Chap 9 - Ghen nhầm đối tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giờ ra chơi Bạch Hiền chạy một mạch ra căng tin trường. Đang loay hoay tìm chỗ ngồi, cậu chợt thấy Thế Huân đang đi với đám bạn, cậu vẫy tay gọi í ới :

- Ê .ê ... Thế Huân... ...

Vừa gọi cậu chợt im bặt đi khi phát hiện ra những ánh mắt "yêu thương" của những cô gái trong căng tin dành cho mình. Cậu thụt tay lại, ngậm mồm vào mỉm xười và ngồi xuống. May mà Thế Huân đã kịp nhìn thấy cậu, anh cười tươi chạy lại bàn Bạch Hiền, kéo ghế ngồi xuống :

- Đại sư huynh.

Bạch Hiền ngậm ống hút vào mồm rồi đưa mắt ngó quanh thì thấy những ánh mắt kia thưa dần đi, cậu cúi đầu sát vào đầu Thế Huân hỏi nhỏ :

- Sao anh gọi đệ mà mấy nhỏ kia nhìn anh bằng ánh mắt "cay đắng" vậy.

Thế Huân vênh mặt hất tóc :

- Có gì lạ đâu. Anh tập quen dần đi là vừa.

- Là sao? – Bạch Hiền ngơ ngác hỏi .

- Thì mấy nhỏ đó fan em mà. – Nói đoạn Thế Huân ưỡn ngực lên vẻ ta đây.

Bạch Hiền trề môi :

- Đệ tự nhận à.

- Không tin thì thôi. Mà anh gọi em gì vậy.

Bạch Hiền lắc đầu :

- Thấy tiểu đệ nên gọi vậy thôi.

Thế Huân gọi cho mình cốc cafe rồi quay qua Bạch Hiền hỏi :

- À, anh này. Anh với bác về đây ở luôn hay ở vài năm rồi đi.

Mặt Bạch Hiền ỉu xìu :

- Chắc phải ở đây luôn.

- Được ở nhà thích quá rồi còn gì. Mà sao mặt anh như mất sổ gạo vậy. – Thế Huân nhấc cốc cafe lên mồm nhấm nháp.

- Ta sắp phải lấy chồng rồi.

Đang uống cafe trong miệng nghe anh mình nói, Thế Huân phun hết cafe trong miệng ra trúng mặt Bạch Hiền, anh ho sặc sụa còn Bạch Hiền thì trợn mắt hét toáng lên :

- Ngô ... Thế ... Huân.

Tiếng hét vừa dứt cũng là lúc mọi người trong căng tin lại một lần nữa đổ ánh mắt của họ vào Bạch Hiền. Thế Huân nhìn mặt và chiếc áo của anh mình bị dính màu cafe lem luốc, anh cười nắc nẻ lên. Bạch Hiền bực mình đánh bốp vào đầu Thế Huân, quát :

- Cười gì thằng ranh này.

Vừa nói xong một câu lập tức Bạch Hiền nhận được những tiếng xì xầm bán tán xôn xao. Mà nhân vật chính trong câu chuyện của mọi người là cậu. Thế Huân vẫn cười, cậu cau có hất mặt ra lệnh :

- Chạy mua hộp khăn lạnh mau lên.

Thế Huân đứng dậy cố nén cười chạy đi mua cho Bạch Hiền hộp khăn giấy.

Khi quay lại thì thấy chỗ anh mình có mấy đứa nữ sinh đang vậy quanh Bạch Hiền. Cậu liền đứng núp sau cây cột theo dõi tình hình :

- Thằng kia mày là ai mà dám sai anh Thế Huân hả. – Mấy đứa con gái nhôn nhao nói.

Một cậu con trai có mái tóc màu nâu soăn nhẹ, nước da trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất baby đang khoanh tay trước ngực hất mặt lên nhìn Bạch Hiền:

- Ông già nhà quê này. Anh là ai mà dám lại gần Thế Huân của tôi vậy.

Sock !!!... Bạch Hiền đứng hình khi có người dám gọi cậu là "ông già" lại còn "nhà quê" nữa chứ. Trấn tĩnh cậu đứng thẳng người dậy vuốt vuốt mái tóc nhìn Lộc Hàm – cậu con trai vừa nói :

- Ê, nhìn lại mặt anh đi cưng, xem có nếp nhăn nào chưa. Bộ mắt cưng có đờm à đi rửa mặt đi nhé.

Lộc Hàm dí sát mặt mình vào mặt Bạch Hiền nhìn chăm chú rồi cậu chỉ tay vào mặt Bạch Hiền, nói vang lên :

- Trời ... nếp nhăn ở mắt, ở trán này, ở đây , đây và cả đây nữa này.

Lộc Hàm chỉ lung tung lên mặt Bạch Hiền.

Bạch Hiền nghe xong đưa tay lên mặt cậu lẩm bẩm :

- Gì. . Mặt mình nhiều nếp nhăn vậy sao. Không được chắc thằng ranh này nó chỉ bịa ra trêu tức mình thôi.

Cậu lấy lại bình tĩnh hắng giọng cười mỉm một cái rồi vỗ nhẹ má Lộc Hàm :

- Sư đệ này huynh bảo rồi về bảo bố mẹ cho đi sát trùng mắt đi mà lại. Mắt đã hỏng còn cố dùng làm gì.

Lộc Hàm đuối lí, cậu vờ đưa tay dụi mắt :

- Ông anh ơi mình già rồi thì nhận đi có gì mà phải xí hổ. Bọn em thông cảm mà.

Cả lũ bạn đi cùng Lộc Hàm cười ầm lên. Bạch Hiền bực mình "Thằng nhóc này kinh thật mồm mép như tép nhảy. Không được chẳng lẽ Bạch Hiền này phải chịu thua nó sao" . Bạch Hiền cười nhẹ :

- Vậy à... Thế em có biết anh đẹp theo kiểu sang trọng quý phái chứ không phải ông già nhà quê như em nói đâu.

Thế Huân đứng sau cột phì cười trước câu nói cùn của anh mình. Lộc Hàm nghe Bạch Hiền nói xong cậu ho sặc sụa :

- Anh đang tự nghĩ à. Khổ thân thật.

Một cô gái tóc vàng bên phe Lộc Hàm lên giọng hách dịch.

- Cậu cần gì đôi co với anh ta. Thích thì nhẩy vào mà gõ thôi.

Bạch Hiền quay qua phía cậu tóc vàng vừa lên tiếng, cậu gằn từng chữ :

- Thích ... thì lăn vào mà ăn.

Nghe Bạch Hiền nói xong, không khí như nóng lên. Một người con trai tròn lủng mặt hằm hằm chạy vào định túm tóc Bạch Hiền.

Thì ...

Chưa để cậu ta động đến mình. Bạch Hiền né sang một bên.

Rồi thấy mấy người phe cậu ta đang chạy vào.

Thế Huân thấy tình hình căng thẳng quá, anh định ra can thì vừa bước được một bước anh đã dừng lại vì nghe thấy Lộc Hàm – cậu con trai cầm đầu nói:

- Chúng mày đứng lại. Ai cho bọn mày chơi xấu kiểu vậy.

Một đứa bạn Lộc Hàm phản đối :

- Cậu định để thằng Khải bị đánh à.

Lộc Hàm thản nhiên :

- Chấp nhận thôi. Sôlô sòng phẳng mà.

Một đứa bạn cậu bất mãn :

- Cậu ta bên phe mình mà.

Lộc Hàm cau mày :

- Tôi bảo rồi, 1 -1 . Không chơi chó đàn. Yếu thì chấp nhận thua.

Bạch Hiền vì được học võ nên sức khỏe cậu tốt hơn cậu bạn tên Khải của Lộc Hàm. Cậu tung một cước vào bụng khi thấy Khải hăm he định cầm cốc cafe của Thế Huân đập vào người mình , cậu nói :

- Đã yếu còn thích ra gió. – Vừa nói cậu vừa hất mặt về phía Lộc Hàm.

Khải ngồi dưới đất mặt đỏ gay. Mấy cô bạn đứng gần đó chạy lại phủi quần áo và dìu Khải. Khải lắp bắp nói :

- Cậu... cứ chờ đấy. – Nói rồi cậu ta cùng mấy người bạn đi mất. Còn lại Lộc Hàm

Bạch Hiền khoanh tay trước ngực, nói với theo :

- Sẵn sàng.

Lộc Hàm đến gần Bạch Hiền, cậu dơ thẳng tay lên tát Bạch Hiền, vì không để ý nên Bạch Hiền lãnh nguyên cái bạt tai, cậu quắc mắt nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm không hề nao núng nhìn lại :

- Đây là cái tát cảnh cáo vì hai lí do. 1 là anh không được lại gần Thế Huân. 2 là anh đã đánh bạn tôi.

Bạch Hiền vung tay lên tát mạnh vào mặt Lộc Hàm khi cậu vừa dứt câu. Lộc Hàm lần đầu tiên bị đánh kể từ ngày đó đến giờ. Thật ra Lộc Hàm vốn không thích đụng tay đụng chân với ai, chỉ tại cậu không muốn ai đến gần Thế Huân nên mới tỏ ra vênh váo, không sợ đời như thế.

Từ lúc vào trường này đến nay ai không nghe lời cảnh cáo của cậu mà cố tình lảng vảng đến gần Thế Huân đều bị cậu cho nghỉ học hết.

Hôm nay gặp ngay đối thủ. Không những không đau mà cậu còn thích thú :

- Good.

Cả lũ trố mắt nhìn cậu và trong đó có cả Bạch Hiền. "Cậu ta bị mình đánh xong mát dây luôn à." – Bạch Hiền thầm nghĩ.

Lộc Hàm tuyên bố :

- Từ nay anh sẽ được vinh dự tán tỉnh Thế Huân.

Nghe Lộc Hàm nói xong Thế Huân bật cười đến đau cả bụng, Bạch Hiền cau mày lại :

- Cưng nói cái gì vậy ? Bệnh à ?

Lộc Hàm giải thích :

- Anh sẽ có cơ hội lại gần Thế Huân mà không ai ngăn cản.

Bạch Hiền phẩy tay :

- Xời , tưởng gì, không cần.

Thế Huân bất mãn trước hành động của ông anh mình, anh thầm nghĩ .

" Được quyền lại gần mình mà dám tỏ thái độ thế à. Mất hết cả phong độ của mình."

Lộc Hàm sáng mắt :

- Thật à.

Bạch Hiền suy nghĩ gì đó rồi cậu trả lời lại :

- À không, phải theo đuổi Thế Huân chứ. Cơ hội tốt của anh mà cưng hơ.. hơ...

Lộc Hàm xụ mặt rồi vụt tươi cười tự tin :

- Không sao. Kể cả theo đuổi mấy đi nữa Thế Huân của tôi sẽ không bị anh quyến rũ đâu.

Bạch Hiền trề môi nhún vai :

- Biết đâu được.

Lộc Hàm bực mình trước vẻ thản nhiên của kẻ thù, cậu đâm quạu :

- Chắc chắn thế .

Nói rồi cậu quay mặt bỏ đi .Cùng lúc tiếng chuông vào học vang lên. Mọi người thích thú khi vừa được xem phim hành động miễn phí. Kéo nhau ra khỏi căng tin. Lúc này Thế Huân mới đi đến chỗ Bạch Hiền.

Thấy Thế Huân chạy đến chìa hộp khăn giấy cười với mình, lúc nãy khi cậu đánh Khải đã nhìn thấy Thế Huân, tưởng anh sẽ chạy đến giúp ai ngờ, cậu nạt :

- Cười cái gì.

Cậu cau có :

- Bọn trẻ giờ liều thật.

Thế Huân trề môi .

- Anh hơn bọn nó được mấy tuổi mà bày đặt "bọn trẻ bây giờ liều thật ".

Vừa đi vừa nghe thằng em nhại lại giọng điệu của mình. Bạch Hiền chống chế :

- Hơn hai tuổi cũng là số nhiều rồi.

Thế Huân chép miệng :

- Anh có thằng em đẹp trai, học giỏi nên tập quen với rắc rối đi là vừa.

Bạch Hiền "à" lên một tiếng rồi hỏi :

- À này, cậu con trai lúc nãy là người yêu của đệ à?

Thế Huân lắc đầu.

- Thế là bạn à.

Lại là cái lắc đầu.

- Thế là gì.

Thế Huân ngây thơ :

- Sao em biết được.

Bạch Hiền ngỡ ngàng :

- Ơ thế đệ không quen cậu ta à?

Thế Huân gật gật đầu :

Bạch Hiền làu bàu :

- Thế mà nãy giờ ta tưởng cậu ta là người yêu của đệ đi đánh ghen. Mà cậu nhóc này hay thật, đệ không biết gì cậu ta mà cậu ta cũng dám bảo : Thế Huân của tôi.

Thế Huân phì cười vỗ vai anh :

- Thông cảm. Fan cuồng của em ấy mà.

Bạch Hiền lườm thằng em :

- Cậu nhóc đấy cũng xinh phết mỗi tội hơi ... tửng. À mà cậu ta đã bao giờ nói chuyện hay tỏ tình tán tỉnh gì đệ chưa.

- Em đã bảo là em không biết cậu ta là ai rồi mà lại.

Bạch Hiền gật gù :

- Cũng phải

- Thế mà cậu dám bảo cho phép ta tán tỉnh hay lại gần gì gì với đệ mới sợ chứ. Như kiểu cậu là manager của đệ ý.

Thế Huân khoác tay lên vai Bạch Hiền.

- Thôi kệ đi vào lớp thôi.

Bạch Hiền cùng Thế Huân sánh vai nhau bước về lớp. Họ không hay Lộc Hàm đang đứng sau cánh cửa lối thoát hiểm mà họ vừa đi qua. Cậu nhìn Thế Huân với đôi mắt buồn. Khẽ thở dài cậu quay người bước đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Manager: người quản lý

Mọi người đọc fic xong cmt & Vote ủng hộ au với...! với tình hình không một cmt nào làm au thấy bất mãn quá đi à..!

Các bạn đọc xong rồi cmt ủng hộ au đi, au hứa sẽ viết 3 chap liền tặng cho cái cmt đầu tiên..~

Cảm ơn mấy chục người đã đọc fic của au a~!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro