Chap 8 - Đi học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trời ơi ... giày mình đá đi đâu rồi, nón nữa, cặp nữa .... Á á á á á ....


Tiếng hét thất thanh của Bạch Hiền vang lên. Cậu đang chạy qua chạy lại tìm đồ của mình. Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của mình, mà Bạch hiền đã dậy muộn lại còn ném đồ linh tinh làm cho bây giờ không thể biết những thứ đồ đó ở đâu.


Sau một hồi loay hoay lục lọi cuối cùng Bạch Hiền cũng tìm thấy đồ mình cần. Cậu nhanh chóng thay cầm áo chỉnh chu lại "nhan sắc". Rồi gọi điện kêu taxi đến trường.


Đang đi bỗng


- Kịch ... cục ... cục ... cục.


Chiếc taxi không hiểu sao kêu lên một tràng tiếng rồi giựt giựt rồi dừng cái "phịch". Chú taxi mặt đần ra. Bạch Hiền mặt tái mét. Cậu lắp bắp hỏi :


- Xe ... xe bị gì vậy chú.


Chú taxi quay lại vẻ mặt tội nghiệp :


- Chắc nó trục trặc rồi ... cháu .


Bạch Hiền tái mặt . "Xui xẻo". Cậu nhìn lên đồng hồ tính tiền rồi rút tiền ra trả cho chú taxi. Rồi đẩy cửa chạy một mạch. Chú taxi đằng sau vẫn ý ới :


- Cháu ơi còn thừa tiền này.


Chạy một mạch đến trường ai ngờ trường đã đóng cổng rồi. Cậu đứng chống hông thở dốc ra lẩm bẩm, nói đứt quãng :


- Thật là ... xui xẻo. Mới ngày đầu ... đã...


- Muộn rồi.


Tự nhiên có tiếng con trai vang lên sau lưng. Bạch Hiền giật mình quay phắt lại :


- Woa ... trai đẹp. – Cậu mồm chữ O mắt sang long lanh, bật thốt.


Anh chàng đẹp trai ngạc nhiên, thắc mắc hỏi trong lòng . "Cậu ta bị dở hơi à?". Nhìn cái mặt kìa, mồm há hốc chảy cả nước ... miếng. Cổ thì rụt lại như con rùa. Mình biết mình đẹp trai nhưng không đến nỗi cậu ta không nhận ra chứ.Đúng là...


... Đúng! Anh chàng đẹp trai đó là Xán Liệt. Chỉ anh mới nói Bạch Hiền

thế thôi. Anh lạnh lùng buông từng chữ :


- Ngậm mồm vào, mặt đã ngốc còn thích làm ngu hơn.


Bạch Hiền như cái máy lập tức đóng "khoang tàu" lại, cậu đứng thẳng người lên, ngẩng mặt cao lên để lấy lại phong độ, Bạch Hiền mỉm cười cao giọng :


- What's your name ?


- Đồ điên .


Xán Liệt nói hai từ rồi quay người đi. Thấy mình như một thằng ngố để người ta chửi. Nhưng vì là ... trai đẹp nên Bạch Hiền bỏ qua. Cậu chạy theo anh :


- Ê ... cậu là ai? Ê ... chờ với ... cậu đi đâu vậy.


Đã đi học muộn lại còn có thời gian hỏi mình "cậu là ai".


Xán Liệt xọc hai tay vào túi quần đồng phục đứng lại nhìn cậu:


- Muốn vào học không?


Bạch Hiền gật đầu lia lịa, mắt lấp lánh ánh sao hi vọng.


Xán Liệt bước tiếp :


- Theo tôi.


Bạch Hiền lập tức đi theo chân "anh đẹp trai".


Xán Liệt đi vòng ra sau trường. Anh dừng lại, Bạch Hiền cũng dừng theo. Ngước lên thấy trước mặt mình là bức tường bao của trường. Cậu bật thốt :


- Không lẽ... – Vừa nói cậu vừa chỉ tay về phía bức tường.


Chưa để Bạch Hiền nói hết Xán Liệt đã đến gần bức tường lầy vài cục gạch xung quanh đấy xếp chồng lên nhau rồi bảo :


- Trèo đi.


Bạch Hiền trợn tròn mắt. Đáng nhẽ trong trường hợp này anh ta phải bế mình bay cái " vèo" qua tường như các nam chính như phim kiếm hiệp chứ nhỉ. Bạch Hiền nghĩ. Nhưng cũng bước đến đống gạch đã được xếp ngay ngắn. Cậu đứng, rồi ngước lên "sao nó xa vời thế nhỉ".


Nuốt nước bọt vào trong cổ, Bạch Hiền chỉ lên trên tường :


- Sao tớ trèo lên được. Cao thế này.


- Bám vào tường. Tôi ở dưới đẩy lên.


Bạch Hiền làm theo, cậu cố gắng hết sức để bám vào thành tường, Xán Liệt ở dưới đẩy. Bạch Hiền bỗng thấy nhột khi có bàn tay con trai đụng vào chỗ nhạy cảm của mình, một tay cậu bám vào thành tường, một tay cậu đánh đánh vào tay Xán Liệt, anh nhăn mặt :


- Làm trò gì thế.


Bạch Hiền dở khóc dở cười :


- Tay cậu ... sờ vào mông tớ.


Xán Liệt nghe xong sững người, cậu thả tay ra luôn làm Bạch Hiền chới với nửa người bên trên nửa người bên dưới, cậu méo mó :


- Giúp ... giúp tớ.


Xán Liệt nhìn Bạch Hiền :


- Giúp thì bảo sờ mông, không giúp thì cũng kêu. Giờ chốt hạ muốn gì?


Bạch Hiền mỏi tay vì phải bám vào thành tường, cậu toát mồ hôi :


- Giúp ... giúp.


Xán Liệt đưa tay lên đỡ người Bạch Hiền, cậu đứng lên trên mấy cục gạch rồi đẩy người cậu lên. Bạch Hiền ngồi lên được thành tường, cậu thở phào nhẹ nhõm :


- May ... không ngã. – Rồi cậu cười toe toét.


Bạch Hiền cúi mặt xuống nhìn Xán Liệt :


- Còn cậu thì sao.


Không nói gì, Xán Liệt tháo cặp quẳng sang phía bên trong trường, rồi anh đứng lên phiến đá co người bật nhảy "phóc" sang bên tường dễ như trở bàn tay.


Bạch Hiền nhìn Xán Liệt vẻ khâm phục "hóa ra biết khinh công thế mà không ... bế mình bay", cậu nói :


- Cậu giỏi thật đấy.


Xán Liệt vẫn không nói gì, cậu cúi xuống cầm chiếc cặp sách lên đi thẳng để lại Bạch Hiền ngồi ở trên vách tường phân cách, cậu ú ớ :


- Ơ ... ấy ... ơ .... Khoan đi.


Bạch Hiền vừa nói vừa dơ tay ra với. Nhưng Xán Liệt đã đi được một đoạn rồi, cậu lọ mọ mãi mới tiếp đất an toàn, Bạch Hiền chạy hộc tốc theo Xán Liệt. Đến khi đuổi kịp anh thì chợt có một giọng nói ồm ồm vang lên phía sau lưng, thật man rợn :


- Đứng lại.


Hai chữ được nhấn mạnh làm cho người nghe phải dựng tóc gáy. Bạch Hiền định quay lại nhìn thì Xán Liệt ngăn :


- Đừng quay lại.


Nói rồi anh cầm tay Bạch Hiền kéo cậu chạy đi một mạch, đằng sau thầy quản sinh vẫn không buông tha, ông vừa đuổi theo vừa quát :


- Hai anh kia đứng lại cho tôi ... tôi mà bắt được thì đừng trách.


Lời đe dọa của thầy giám thị càng ngày càng nhỏ dần đi rồi không nghe thấy gì nữa. Chắc vì đã có tuổi nên thầy không được bền sức như trước, Xán Liệt kéo Bạch Hiền chạy lên tận sân thượng của trường, anh buông tay cậu ra.


Hai người đều cúi xuống chống tay vào đầu gối thở dốc, Bạch Hiền vừa thở vừa cười, nói :


- May thật đấy.


Đứng một lúc cho máu lưu thông rồi Xán Liệt ngồi bệt xuống đất, Bạch Hiền ngạc nhiên :


- Ơ, cậu không định vào lớp học à?


Xán Liệt lắc đầu. Cậu tiếp :


- Vậy tớ đi trước nhé.


Xán Liệt phẩy tay ý bảo cậu đi đi, Bạch Hiền mỉm cười mở cửa đi về lớp. Xán Liệt nằm trườn người xuống đất. Anh gập người vào vì cơn đau bụng lại tái phát.


Bạch Hiền đang đi thì đột nhiên nhớ lại là mình không biết phòng học ở đâu. Bây giờ tìm thì chắc sẽ muộn lắm, cậu trở ngươc lại sân thượng tìm "anh đẹp trai".


Nghe có tiếng bước chân, Xán Liệt gượng ngồi dậy làm vẻ như không có gì. Bạch Hiền cười hề hà với anh rồi hỏi :


- Cậu gì cho tớ hỏi ban Quản trị – Kinh doanh của trường ở chỗ nào.


- Tầng 3. Phòng 13.


- Ờ. – Bạch Hiền cười nhẹ rồi cúi đầu chào Xán Liệt.


Cậu đi theo chỉ dẫn của anh vào lớp. Vì lí do mới đi Anh về không biết đường nên cậu được vào lớp mà không gặp nguy hiểm nào.


Còn lại Xán Liệt ôm bụng nhăn nhó, mồ hôi túa ra đầm đìa trên gương mặt thanh tú, cậu mở cặp lấy thuốc ra uống. Một lúc sau cơn đau vơi dần, vơi dần , cậu ngả lưng dựa người vào tường ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro