Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanyeol nằm dài trên nóc nhà. Gió đêm vẫn khe khẽ thổi như thế, hương sen vẫn thoảng dịu nhẹ trong không khí, bầu trời vẫn lấp lánh ánh sao...

Mọi thứ xung quanh vẫn như thế,

Chỉ thiếu hơi ấm của người đó mà thôi.

Khép chặt đôi mắt lại, tự huyễn hoặc bản thân rằng mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại, sẽ có thể nhìn thấy nụ cười đó ở ngay trước mắt.

Đáng tiếc, mọi thứ không phải là một giấc mơ.

Hiện thực đang trôi đi ngay trước mắt, tàn nhẫn cấu xé vào vết thương chưa lành trong tâm hồn.

Tiếng bước chân nhẹ rơi trên từng lớp gạch.

-Sao anh lại ở đây?

Chanyeol nhíu mày, người đối diện cũng chỉ đáp lại thái độ không thân thiện đó bằng một nụ cười nhẹ.

-Tại sao anh không được đến đây? À, hay là cậu không muốn ai khác ngoài cậu bé đó đặt chân vào nơi này?

Lu Han vẫn luôn như thế, sắc sảo ẩn sau khuôn mặt ngây thơ tưởng như vô hại.

-Anh không nghỉ ngơi sao?

-Tất nhiên là tôi muốn nghỉ ngơi rồi cậu kia. – Lu Han gào lên đầy bất mãn. – Tôi là tôi chỉ muốn gặp cái người mang tiếng là đội trưởng, mà mấy ngày nay không có trách nhiệm với công việc, báo hại bọn tôi phải gánh thêm việc.

-Em xin lỗi. Mấy ngày nay mọi việc vẫn ổn chứ ạ? Có ai bị thương không?

-Cậu là thằng đội trưởng vô tâm nhất tôi từng biết.

-Anh còn quen biết ai khác là đội trưởng ngoài em sao?

Chanyeol khẽ cười vang, khiến Lu Han gần như trở nên hóa đá. Chanyeol mà cậu quen biết suốt bao năm qua, không biết cười.

Ái tình, là một con dao hai lưỡi.

Một lưỡi, gọt dũa một tính cách khô khan.

Một lưỡi, đâm sâu vào tâm hồn, tạo nên những vết thương sâu hoắm, dẫu lành thì vẫn cứ để lại sẹo.

-Cậu quyết định không gặp mặt cậu bé đó nữa?

-Ngày mai em sẽ đi săn cùng mọi người.

-Cậu biết rõ là hai người không còn nhiều thời gian ở bên nhau.

-Anh về trước đi, lát nữa em sẽ về.

-Anh chỉ muốn sau này, cậu sẽ không phải hối hận vì đã không làm những việc đáng ra phải làm mà thôi.

Lu Han nhỏ giọng, thoáng chốc biến mất khỏi nóc nhà.

Không gian lại rơi vào trầm mặc, chỉ còn lại những tiếng thở dài khó nhọc.

Muốn gặp cậu ấy, nhưng không đủ can đảm để nhìn vào con người đó.

Thân hình nhỏ bé ấy, chỉ muốn được ôm trọn vào trong lồng ngực, muốn bảo vệ người đó khỏi những đau đớn, muốn bảo vệ người đó khỏi cái thực tế nghiệt ngã này.

"Bây giờ cậu ra sao rồi?

Có còn đau đớn nữa không?

Nhà giam đó, cậu có sợ không?

Tôi và cậu vẫn luôn ở hai thế giới.

Trước khi gặp nhau, tôi là người, cậu là phù thủy.

Sau khi gặp nhau, thoáng chốc, cậu sẽ đi đến một nơi mà tôi không thể đuổi theo.

Sai lầm, yêu cậu là một sai lầm.

Nhưng tôi tình nguyện được làm sai suốt cả cuộc đời này."

______________

-Baekhyun à.

Baekhyun ngẩng đầu, những tia nắng cuối ngày nhẹ sượt qua làn mi mỏng, mơn man khẽ khàng quanh gò má, thổi lên vài vệt hồng nhẹ trên gương mặt nhợt nhạt.

Khóe mắt bỗng trở nên ẩm ướt.

-Anh đến thăm cậu đây này.

-Lay! Em xin lỗi.

Cậu cúi gằm mặt, tiếng nói thoát ra khỏi vòm họng có chút nghẹn ngào.

-Đừng nói mấy lời xin lỗi vô vị đó, cậu đâu có làm gì sai.

-Là tại em, em có thể giải thích với mọi người, rằng anh hoàn toàn không biết gì cả, là em đã chủ động tiếp cận anh, rồi vào trong hoàng cung này.

-Giải thích mà làm gì chứ. – Lay tiến đến, ôm lấy, vỗ nhẹ lên tấm lưng đang khẽ run rẩy – Có giải thích hay không thì mọi chuyện cũng đâu thể thay đổi.

-Hoàng đế, ngài ấy lại lạnh nhạt với anh?

-Không, ngài ấy và anh, vẫn rất tốt. Mà đừng nói mấy chuyện đó nữa, thổi sáo cho anh nghe đi.

Baekhyun tròn mắt ngạc nhiên nhìn vào người đối diện. Anh ấy đang định làm cái gì vậy? Thổi sáo trong mật ngục sao?

-À quên mất. – Lay khẽ vỗ đầu, sau đó lấy ra cây sáo nhỏ trong túi áo rồi cười tươi rói. – Anh mang đến sáo cho cậu đây này. Cả ngày ngồi không, chắc cậu cũng chán lắm rồi ấy nhỉ.

Đó là cây sáo của cậu.

Baekhyun đã tưởng rằng, quãng thời gian ngắn ngủi cuối cùng này của cậu sẽ không được nhìn thấy nó nữa. Vậy mà giờ đây, nó đang ở ngay trước mặt cậu, chỉ cần cậu với tay ra, là có thể chạm vào nó.

Lướt ngón tay run rẩy qua lớp gỗ trúc lạnh lẽo, có những cảm xúc không tên lại được ùa về.

-Nhưng đây là mật ngục, em đâu thể thổi sáo ở đây được.

-Sao không được, anh còn mang cả trà đến rồi đây này, cậu thổi sáo đi, coi như trả công cho anh gian nan vất vả để lẻn vào đây đem đồ cho cậu, anh thưởng trà.

___________

Tiếng sáo réo rắt len lỏi qua từng phân tử không khí, mềm mại uốn lượn như những dải lụa, vắt ngang bầu không gian, len lỏi vào tâm trí.

Chanyeol vội bật dậy.

Lí trí lúc này bị quẳng sang một bên, mọi đắn đo, mọi suy nghĩ, mọi trăn trở đều bị gạt bỏ.

Trước mắt tớ lúc này chỉ có cậu mà thôi.

Tâm trí tớ, bị tiếng sáo của cậu làm cho mê muội mất rồi.

Thân ảnh lao vụt đi.

Hoàng hôn cũng lặng lẽ trải mình xuống nhân gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro