Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Anh phải về rồi, mai anh sẽ lại tới thăm em.

Tiếng Lay vang nhẹ bên trong phòng giam.

Chanyeol áp mặt vào bức tường đá lạnh lẽo, cảm nhận rõ ràng cái lạnh giá đâm xuyên qua lớp vải, thẩm thấu vào da thịt.

Phía sau của lớp tường đá này, là hơi ấm của người đó.

Những can đảm, những khoảnh khắc bản thân muốn quên đi mọi thứ đã biến mất. Lý trí kéo nhau quay trở lại, từng bước từng bước khóa chặt bước chân cậu.

Khoảng cách của không gian chỉ là vài bước chân.

Nhưng khoảng cách giữa hai tâm hồn thì sao lại quá xa vời.

Chỉ có tớ muốn đến gần cậu, nhưng cậu lại luôn chạy xa khỏi tớ, khiến tớ dù có cố sức để vươn tay ra, nhưng lại không thể chạm vào cậu.

Tiếng cửa mở nặng nề vang lên, kéo giật những suy nghĩ ngẩn ngơ của Chanyeol quay về với thực tại.

Lay đã ra về từ lâu, nhưng Chanyeol vẫn cứ đứng lặng im như thế. Khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt với mớ suy nghĩ đang chạy trong đầu. Đáng lẽ cậu phải là người tức giận, tức giận vì bấy lâu nay bị một phù thủy lợi dụng, chơi đùa với tình cảm của bản thân cậu, biến cậu từ một con người cao ngạo, băng lãnh trở thành một món đồ chơi không hơn không kém. Để rồi khi mọi thứ đổ bể, món đồ chơi ấy bị vứt bỏ, bị giày vò trở nên bẩn thỉu và rách nát.

-Tại sao còn chưa vào?

Là Lu Han, gần đây anh ấy can thiệp vào đời sống của cậu hơi nhiều thì phải.

Rồi ngay sau đó, cậu bị cái con người nhiều chuyện đó túm lấy cánh tay, lôi thẳng vào trong phòng giam, vứt cậu một mình ở đó, đóng mạnh lại cánh cửa rồi tiêu sái bỏ đi.

Hình như càng ngày cậu càng trở nên vô dụng, bị người ta điều khiển như vậy mà không thể phản kháng.

Ở gần Baekhyun, cậu luôn luôn trở thành một gã khờ đáng thương và ngờ nghệch.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu thả lỏng ra đôi chút.

Baekhyun đang ngủ.

Cậu ấy dựa lưng vào tường, hai cánh tay ôm lấy đôi chân co lại. Đầu cậu ấy tựa vào góc tường. Ánh sáng dìu dịu của ánh trăng khẽ vuốt ve làn da non mềm, phủ lên đôi mi mỏng.

Chanyeol không thể ngăn bản thân mình làm những điều ngu ngốc. Ví dụ như việc cậu đang áp bàn tay của mình lên khuôn mặt kia, trong khi ngón tay cái đang vuốt ve gò má cậu ấy.

Ngón tay dần dần trượt đến đôi môi.

Những cảm xúc từ buổi ban đầu lại ùa về.

Trước khi lí trí kịp ngăn cản, cậu đã hôn lên bờ môi ấy.

Mày đang hôn một phù thủy đó Chanyeol!

Cuối cùng thì lí trí cũng mạnh mẽ tiến đến, dùng hết sức bình sinh của nó mà giáng mạnh cho Chanyeol một đòn đau điếng.

Cậu giật mình lùi ra xa.

Ngu ngốc, Chanyeol, mày thực sự quá ngu ngốc.

___________

-Em vừa đi đâu về?

Kris đặt mạnh cốc trà lên mặt bàn, tạo nên âm thanh lạnh lùng và khô khốc khi chiếc cốc sứ va chạm với bề mặt bằng gỗ.

-Ngài hẳn đã có câu trả lời, sao còn cố tình hỏi em?

Lay thở dài, nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện.

-Tôi đã nói rõ ràng là không cho phép em gặp hắn. Vậy mà em vẫn cố tình làm trái ý tôi?

-Cậu ấy là bạn của em.

-Em nên nhớ em là người của tôi. – Kris đứng dậy, ép chặt cánh tay rắn chắc lên đôi vai nhỏ nhắn của Lay – Tôi không cho phép em làm gì, thì em không được phép làm điều đó.

-Em không là của ai hết! – Gạt mạnh cánh tay của Kris khỏi bả vai mình, Lay đáp gọn lỏn.

-Em không yêu tôi sao? – Kris gằn giọng.

-Có, em yêu ngài, em yêu ngài đến phát điên lên được. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngài có thể can thiệp vào cuộc sống riêng của em. Nếu như ngài cảm thấy tình yêu là phải trói buộc đối phương như vậy, thì xin ngài đừng yêu em.

-Em có ý thức được mình đang nói cái gì không vậy?

-Ngài về đi, hôm nay em mệt rồi.

Kris nắm chặt đôi bàn tay, đôi mắt vằn lên những tia đỏ vì giận dữ. Anh xoay người, bước ra khỏi Đông cung, không quên để lại một tiếng nói vang vọng, cố để cho người đang ở bên trong nghe thấy.

-Từ giờ các ngươi không được phép cho hoàng hậu bước chân ra khỏi Đông cung nửa bước. Kẻ nào trái lệnh, giết không tha!

_____________

Cuộc sống của Baekhyun kể từ khi bị tống vào mật ngục này, chỉ là những chuỗi ngày nhàn hạ không hơn. Một kẻ tử tù như cậu, cả ngày cứ đến giờ cơm là sẽ có người bưng đến tận nơi. Thức ăn dù có chút đạm bạc nhưng cũng không đến nỗi không nuốt được. Ngoài việc không khí trong này có hơi lạnh một chút thì điều kiện sống cũng không tồi. Cậu cũng không bị tra tấn gì, đơn giản là cứ ngồi đó, chờ đợi ngày qua ngày bằng khung cảnh sáng tối thay nhau luân phiên hiện ra qua ô cửa nhỏ.

Một tù nhân như cậu, giống như là đang hưởng thụ hơn.

Cả ngày ngồi đối mặt với 4 bức tường, nếu không có cây sáo làm bạn thì chắc cậu đã chết vì chán lâu rồi.

Dù sao đi nữa, cũng sắp phải chết rồi.

Chỉ hận một điều là không thể hoàn thành được ước nguyện báo thù của bản thân mà thôi.

Tên Chanyeol đó, kể từ hôm cậu bị tống vào nơi này đến giờ, cậu chưa hề gặp lại hắn một lần nào. Nếu như gặp lại, nhất định cậu sẽ cười vào mặt hắn, sẽ cười vào thứ tình yêu đáng quý mà hắn đã dành cho cậu. Cậu sẽ làm cho hắn phải thật đau khổ, sẽ khiến hắn bị giày vò, khiến hắn sống mà không bằng chết. Cho dù không giết được hắn, thì làm hắn phải đau khổ không phải là một ý kiến tồi.

Chỉ là cậu không biết, hàng đêm, khi cậu ngủ, có một bóng dáng cao gầy lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng giam, chăm chăm nhìn vào con người bé nhỏ và cô độc ở bên trong.

Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến.

Buổi sáng, những cơn đau đã bắt đầu hành hạ cậu. Lần này, chúng dữ dội hơn, cho dù cậu có bò lết ra dưới ánh mặt trời thì cũng không giảm bớt đi được như lần đầu tiên nữa. Có đôi khi giống như bị kiến bò khắp cơ thể, cảm giác râm ran và ngứa ngáy, hay có những lúc giống như hàng trăm mũi kim châm đang đâm vào làn da non mềm của cậu. Thỉnh thoảng, cậu lại có cảm giác như một khúc xương nào đó của mình gãy đôi, rồi chính những mảnh nhọn từ vết gãy đó, lại xé đi những tế bào bên trong cơ thể.

Nhưng cho dù đau đớn đến thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không hề bật ra tiếng rên rỉ, cho dù chỉ là những tiếng động rất khẽ.

Nếu cậu phải rên lên vì đau đớn, những kẻ thợ săn ở ngoài kia nhất định sẽ rất khoái trá.

Cậu không cho phép mình được làm điều đó, cậu có thể chịu đựng được. Bị giam cầm ở trong này, đã quá nhục nhã rồi.

Nhưng đó là trước khi ánh trăng phủ lên nhân gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro