Chap 55 -Trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền hết hồn khi thấy Xán Liệt nhìn mình như muốn đồ sát, cậu run lẩy bẩy nhưng lại cười trên xe khi thấy Xán Liệt đứng ngập ngừng ở cửa rồi lúc sau ưỡn lưng đi thẳng vào trong bảo cô bán quầy. Lúc nói anh còn không dám nhìn lên, tay giữ khư khư cổ áo để che nửa miệng.

- Haha... Là nam thần no.1 của trường đây à.

- Giờ thì sẽ biết tay Bạch Bạch ta haha.

- Phải chụp một tấm làm kỉ niệm mới được...

Nói là làm Bạch Hiền dơ máy chụp khi Xán Liệt một tay cầm túi, một tay đưa tiền. Đúng lúc chụp xong thì Xán Liệt quay lại nhìn. Bạch Hiền cất vội máy rồi ngồi ôm bụng vờ đau.

Mở cửa xe, Xán Liệt vứt luôn chiếc túi bóng đen ra ghế sau rồi cho xe chạy như bốc hơi, hứa trong lòng sẽ không bao giờ đi qua đấy nữa.

- A.. không phải loại này, là loại ... mà.

- Cậu... có muốn tôi giết cậu không. Im miệng.

Bạch Hiền im re nhưng lại ngồi quay mặt ra nhìn cửa sổ cười khúc khích.

-------------------

Nhà Xán Liệt.

- Ôi, thoải mái thật nha.

Vừa về nhà Xán Liệt, Bạch Hiền đã nhảy tõm lên ghế sofa rồi nằm lăn ra.

- Ừ hừm... Giữ ý tứ tý đi.

Bạch Hiền ấn ấn huyệt thái dương, vô tư nói :

- Có gì đâu mà, hồi bé tí tôi nhớ còn thấy cậu với anh Tuấn Miên "thoát y" tắm mưa cơ mà.

- Cậu... - Xán Liệt tím tái mặt mày không nói câu gì.

- Thôi được rồi, cậu vào phòng kia nằm. Tôi ngủ trước đây. Phiền phức.

Xán Liệt đi thẳng về phía phòng.

- Bụng... đau quá...đau bụng quá.

Tiếng nói đứ quãng làm Xán Liệt cuống lên, anh quay phắt lại nhìn Bạch Hiền đang ôm bụng gập gối trên nệm, anh bước nhanh lại gần :

- Cậu sao vậy, đau bụng à. Để tôi đưa lại vào bệnh viện nhé.

Bạch Hiền bỗng giật mình và ngạc nhiên, buông tay ôm bụng kéo cánh tay Xán Liệt lại, nhăn nhó :

- Không sao, chắc... tôi đói... nên ...nên vậy thôi.

Xán Liệt lúc này mới thở phào đỡ lo lắng :

- Vậy chờ tý tôi đi mua đồ cho. Cậu ăn gì.

- Cháo hành, Mỳ ý, Sữa thái, ô mai.

Bạch Hiền đọc vanh vách mấy món mà không có biểu hiện của người ốm, lúc nãy còn nghe bác Biện bảo từ sáng đến giờ cậu không muốn ăn gì. Giờ thử nhìn xem kia có phải con lợn không.

- Cậu đau bụng vậy ăn nhiều không sợ lại vào viện vì bội thực đấy chứ.

Bạch Hiền lại ôm bụng nhăn nhó :

- Không. Tại đói nên tôi mới đau mà.

- Nhưng...

- Cậu không mua thì thôi để tôi quằn quại thế này một lúc cũng được làm gì phải nhưng nhị nhiều thế.

Nói rồi cậu quay lại vào phía trong rồi cười thầm khi thấy tiếng chìa khóa cùng tiếng bước chân vang lên. Còn nghe thoang thoáng tiếng "Chờ một tý" rồi tiếng đóng cửa và tiếng xe vút đi.

- Haha...đến lượt tôi hành hạ cậu rồi. Hahaa........

Còn lại Bạch Hiền một mình trong nhà, cậu ngồi bật dậy cười sảng khoái, ánh mắt lộ vẻ nham hiểm miệng cười toe toét tay vỗ ngực khen mình thông minh.

Cậu đi quanh ngôi nhà, phải công nhận nhà con trai mà rất sạch sẽ mà nói đúng hơn là chẳng bao giờ động tới nên cũng không bày ra là mấy. Phòng bếp chỉ có một số soong nồi, ,mấy cái bát và đồ làm. Tò mò đứng trước cửa phòng, cuối cùng cũng không nén nổi tò mò mà đi vào nhìn lên tấm ảnh trên tường phải công nhận anh rất hoàn hảo về ngoại hình nhưng tính cách đúng là ... xấu xa.

- È hèm... xem nào... Cái gì đây. - Bạch Hiền đang ngó quanh thì thấy mấy chiếc hộp trên bàn, cầm chiếc hộp đen trên mặt bàn lên mở ra. Cậu tròn mắt :

- Sao nhiều thuốc vậy ta.

Cầm một lọ thuốc màu trắng lên :

- Trời... đây là thuốc giảm đau.

Lại dơ một hộp khác lên :

- Nữa, thuốc dạ dày, đây nữa.

Bạch Hiền vội vàng cất mấy lọ thuốc vào hộp rồi đặt lại vị trí cũ, chạy lại "đơn vị" mình nằm khi nãy vì vừa rồi cậu nghe thấy tiếng xe của Xán Liệt.

Thấy Bạch Hiền vẫn nằm nhăn nhó :

- Cậu chờ 20 phút nữa rồi sẽ có đồ cậu yêu cầu.

- Lại chờ à, cậu mua về rồi lại còn bắt chờ 20 phút nữa mơí được ăn sao.

Xán Liệt gườm gườm gương mặt đòi ăn của Bạch Hiền rồi cố kìm cơn giận, nếu vào hoàn cảnh Bạch Hiền mà bình thường là Bạch Hiền đã bị anh quát một trận té tát rồi đấy.

" Bạch Hiền a~, cậu phải cảm ơn trời vì cậu đang ốm đi."

Xán Liệt từ tốn giải thích :

- Những thứ cậu yêu cầu giữa đêm thế này tôi không tìm được, nên tôi vào siêu thị mini mua nguyên liệu rồi về đây tự nấu trừ sữa ra. Hiểu không nếu đói cậu ăn bánh và ô mai rồi uống sữa đỡ đi. À còn...

Giờ mới để ý trong tay Xán Liệt còn có chiếc túi đen mất mặt vừa nãy.

- Trong đấy có thuốc, cậu nên uống sữa nóng.

- Ra thế.

Bạch Hiền gật gù.

- Hiểu rồi thì chờ, tôi làm.

Bạch Hiền sửng sốt tưởng mình nghe nhầm :

- Cậu làm?

- Vậy cậu làm đi.

Xán Liệt hết kiên nhẫn quay phắt lại quát mà như bổ vào mặt Bạch Hiền.

- A.. thôi cậu làm đi.. hì hì.... - Bạch Hiền cười thật tươi nói với Xán Liệt.

Đợi Xán Liệt khuất vào trong bếp, Bạch Hiền mới lồm cồm bò dậy, bụng cậu cũng đang réo ầm ĩ biểu tình. Từ trưa đến giờ cũng chưa ăn cái gì thật. Mở chiếc túi ra cậu suýt rớt mặt vì trong đấy là một hộp thuốc điều kinh.

- Anh ta cũng mặt dày thật đấy.

Rồi cười nhẹ lôi bánh, ô mai và sữa ra. Từ lúc nhìn thấy vỉ thuốc Bạch Hiền cứ ngẩn ngơ không ngờ Xán Liệt chu đáo đến như thế.

Ăn uống no nê xong, cậu lại bật ti vi lên xem đúng lúc có phim Thành Long chiếu kênh BO vào ban đêm. Bạch Hiền cười ngặt nghẽo trước những cảnh hài trong phim, rồi lại chăm chú xem những quyền cước.

Đúng 20 phút sau, Xán Liệt bưng lên 2 món mà Bạch Hiền yêu cầu. Anh sững lại khi thấy Bạch Hiền hoàn toàn bình thường, vỏ bánh vỏ sữa vứt lởm chởm, mắt dán vào xem phim. Mặt anh đanh lại, mắt giật giật.

- Xong rồi, ăn đi.

Bạch Hiền nhìn khay đồ ăn. "Oa, tên này cũng có khiếu nấu ăn đấy nhỉ, cháo chắc mua cháo sẵn rồi đun lại, mì ý nhìn mà thèm. Nhưng tên này mà cũng biết làm cơ á, nhưng lỡ hắn ghét mình quá rồi hạ thủ mình thì sao."

Bạch Hiền cười từ chối :

- Thôi tôi ăn cánh uống sữa no rồi. Cảm ơn cậu.

Grắc...

Tiếng bẻ tay của Xán Liệt vang lên, bầu không khí u ám.

- Này này, đừng manh động nhé. Thật sự là tôi ăn no rồi. Tôi thấy cậu cũng mệt rồi hay là tự thưởng cho mình cũng được mà. - Bạch Hiền lại nhe răng ra cười.

Bạch Hiền cố đưa đẩy chiếc khay đồ ăn đến trước mặt Xán Liệt vẻ quan tâm.

Grắc...

Tiếng vặn cổ, cùng hàng loạt các động tác co giãn xương diễn ra.

- Ăn hay không.

Tiếng nói gằn vang lên. Bạch Hiền đổ cả mồ hôi, miệng lắp bắp nhìn Xán Liệt :

- ăn... ăn..

- Tốt.. ăn đi.

Bạch Hiền ngoan ngoãn cầm muỗng lên vừa húp cháo vừa lo sợ nhìn Xán Liệt, ăn đến miếng cuối cùng Bạch Hiền mới phát hiện cháo rất ngon, tía tô làm người cậu có vẻ thông suốt hơn nhiều. Lại quay sang xoắn từng sợi mỳ Ý. Bạch Hiền vừa cho một miếng vào miệng mắt bỗng sáng lên.

Xán Liệt thấy lại, hỏi :

- Không ăn được à.

Bạch Hiền lắc đầu, xong lại gật gù :

- Ngon thật, cậu mua ở đâu thế.

Xán Liệt cười nhẹ, xoa đầu cậu rồi thản nhiên nói :

- Là tôi làm.

- Woaa, no quá đi.

Bạch Hiền đưa tay xoa xoa cái bụng no tròn tròn của mình trông rất đáng yêu làm Xán Liệt ngơ ngẩn nhưng anh thoáng phục lại vẻ bình thường nói :

- Nữa không?

- Thôi... thôi. Cậu muốn tôi vỡ bụng mà chết hả.

"Không ngờ Xán Liệt lại có tài lẻ như thế cứ tưởng anh chỉ biết tạo dáng để làm hotboy thôi chứ."

- Ăn xong rồi dọn đi. Tôi ngủ trước.

Xán Liệt rảo bước nhanh nhưng đi được vài bước lại bị tiếng rên rỉ khổ sở của Bạch Hiền kéo lại, Anh quay người lại đứng yên tại chỗ :

- Đừng dùng một chiêu hai lần thế chứ.

- Đau... đau thật. - Bạch Hiền sau khi quá tham ăn không nghĩ đến hậu quả sau này, hiện tại đang quằn quại kêu lên.

Xán Liệt nhíu mày nhìn biểu hiện trên mặt Bạch Hiền.

Sắc mặt tái lại, mặt túa mồ hôi, răng cắn vào chịu đựng những biểu hiện này rất quen thuộc anh đã từng trải qua rất nhiều biểu hiện như thế. Thường bị những cơn đau hành hạ nên anh rất hiểu cảm giác của Bạch Hiền lúc này.

Chạy vội vào phòng tìm thuốc đau bụng thường dùng của mình tiện tay với luôn cốc nước.

- Uống.

Bạch Hiền một tay ôm bụng tay kia cho thuốc vào miệng nuốt chửng.

- Cậu nằm đây nghỉ một lúc nữa rồi vào phòng ngủ.

Bạch Hiền không phản ứng chỉ làm theo.

Xán Liệt không nói không dằng xắn tay áo lên thu dọn đồ xuống rửa, dọn dẹp sạch sẽ thần sắc đã không còn tươi tỉnh.

Quả thật thuốc của Xán Liệt rất hiệu quả, một lúc sau đã không thấy đau nữa.

"May lần này đau bụng kịp thời nên không phải dọn, hà hà."

Bạch Hiền cười thầm khi thấy Xán Liệt đang xếp nốt chiếc đĩa cuối cùng lên khay đựng, cậu ngồi dậy định xỏ chân xuống thì đã thấy một cánh tay kéo ở tay mình :

- Cần đỡ không, tôi dìu cậu vào phòng.

- Thôi khỏi.

Nhìn thấy đống thuốc trên bàn, Bạch Hiền liếc nhìn anh rồi ngập ngừng hỏi :

- Mà sao trong phòng cậu nhiều thuốc liên quan đến bao tử dạ dày vậy?

Xán Liệt thất sắc vơ vội đống thuốc còn lại cho vào túi áo.

- Cậu vào phòng tôi.

" Chết rồi, mình ngốc quá tự nhiên nhiều chuyện hỏi làm gì cơ chứ..."

- Thì.. thì tôi chỉ tham quan chút thôi mà.

- Cậu ... còn thấy gì nữa không.- Xán Liệt gằn giọng hỏi.

- Có mấy lọ thuốc thôi, còn gì nữa à?

Càng nói về sau cậu càng nhỏ giọng, nhưng tính tò mò lại trỗi dậy, còn có bí mật trong căn phòng đó.

Xán Liệt vừa quay mặt đi Bạch Hiền liền dứ dứ nắm đấm sau lưng cậu miệng không ngừng lẩm bẩm " Khó tính như ông già."

Về phòng trên lầu, đầu không ngừng hoạt động suy nghĩ về những hành động hôm nay, những điều bí mật mà Xán Liệt ngập ngừng.

- Chẳng lẽ cậu ta có bí mật thật.

- Lại còn mấy lọ thuốc nữa chứ cậu ta bị bệnh gì sao.

Bạch Hiền suy nghĩ trong đầu mình rồi ngủ lúc nào không hay.

----------------------------------

Buổi sáng tại nhà Xán Liệt

- Dậy... dậy đi.

- Dậy đi... Xán Liệt.

Vì hôm qua cũng được ngủ cả ngày tiếp lúc nãy cũng được chợp mắt một lúc, tinh lực của Bạch Hiền rất dồi dào, cậu không ngần ngại chạy thẳng vào phòng Xán Liệt phá giấc ngủ ngàn vàng của anh.

- Tránh ra.

Tiếng nói lè nhè cùng hành động không hợp tác.

Bạch Hiền cười gian xảo, xoa hai bàn tay vào nhau và rồi... "bốp"

Tiếng vỗ mông thật kêu. Xán Liệt bật thẳng người dậy mặt trắng bệch.

" Có tác dụng đấy chứ." Chưa dứt khỏi suy nghĩ thì Xán Liệt lại lật đổ người xuống nệm tiếp tục ngủ. Bạch Hiền há hốc miệng không biết nói gì nhưng trên đầu cậu chiếc đèn lại sáng lên.

Cậu đứng thẳng dậy vuốt vuốt cổ họng :

- À... hừm... 1 2 3 4... hừm hừm...

Vừa dứt đoạn thử giọng Bạch Hiền liền tiến đến gần Xán Liệt cúi xuống hét thật to và đều như niệm thần chú với công suất hết cỡ của loa phóng thanh: " Dậy đi... dậy đi... dậy đi...."

Xán Liệt đang mơ màng bỗng dưng bị tiếng động kinh dị bên tai làm cho tỉnh cả ngủ, sắc mặt bơ phờ.

Hôm qua không ngủ được vì sợ Bạch Hiền tối lại phát bệnh nên thỉnh thoảng lại chạy qua phòng cậu xem thử, đến gần sáng mới chợp mắt một lúc thì lại bị tên ranh lấy ân báo oán này réo dậy. Mà cũng công nhận cái độ giọng của cậu đúng là "độc" thật. Anh run người.

Đang bần thần vì giọng hét kinh hoàng buổi ban mai thì bên cạnh Bạch Hiền đang thầm khen mình thông minh khi thấy Xán Liệt đã có tiến triển hơn lúc nãy là giờ đã ngồi thần ra mà không gục xuống nữa.

Xán Liệt cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái thẫn thờ của mình anh quay sang thì bắt gặp ngay nụ cười tà gian của Bạch Hiền. Không suy nghĩ gì liền nhận xét ngay :

- Xấu thật đấy.

- Cái gì xấu?

Bạch Hiền không kém phần long trọng hồn nhiên hỏi lại.

- Cậu.

Bạch Hiền đang cười thì khuôn mặt bỗng đơ lại, sắc mặt từ gian tà sang ngây thơ rồi lại chuyển sang tức giận, môi run run :

- Cậu... cậu... tôi có ý tốt gọi cậu dậy đi học mà cậu còn xúc phạm đến nhan sắc của tôi thế à. Xấu đẹp thì kệ tôi không phiền cậu nhận xét. Vô duyên.

Nghe Bạch Hiền bắn súng liên thanh một tràng Xán Liệt tỉnh cả ngủ, vuốt vuốt lại tóc.

- Cậu vừa bảo tôi là gì đấy.

- Tôi bảo cậu là..

Chưa nói hết câu Bạch Hiền giật mình khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nguy hiểm của Xán Liệt rồi nghĩ đến món nợ lâu năm của mình với cậu ta tự nhủ phải nhẫn nhục vì tương lai tươi sáng. "Đúng, phải nhịn."

Thấy Bạch Hiền im bặt Xán Liệt nhướng mày nhìn cậu quyết truy cứu :

- Tiếp đi.

- À... hì hì... tôi muốn bảo cậu vô cùng duyên dáng ý mà. - Bạch Hiền vừa cười tươi vừa giơ ngón tay cái lên.

- Lúc này còn xấu hơn nãy.

Xán Liệt nói xong, ánh mắt thoáng nét cười rồi đi vào nhà vệ sinh.

Bạch Hiền không phản ứng kịp, liền hét lên một tràng, kéo người anh lại vừa mắng vừa vùi dập đạp tới tấp vào mặt, Xán Liệt không kịp phản kháng dung nhan liền bị huỷ hoại từ đó về sau không còn dám vác mặt ra đường.... Thật ra những chi tiết trên chỉ là ảo tưởng của Bạch Hiền, vật hi sinh thay thế Xán Liệt là chiếc gối giờ đã tàn tạ. Sau một hồi lâm trận Bạch Hiền thở phì phèo rồi cười thỏa mãn.

............................................

Đọc truyện vui nhé ! :)

Các cậu đâu hết rồi, thấy vote cho mình mà không thấy cmt :< Buồn thật nha!

Muốn truyện ngày mai dài hơn hôm nay thì cmt đi... số trang trong 1 chap của ngày mai sẽ tương ứng với số cmt của tối hôm nay, hehe

*Gian tà*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro