này sao thẳng thắn quá vậy."

- Phải về nhà tôi.

- Sao. - Bạch Hiền thủ thế đứng nhìn Xán Liệt.

- Này cậu đừng nghĩ cậu quyến rũ được tôi, cậu không phải mẫu người tôi thích đâu. Làm thế để bác trai yên tâm thôi nếu bác biết cậu về bác sẽ bắt cậu quay lại viện thôi. Với lại bây giờ nửa đêm rồi lúc nãy bác đã mệt khi chăm sóc cho cậu rồi giờ chắc cũng đang ngủ về sẽ làm phiền đến bác. Hiểu chưa. "Đồ ngốc."

Nghe Xán Liệt giải thích một tràng mà Bạch Hiền sáng mắt ra cậu buột miệng kêu lên :

- Cậu thâm thuý thật nha.

Nhìn vẻ ngô nghê của Bạch Hiền làm Xán Liệt buồn cười, nhưng vẫn cố làm vẻ nghiêm trọng nói :

- Sao. Chịu thì về không thì ở lại.

Lại hít một hơi, mùi ête sộc vào mũi, cậu trả lời ngay tức khắc :
- Về.

- Tốt.

-------------------------------

- Aaaa...ra ngoài thật tốt. May có ca cấp cứu nên mọi người không để ý. May quá. Haha...

Bạch Hiền ra ngoài bắt đầu hít hít rồi hò hét như trẻ con.

- Xán Liệt.

- Tôi có việc muốn nói.

Vẫn không có câu đáp mà chỉ có ánh mắt bảo " Nói đi."
- Ừm... là....

Bạch Hiền bỗng đỏ mặt, miệng lắp bắp :

Rồi mắt bỗng sáng lên, ánh mắt vẻ tinh quái :

- Dừng lại ở kia đi.

Là một cửa hàng tự chọn ở bên đường.

- Có chuyện gì.

- Là... hôm nay tôi đến kì nhưng đến nhà cậu làm gì có cái ấy, lỡ ấy ra thì không hay. Mà giờ về nhà cũng không hay. Nên cậu ... vào mua hộ tôi được không.

Bạch Hiền nói luyến thắng, nhìn sắc mặt Xán Liệt chuyển sang tím, rồi đỏ lựng hai tai lên, rồi lại trắng bệch khi nghe câu cuối.

"HaHa... biết lợi hại của tôi rôi chứ."

- Tôi, đang ốm ra ngoài trời lại mưa với lạnh thế này sẽ cảm lại mà khéo còn cảm nặng hơn mất.

- Cậu...

Xán Liệt nhìn ra cửa hàng tự chọn ban đêm, chỉ có một người phụ nữ trung trung tuổi và một cậu trai vừa bước ra, còn xung quanh không có bóng người.

- Tôi sẽ cho cậu mượn chăn để cuốn.

"Ặc. tên này bị điên à."

- Không được, như thế sẽ toát mồ hôi còn nóng hơn. Cậu mua cho tôi đi loại....

"Dù sao diễn cũng diễn cho đạt, chuyện này là chuyện bình thường tôi không ngại sao cậu phải ngại chứ."

Xán Liệt lườm mắt quay sang nhìn Bạch Hiền như muốn ăn tươi nuốt sống, tay nắm chốt mở cửa xe bước xuống.

.........................

Mình sẽ biến hóa truyện này lên "Sinh tử văn" cho hấp dẫn. Truyện và phim là những thứ được tâng bốc lên đến Max level lận cơ :) hehe

Mấy bạn thấy nên đặt tiêu đề cho mỗi chap không hay là khỏi đặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro