[LONG FIC]{ChanBeak} Phía cuối con đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 2
Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về người viết và viết với mục đích phi lợi nhuận.

Rating: K

Pairings: Xán Liệt - Chanyeol, Bạch Hiền - Baekhyun, Diệc Phàm - Kris, Lộc Hàm - LuHan, Nghệ Hưng - Lay, Thế Huân - SeHun

Gia Bảo, Ngọc Hà, Linh Đan, Hà Anh

Category: General

----

-Rồi, tốt! Mọi người nghỉ ngơi chút đi, một lắt nữa chúng ta sẽ quay cảnh kế tiếp.

Tiếng vị đạo diễn khó tính hô lên cùng lúc những cái thở dài nhẹ nhõm. Mọi người đều đã quá mệt mỏi. Bất kể một ai trong cái trường quay này cũng đã quá mệt mỏi rồi. 2 ngày liên tiếp lăn lộn trong studio quả là một khoảng thời gian dài.

- Bạch Hiền à, em có thể ra kia nghỉ ngơi được rồi đấy. - Chị trợ lí phụ trách công việc trang điểm cho nó lên tiếng. - Trông kìa, mắt em có thâm quầng rồi đấy. Như vậy sẽ mất thời gian trang điểm của bọn chị lắm đấy.

- Vâng ạ. - Nó đáp lời, bước nhanh nhẹn về phía cái ghế salon ở góc phòng. Cả người nó mệt rã rời, nhưng nó vẫn phải tỏ ra nhanh nhẹ và khỏe khoắn. Sống trong cái môi trường giải trí mà sự cạnh tranh lúc nào cũng hiện hữu thì bạn không có quyền tỏ ra mệt mỏi, lúc nào cũng phải mang một cái bộ mặt tươi cười cho dù đang tức điên lên.

Nó ngồi thụp xuống, nhưng không chợp mắt. Ngoài trời đang mưa to, thật may là lần quay MV này không phải quay ngoại cảnh. Cái MV quay cho một nhãn hàng quảng cáo nước giải khát tháng trước, phải quay giữa trời hè nắng gắt. Vậy mà mặt mũi nó phải rạng rỡ, cười tươi hết mức có thể cho dù ánh nắng mặt trời đang chiếu trên kia thì chẳng dễ chịu chút nào. Lại còn phải uống đến gần nửa thùng nước ngọt mới đạt yêu cầu. Sau vụ đó, nó thề là sẽ không động đến cái loại nước ngọt ấy nữa, cho dù vị của nó khá là hấp dẫn.

Một thời gian dài đã trôi qua, ít nhất là nó cảm nhận thấy như thế. Nhưng nếu so sánh khoảng thời gian 7 năm đối với một đời người thì lại chẳng thấm vào đâu cả. Nhưng thực sự 7 năm qua đã thay đổi số phận một con người. Nó ngồi bó gối lại, chống cằm nhìn ra ngoài. Trời hôm nay mưa to, cũng nhiều như đêm hôm ấy, và cũng như nhiều ngày mưa khác. Mọi thứ trôi qua tưởng chừng thật nhanh nhưng những vết sẹo mà nó để lại trong trái tim của một chàng trai 17 tuổi thì khó có thể phai mờ. Nó nhớ lại cảnh một thằng bé ngồi chìm nghỉm sau những chồng bát đũa cao ngất ngưởng của khu nhà bếp lụp xụp. Bố mẹ nuôi của nó chuyển sang kinh doanh hàng ăn, và họ cũng đã bớt được khá nhiều tiền lương của một nhân viên khi có một thằng bé chăm chỉ như vậy. Giờ thì họ đã có một chuỗi nhà hàng khá lớn. Dù sao đi nữa, họ cũng có đầu óc kinh doanh. Nó đã âm thầm chịu đựng tất cả, đầu tiên là vì sợ, rồi đến chán nản, làm việc như một cái máy, âm thầm nhưng hiệu quả. Và họ cũng khá hài lòng về nó, thỉnh thoảng họ cũng cho nó một chuyến đi chơi công viên, cho dù cái đống đồ mà nó phải mang theo cũng không được nhẹ nhàng cho lắm. Nó nghĩ mình đã thật may mắn khi không bị họ đánh, nhưng việc bị chì chiết thì cũng không lấy gì làm vui vẻ cả.

13 tuổi, nó đã đăng kí vào dự tuyển ở một công ti giải trí và trúng tuyển. Những suy nghĩ của nó lúc đó chỉ là việc "làm người nổi tiếng thì sẽ kiếm được nhiều tiền, sẽ không phải sống cùng bố mẹ nuôi". Chỉ đơn giản vậy thôi. Nó trúng tuyển, và nhận được nhiều lời khen ngợi. Đó là những lời mà cả đời này nó cũng không quên được. "Cháu có một giọng hát hay, cao và trong. Cho dù nó chưa được mài giũa gì cả. Nhưng cô cảm nhận được sự truyền cảm trong giọng hát ấy. Nhưng một cậu bé 13 tuổi sao lại có một đôi mắt buồn vậy?".

Vì chưa đủ 18 tuổi nên chuyện quan trọng nhất là nó phải có sự đồng ý của gia đình. Ban đầu họ không đồng ý, nhưng sau đó họ lại cho nó vào công ti. Lúc đó nó đã sướng phát điên lên được. Đến giờ này thì nó biết tại sao lại có sự thay đổi đó. Chị quản lí của nó nói với nó rằng, khi đó đã có sự bàn bạc giữa hai bên, mọi thu nhập mà nó có thể kiếm được sau này cho đến năm 18 tuổi sẽ do bố mẹ nó hoàn toàn nắm giữ. Tất cả, đơn giản, chỉ xoay quanh một chữ, tiền.

Bây giờ thì nó đã nổi tiếng, vô cùng nổi tiếng. Nó kiếm được nhiều tiền hơn bất kì ai cùng tuổi với nó. Chỉ sau 1 năm đi hát, nó trở thành cái tên bảo chứng chất lượng cho bất kì show diễn nào có nó, trở thành gương mặt trang bìa đắt giá cho mọi tạp chí tuổi teen. Xung quanh nó, ánh hào quang không thiếu, nhưng sau sự lấp lánh đó, có mấy ai biết được 3 năm làm thực tập sinh của nó đắng cay như thế nào? Luyện tập thể thao, khả năng thanh nhạc, khả năng vũ đạo, khả năng diễn xuất,... mọi thứ nó phải hoàn thành song song với việc hoàn thành chương trình học văn hóa trên trường. Cái vỏ bọc bên ngoài biến nó thành một đứa lập dị ở trường cấp 2, và đến nay vẫn vậy. Nó chọn cách sống im lặng cho mình. Ít nhất, nó vẫn muốn là một người bình thường khi đến trường hơn là một người nổi tiếng. Thật buồn cười khi một ai đó vừa nói xấu sau lưng bạn nhưng lại lẩm nhẩm theo bài hát của bạn ngay sau đó. Việc đó làm nó khá là thích thú. Nếu bọn con gái trong trường biết rằng cái đứa lập dị nhất trường và thần tượng của chúng nó là một người thì chúng nó sẽ như thế nào nhỉ?

- Rồi, mọi người tiếp tục.

Công việc vẫn cứ là công việc.

- Có lẽ từ giờ anh không thể cải trang đến trường được nữa rồi.

Chị quản lí nói với Bạch Hiền, nhấp một ngụm café. Mỗi khi chỉ có hai chị em, chị Dung - quản lí của nó, thường gọi nó là "anh" hơn. Chị ấy bảo nói thế để đỡ tủi thân về việc sắp U30 của mình.

- Sao thế ạ? - Nó ngước mắt lên, đặt quyển tạp chí xuống mặt bàn.

- Từ giờ anh sẽ phải hoạt động khá nhiều, mà một học sinh bình thường thì không thể có quá nhiều ngày để xin nghỉ ốm đâu. Tốt nhất là anh nên là một người nổi tiếng, như vậy chị có thể dễ dàng ăn nói với ông hiệu trưởng trường anh hơn. Nếu biết có một ca sĩ nổi tiếng đang học trường của mình, chắc ông ta sẽ tạo điều kiện hơn lắm đấy, chị còn lạ gì ông hiệu trưởng trường cô nữa.

- Em sẽ có nhiều lịch làm việc lắm ạ?

- Tất nhiên. Thử nghĩ xem, tháng sau là phát hành album. Kèm theo đó là cả một đống sự kiện quảng bá. Làm sao anh có thể tung tăng ngày ngày đến trường được cơ chứ. Mà sao anh có vẻ thích học thế nhỉ? Nhìn cái lịch làm việc của cô là tôi muốn ngất rồi. Dù sao thì học hành cũng tốt, cái mác ngôi sao có tí học vấn kể ra thì cũng có giá trị.

- Lần này sao không phát hành vào mùa hè như năm ngoái ấy ạ, còn lịch trong năm học thì có thể xoay xở được mà.

- Thôi đi anh. Anh phải biết là công việc chính của anh là đi hát, hát hát hát. Cái vụ năm ngoái là nó rơi đúng vào thời điểm đẹp, lúc đó không đụng chạm đến thời gian quảng bá của các sao lớn, thì anh mới được người ta chú ý. Chứ giờ thì anh là sao lớn rồi, cứ thoải mái thôi.

- Chị tự tin vậy? Đúng là giờ thì em rất nổi tiếng, nhưng em cũng mới chỉ lên sân khấu mới 1 năm thôi.

-Hô hô cô nhầm. Một năm thì làm sao? Giờ anh là nỗi ám ảnh của khối kẻ đấy cô biết không? Giờ anh là con gà đẻ trứng vàng của cái công ty này. Mấy tiền bối của anh sắp hết thời rồi. Thứ có giá trị nhất mà anh đang nắm giữ là tuổi trẻ, và cả ngoại hình, và anh có cả một ekip chuyên nghiệp hỗ trợ đằng sau, nên anh cứ thế thoải mái mà bước thôi.

-Rồi cũng đến lúc em trở thành hết thời thôi.

-Trời ơi, ông cụ non của tôi. Anh có thể làm ca sĩ khoảng chục năm nữa đấy. Mà nếu may mắn thì anh có thể chẳng phải giải nghệ ở tuổi 30 đâu. Ôi cái tuổi 30. - Chị quản lí thở dài.

-Hôm nay em có phải đi đâu không ạ?

- Ồ không, hôm nay thì anh cứ thoải mái. Riêng tuần này anh trống lịch. Cứ từ từ hưởng thụ vào tuần sau nhé. Giờ tôi phải đi đây, hẹn gặp lại anh.

Chị quản lí vẫy tay chào nó, lôi hộp phấn ra tút tát lại một chút trước khi thò mặt ra ngoài đường. Chị ấy bảo phụ nữ là luôn luôn phải đẹp, đó là quyền, là nghĩa vụ, là trách nhiệm. Nói thì nó vậy nhưng quả đầu xù mì tôm vàng chóe thì đúng là không hợp với chị ấy chút nào, nếu không muốn nói là thảm họa thời trang. Nó đã không biết bao nhiêu lần khuyên bảo rồi nhưng vô ích.

Nó bước ra ngoài ban công thưởng thức chút không khí của buổi hoàng hôn. Nó có thể thoải mái hò hét, nhảy múa, khóc lóc ở cái ban công rộng rãi này mà không sợ ai để ý. Đơn giản vì đây là sân thượng của cái tòa nhà cao nhất trong thành phố này. Nếu có gã paparazi nào muốn tác nghiệp trong lúc này thì trước hết cứ đầu tư một cái trực thăng đã.

Căn hộ này là của công ti, nhưng tạm thời đây là nơi ở của nó. Nó đã sướng phát điên lên khi biết tin này. Nó đã có một trận cười thực sự trong suốt 7 năm trời. Cho dù căn hộ không to lắm, cũng không đẹp lắm. Nó đơn giản chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách nối liền với phòng bếp, một căn phòng trống và một cái nhà vệ sinh. Nhưng nó yêu mọi thứ thuộc về nơi này, và đặc biệt, nó yêu cái khoảng sân rộng lớn trước mặt nó. Nó đã trồng không biết bao nhiêu chậu hoa hồng trắng ở nơi này, chăm sóc chúng với tất cả tình yêu thương của mình. Nhưng có vẻ nó sẽ còn phải học tập kĩ năng chăm sóc hoa nhiều vì đến nay vẫn chưa có chậu hoa nào nở. "Thật may là chúng không chết", thỉnh thoảng nó cười lăn lộn với suy nghĩ đó. Ban đầu, căn hộ không có vẻ gì là của nó. Nhưng đến giờ này, mọi thứ trong tổ ấm nhỏ bé này đều là của nó, từ cái rèm cửa màu kem mà nó chấm ngay từ cái nhìn đầu tiên hôm lượn trong khu thương mại với khoản thu nhập đầu tiên của mình, cho đến cái cốc uống café với hình mặt cười nhăn nhở mà nó kiếm được ở chuyến xuất ngoại đầu tiên của mình. Căn phòng trống cũng đã được nó trang hoàng lại để sử dụng làm nơi chứa quà của fan. Nhưng có lẽ, điều làm nó vui nhất là nó không phải sống cùng nhà với bố mẹ nuôi của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro