Chap 56 : Không nên nhắc lại những chuyện đã qua - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soyeon đứng dậy, liếc nhìn đồ ăn trên bàn rồi cười và nói: "Nếu em đã chọn cách để cho bụng mình sôi lên thì tùy em thôi. Em yên tâm, sau này tôi sẽ không tùy tiện ghé thăm phòng giám đốc của em đâu".

Dáng vẻ phóng khoáng của cô ta khiến Eunjung có chút ái ngại.

Soyeon mỉm cười đi ra ngoài rồi khẽ đóng cửa phòng lại.

Khi đi thang máy xuống dưới, cô đặc biệt soi mình trong gương, vẫn là khuôn mặt của ba năm trước nhưng khí chất đã khác nhiều, trở nên già dặn và tự tin hơn. Năm nay cô 26 tuổi, ở cái độ tuổi ấy, thành tích mà cô đạt được quả là khiến người ta khâm phục. Ngoài tư chất thông minh, chủ yếu là do chăm chỉ, chịu khó. Dĩ nhiên, vẻ ngoài xinh đẹp cũng phát huy tác dụng ở một mức độ nào đó.

Bề ngoài của cô có vẻ rất hợp với tên của cô, giống như một bài thơ, nhưng bản chất của cô lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, người phụ nữ của sự nghiệp. Vì sự phấn đấu không ngừng mà những năm gần đây cô đã đạt được những thành công đáng kể trong giới doanh nghiệp. Đây chính là nguyên nhân mà Qri cảm thấy ngạc nhiên vì sự trở về đột ngột của cô. Vì sao một người đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, lại chọn cách từ bỏ?

Qri không thể hiểu nổi.

Cô không phải là giun đũa trong bụng Soyeon, làm sao mà biết được suy nghĩ của cô ta?

Nhưng Jiyeon thì lại không nghĩ như vậy.

Cô ngồi trên sofa, vừa lật mấy mẫu thiết kế vừa chậm rãi nói: "Chẳng phải các người là bạn học sao? Sao chẳng hiểu cô ta gì cả, thật là không có gì để nói".

"Bọn tôi chỉ là bạn cùng trường".

"Bạn cùng trường nhưng quan hệ rất không bình thường", Jiyeon nhắc nhở cô.

Qri cười và nói: "Thì ra cô cũng là người biết ghen đấy Jiyeon ạ, thực sự là tôi không nhìn ra được".

Jiyeon cũng ngẩng đầu lên cười với cô ta: "Cô kích tôi cũng vô ích thôi, mau mau khai sự thật ra đi".

Qri lúng túng, nhăn nhó kêu than, thề sống thề chết là không biết.

Jiyeon tìm mọi cách uy hiếp, chỉ thiếu mỗi hy sinh nhan sắc, nhưng cô ta vẫn ngậm chặt miệng, nghiến răng nói hai chữ: không biết.

Qua lần này, Jiyeon đã hiểu được "sự kiên cố" trong tình bạn.

Cô uể oải đứng dậy và nói: "Nếu cô thật sự không biết, vậy thì tôi về vậy".

Nếu là bình thường thì Qri sẽ giữ cô lại một lúc, nhưng hôm nay bị tra khảo mãi, chỉ thiếu treo cô lên giá tử hình nên chỉ mong Jiyeon nhanh chóng rời đi. Thấy Jiyeon nói vậy mừng ra mặt, chạy thật nhanh ra mở cửa.

"Thì ra tôi là người không được hoan nghênh như vậy".

Jiyeon ngẩng mặt lên ca thán, chỉ muốn khóc cho rồi, cô ra về với khuôn mặt bi thảm.

Khi xuống dưới tầng, cô chợt nhớ là công ty của Hyomin ở tòa nhà bên cạnh, thế là cô rút điện thoại gọi cho cô ta. Cô ta chuẩn bị họp, vội vàng hẹn tối mai gặp, địa điểm sẽ nhắn lại sau.

Jiyeon gấp điện thoại lại, bắt taxi đến Royals' Building tập Yoga, sau đó chăm sóc da và tóc. Vậy là hết buổi chiều. Buổi tối cùng ăn cơm với Seungho

Từ trước đến nay tầng thượng của Royals' Building không thiếu người nổi tiếng, thấy họ ăn cơm với nhau, không kìm được thì thầm to nhỏ: Jiyeon là vợ sắp cưới của Eunjung, lại có scandal với chủ tịch Yoo, bây giờ lại ăn cơm với con trai của chủ tịch Yoo... quan hệ giữa hai nhà Ham, Yoo trở nên thân thiết từ lúc nào vậy?

Đúng là không thể hiểu được.

May mà Jiyeon không khao khát mong họ hiểu. Cô vui vẻ ăn cơm, sau đó Seungho lái xe đưa cô về biệt thự của Eunjung.

Vì phép lịch sự, cô mời anh vào nhà ngồi chơi.

Kết quả là Seungho nhận lời ngay. Anh ta nhấc chân bước vào cửa thì bị cô ngăn lại và nói: "Này, tôi chỉ buột miệng nói thế thôi, không còn sớm nữa, cậu có thể từ chối".

Seungho hất tay cô ra, cười khẩy và nói: "Tôi muốn đến đây từ lâu rồi".

Nói xong anh bước vào cửa, trước tiên ngắm nghía vườn hoa trước nhà, sau đó ngắm nghía tòa biệt thự rồi nói không chút khách khí: "Ngôi nhà này được xây từ thời nào vậy? Là đồ cổ à? Thật sự có thể ở được sao?"

Ngôi biệt thự này vốn là nơi mẹ Eunjung ở lúc sinh thời, kiểu nhà truyền thống, thiếu một số trang thiết bị hiện đại, nhưng cũng chính vì thế mà nó trở nên rất đặc biệt. Bây giờ Seungho nói vậy khiến bác Choi chạy ra mở cửa cũng thấy lúng túng khó xử, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên có người chê nhà của họ Ham.

"Tôi lại thấy nó rất tao nhã". Jiyeon liếc nhìn nét mặt của bác Choi, sau đó kéo tay áo của Seungho, "Cậu không biết phép tắc khi đến chơi nhà người khác, thôi cậu về đi".

"Hình như cậu cũng không hiểu phép tắc tiếp khách, đã đến tận cửa rồi, sao có thể đuổi khách về được chứ".

Seungho vung tay, bước nhanh vào cửa, khiến Lee quản gia đang đi về phía cửa giật nảy mình.

Jiyeon vội đi sát theo sau, thấy bà ta ở trước mặt nên nhân tiện dặn dò: "Anh ấy là bạn của tôi. Nhờ bà pha cho tôi một ấm hồng trà, mang vào phòng khách".

Lee quản gia đưa mắt nhìn hai người từ đầu đến chân, sau đó mới trả lời một tiếng rồi quay người đi pha trà. Jiyeon vừa cởi áo khoác vừa hỏi bà ta một câu: "Eunjung vẫn chưa về sao?"

"Chưa".

Nói xong Lee quản gia đi vào phòng bếp, một lúc sau, bà ta bê một ấm hồng trà cùng với chanh, đường, sữa, mật ong ra phòng khách, đặt trên bàn, để cho hai người tự pha chế.

Jiyeon rót cho Seungho một cốc. Seungho bưng cốc trà lên, vừa nhấp môi đã trau mày: "Mùi vị gì vậy?"

Lee quản gia bỗng chốc biến sắc, pha trà là nghề của bà ta.

Jiyeon liếc nhìn nét mặt của Lee quản gia, nhịn cười và nói: "Cậu uống tạm đi. Ở đây hồng trà còn tạm được một chút". Ý nói là tuy cốc hồng trà này không ngon lắm nhưng những thứ khác còn kinh hơn.

Mặt Lee quản gia tái xanh.

Seungho không biết cô cố ý chọc tức Lee quản gia, tròn xoe mắt ngạc nhiên và nói: "Vậy thì còn ở đây làm gì? Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuyển sang chỗ tôi ở đi".

Lee quản gia tức tím cả mặt, nghe thấy anh ta nói vậy trố mắt ngạc nhiên.

Seungho sống ở nước ngoài nhiều năm, lại là người kín đáo, rất ít khi xuất đầu lộ diện ở Seoul. Lee quản gia hoàn toàn không biết anh ta là ai, có quan hệ gì với Jiyeon.

Jiyeon cười và nói: "Bây giờ tôi là vợ sắp cưới của Eunjung, dọn đến chỗ cậu thì còn ra thể thống gì nữa".

Seungho chần chừ một lúc rồi nói: "Vậy thì tôi gọi hai đầu bếp siêu hạng ở Pháp sang cho cậu dùng nhé".

Jiyeon mỉm cười từ chối ý tốt của anh ta: "Bây giờ tôi không chú trọng đến ăn uống nữa rồi".

"Hả? Vậy thì bây giờ cậu chú trọng cái gì, tình dục à?" Seungho nói rồi đứng dậy, đi về phía cầu thang.

Jiyeon bị những câu nói không suy nghĩ của anh ta làm cho tức đến phát cười, thấy anh ta không chú ý phép tắc chạy thẳng lên cầu thang, rõ ràng là có ý đồ đen tối nên vội chạy theo ngăn anh ta lại và cảnh cáo: "Cậu đừng có mà quá đáng quá".

Cuối cùng thì Seungho cũng bộc lộ bản chất, anh ta cười khì khì và nói: "Thực sự tôi rất tò mò, rốt cuộc hai người là như thế nào?"

Jiyeon hạ thấp giọng nói: "Tôi đếm đến ba, nếu cậu không bước ra ngoài thì tôi sẽ ném cậu ra. Chắc cậu vẫn nhớ bản lĩnh của tôi lợi hại thế nào rồi chứ?"

Seungho lập tức rụt chân lại, quay người bước về phía cửa, lớn tiếng nói: "Chúc ngủ ngon, tiểu thư Táo, cảm ơn vì món hồng trà quái vị của cô".

Cuối cùng thì Lee quản gia cũng không thể kiềm chế được.

Bà ta nói với Jiyeon với giọng đầy khiêu khích: "Cô Park, người bạn này của cô thật bất lịch sự".

"Đúng vậy, vì thế tôi mới bảo anh ta bước ra ngoài".

Jiyeon cười và nói, sau đó quay người đi lên tầng, để lại Lee quản gia một mình dưới tầng gặm nỗi ức chế. Món hồng trà hoa hồng mà bà ta dày công pha chế lại bị người ta gọi là hồng trà quái vị? Thật đúng là... thô bỉ, hết sức thô bỉ, nói nghệ thuật trà đạo với họ đúng là đàn gảy tai trâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro