Chap 57 : Không nên nhắc lại những chuyện đã qua - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy Eunjung tiếp khách về muộn. Cô gọi một cốc trà dã rượu. Lee quản gia rất muốn nhân cơ hội mang trà lên báo cáo với cô chuyện tối nay. Kết quả là Eunjung bảo bà đi vặn nước tắm, vặn xong cô mời bà ta ra ngoài khiến bà ta vô cùng bực bội.

Vì uống nhiều rượu nên sau khi tắm rửa xong, Eunjung về phòng mình ngủ.

Sáng sớm Jiyeon tỉnh dậy, bật đèn nhìn đồng hồ, nheo mắt đi sang phòng bên cạnh, cửa phòng không khóa. Cô mở cửa bước vào thì thấy Eunjung ngủ say như chết, tư thế ngủ khiến cao thủ Yoga nhìn thấy cũng không thốt lên lời.

Cô quay người bước về phòng, đi đến cửa lại quay lại đắp chăn cho Eunjung.

Buổi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên mà Eunjung làm là đi tính sổ với Jiyeon: "Này, em dậy ngay cho unnie, dậy, dậy...", Eunjung vừa gọi vừa vỗ vào mặt cô.

"Làm cái gì thế?"

"Trưa nay không được quên mang cơm cho unnie đâu, biết chưa?"

"Biết rồi".

Jiyeon rất buồn ngủ, dù là cái gì cũng đồng ý hết, nói xong lại chui vào chăn ngủ tiếp. Eunjung nhìn mà ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, ngậm ngùi xách cặp đi làm.

Qua mười giờ, cô bắt đầu nhìn đồng hồ, đến tận mười hai rưỡi Jiyeon mới lững thững đến công ty. Mở cửa bước vào thì thấy Eunjung đang nằm ườn trên sofa, gọi cô nhưng không thấy có phản ứng gì.

"Ăn cơm thôi". Cô mở hộp cơm, lấy thức ăn ra ngoài.

Vẫn không có phản ứng gì.

"Ngủ rồi à".

Tiếp tục không có phản ứng.

"Unnie không sao chứ, Eunjung?" Cô giơ chân đá vào giày Eunjung.

Eunjung lập tức nhảy dựng lên như bị điện giật vậy, khản giọng nói: "Tôi đói đến lả người đi rồi, đại tiểu thư, phiền cô nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Mười hai giờ ăn trưa là bình thường mà".

"Cô không biết số à? Kém năm phút nữa là một giờ chiều rồi đấy. Tôi đói đến nỗi dính hết cả ruột lại rồi đây này".

"Chẳng phải là vẫn còn sức để nói đó sao?" Jiyeon hoàn toàn không ăn năn hối lỗi.

"Haizzz!" Eunjung không biết nói gì hơn, nhìn trời than vãn: "Sao nói gì em cũng có lý, chẳng trách mà thánh nhân nói 'phụ nữ và trẻ con rất khó nuôi'."

"Bây giờ người cần được bón là ai?" Jiyeon bưng thức ăn lên trước mặt cô, mỉm cười và nói.

Eunjung há to miệng ăn thức ăn mà cô bón, cười khì khì phản công lại: "Em không nghe câu 'quân tử động mồm, tiểu nhân động tay' sao, unnie là người động mồm không động tay".

Jiyeon cũng không tức giận, cười và nói: "Coi như chúng ta hòa. Unnie ăn nhanh lên".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro