Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Baekhyun chưa bao giờ cảm thấy bản thân muốn được chết như lúc này.

Nếu chết đi có thể chấm dứt mọi đau đớn, thì cậu nguyện ý được chết.

Đau...

Cảm giác bức bối và nóng bỏng thiêu đốt nơi cuống họng cậu. Lưỡi của cậu khao khát được nếm vị tanh nồng của máu tươi từ trái tim nóng hổi, tai của cậu muốn nghe những âm thanh tàn tạ từ nhịp đập của trái tim ấy.

Cậu cất lên tiếng cười sảng khoái.

Nếu không bị ngăn cách bởi bốn bức tường đá này, có lẽ đêm nay cậu sẽ thật từ cướp đi trái tim của một kẻ nào đó để thỏa mãn bản thân. Ít ra, bọn chúng đã ngăn cản cậu làm điều kinh tởm đó.

Cuối cùng, thật sự là phải làm vậy sao?

Dù sao đi nữa, sáng ngày mai rồi cậu cũng bị xử tử công khai mà thôi, sống thêm vài tiếng nữa cũng đâu có gì khác nhau. Bám víu lấy một chút thời gian để sống, đánh đổi bằng cơn đau đang giày vò này, cậu không can tâm.

Nếu như không có trái tim của kẻ khác, cậu cũng có cách để chấm dứt cơn khát này.

Máu của chính bản thân cậu, chẳng phải cũng là máu hay sao?

Nhưng ông trời hình như luôn muốn trêu ngươi cậu.

Cánh cửa phòng giam bị mở tung, một tốp thợ săn lao về phía cậu. Chúng ghì chặt lấy cậu, cho dù cậu có hết sức giãy dụa để thoát khỏi vòng kìm kẹp của chúng. Cơn đau và sự thèm khát ăn mòn dần nhận thức của cậu. Ngoài những nhịp tim đang đập rộn rã ngoài kia, cậu không còn nghe thấy gì hết, cậu không còn nhận thức được bất cứ điều gì nữa.

______________

Trước mắt Chanyeol lúc này là một con thú hoang đang mất kiểm soát.

Baekhyun, người mà cậu yêu thương nhất, đang ở trước mắt cậu, gào lên dữ dội, chân tay khua khoắng lung tung khiến những đồng đội của cậu đang phải cố hết sức để giữ chặt cậu ấy.

-Tim, ta muốn trái tim của ngươi.

Đó là những từ duy nhất mà cậu ấy luôn lảm nhảm giữa những tiếng la hét.

Cuối cùng, mọi người phải trói cậu ấy lại.

Đáng lẽ họ không cần thiết phải hành hạ cậu ấy đến như vậy. Chỉ cần để mặc cậu ấy ở trong phòng là được, cho dù cậu ấy có muốn thì cũng không thể thoát khỏi nơi này.

Nhưng họ sợ rằng cậu ấy sẽ tự sát. Họ sợ rằng cậu ấy sẽ lựa chọn cái chết để chấm dứt những cơn đau đó. Họ muốn cậu ấy phải chịu đau đớn, họ muốn cậu ấy phải sống không bằng chết.

Vài giờ nữa, Baekhyun sẽ bị lôi đến pháp trường để hỏa thiêu trước mặt dân chúng. Bị đau đớn đến thống khổ, rồi lại bị đem ra pháp trường để hỏa thiêu vài giờ sau đó, Chanyeol không can tâm, nhất định cậu sẽ không để Baekhyun phải chết như vậy.

_________

Baekhuyun uể oải cựa mình, cảm giác cổ họng rát buốt, có lẽ do đêm qua cậu đã la hét quá nhiều. Từng thớ cơ của cậu trở nên mềm nhũn, cả cơ thể dường như không muốn vận động.

Nơi này hình như không phải là nhà giam, cậu cảm nhận được từng tia nắng ấm áp đang rải đều trên làn da mình, họ đang đưa cậu đến pháp trường sao? Không đúng, không thể yên tĩnh như vậy được.

Thực ra cũng không hẳn là yên tĩnh, cậu có thể nghe thấy những hơi thở đều đặn phả lên bên tai. Có một ai đó đang gác cằm lên vai của cậu, và đôi tay người ấy đang ôm chặt lấy thắt lưng cậu.

-Cậu tỉnh rồi sao?

Giọng nói trầm ấm cất lên bên tai cậu.

Là Chanyeol...

__________

-Ta nhắc lại lần nữa, Chanyeol đâu?

Thanh kiếm lạnh lẽo kề dưới cổ họng Lu Han, sẵn sàng cướp đi mạng sống của người đối diện.

Kris đang rất giận dữ.

Tên phù thủy đó biến mất, cả Chanyeol cũng biến mất. Và các thợ săn, những bầy tôi trung thành của nhà vua đều im lặng trước những câu hỏi của anh.

Tên phù thủy đó rốt cuộc có khả năng gì, mà có thể cùng lúc cướp đi người anh yêu thương, và người bạn mà anh tin tưởng nhất. Kris thật sự muốn băm vằm hắn để hả giận.

-Các ngươi muốn chết để bảo vệ thủ lĩnh của mình sao? Các người sẵn sàng trung thành với hắn, chứ không phải với đức vua của các người?

-Thưa điện hạ, chúng thần thật sự không biết tung tích của Chanyeol và Baekhyun.

-Các ngươi thực sự muốn lựa chọn cái chết sao? Được, đích thân ta sẽ giúp các ngươi toại nguyện.

-Ngài dừng tay lại đi!

Lay vội vàng chạy đến, giật mạnh thanh kiếm khỏi tay Kris.

-Tại sao em lại ở đây? Đám hạ nhân ở Đông cung dám trái lệnh ta, cho phép em ra ngoài?

Kris gần như gầm lên.

-Ngài cho bọn họ ra ngoài đi, em có chuyện riêng muốn nói với ngài.

-Ta không muốn nghe em nói gì hết.

-Xin ngài...

Lay đặt thanh kiếm dưới cổ họng mình, nước mắt bắt đầu tràn ra qua khóe mi.

-Em dám uy hiếp ta?

-Ngài có muốn thử không?

Kris khoát tay, các thợ săn nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Nhanh như chớp, thanh kiếm bị giật lại, nằm gọn bàn tay của anh.

Tiếp sau đó là một cái tát đau điếng xuống người đối diện.

-Em ngày càng quá đáng rồi đấy. Ta yêu chiều em, không có nghĩa là em muốn làm gì thì làm.

-Kris...

Lay buồn bã nhỏ giọng.

-Đừng có gọi tên ta. Hôm nay, em vì kẻ khác mà uy hiếp ta, em không xứng.

-Đúng vậy, em không xứng bên ngài. Ngài và em, không thích hợp để ở bên nhau. Có lẽ, em nên rời xa ngài thì tốt hơn.

Kris cau mày, giận dữ nhìn người trước mắt đang nhàn nhạt nở một nụ cười. Một bên má, vì cái tát vừa rồi mà trở nên đỏ ửng.

-Ngài có biết thế nào là tình yêu không? Trái tim ngài, tại sao lúc nào cũng băng lãnh đến đáng sợ như vậy? Em những tưởng mình đã có thể sưởi ấm trái tim ấy, cuối cùng, vẫn là chỉ một mình em tự huyễn hoặc mọi thứ.

Lay tiến đến, vuốt ve nhẹ gò má anh, vẫn là nụ cười nhàn nhạt đến thê lương.

-Hai người họ, đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, ngài vẫn cố chấp mà tướt đoạt của họ sao?

-Em đang nói gì vậy?

Kris nắm chặt bàn tay đang đặt trên gò má anh.

-Em sẽ ở trong cung, vĩnh viễn ở trong đó, sẽ không bao giờ gặp ngài nữa. Nếu ngài muốn đuổi em ra khỏi nơi này, em cũng sẽ toàn tâm toàn ý mà đi khỏi đây, tuyệt nhiên không một lời oán thán. Chốn cung cấm này, vốn dĩ người như em không phù hợp, lí do duy nhất để em bám trụ nơi này cũng đã không còn cần em nữa, em chỉ còn có thể lựa chọn rời bỏ mà thôi.

Lay rút cánh tay đang bị giữ chặt, xoay người về phía cửa. Nhưng nhanh chóng bị một cái ôm giữ chặt.

-Ai nói là tôi không còn cần em nữa? Ai nói tôi không biết gì về tình yêu? Cho dù tôi không biết, thì em cũng phải là người dạy nó cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro