Chap 83 : Cuộc sống tràn ngập những điều bất ngờ - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì đã được Qri  nhắc nhở trước đó nên Eunjung tưởng rằng cô ta lo lắng về hình tượng của mình trong công ty, bỗng nhiên thấy cô ta nói vậy, cảm giác hơi bất ngờ, nói xong liền cầm cốc nước uống vài ngụm để che giấu. Nhưng câu nói tiếp theo của Soyeon khiến cô suýt thì sặc.

“Em vẫn hận tôi, đúng không?”

“Vì sao tôi phải hận cô?” Eunjung đặt cốc xuống, hỏi lại.

“Năm ấy, tôi từ chối đến Las Vegas kết hôn với em làm tổn thương lòng tự trọng của em”.

Eunjung thấy cô ta bỗng nhiên nhắc lại chuyện lông bông trước đây nên thấy khó xử, nắm tay ho khan hai tiếng rồi phản bác lại: “Trời ơi, chuyện từ đời thủa nào rồi, nhắc đến nó làm gì?”

Soyeon nghiêm túc nói: “Vì đó là lần đầu tiên có người cầu hôn với tôi, vì thế tôi nhớ rất rõ”.

“Con gái là vậy đó, dù chưa chắc đã thích người đó, nhưng nhất định nhớ rất rõ chuyện ấy…”

“Vậy sao?” Eunjung cố tỏ vẻ thoải mái, đáp lại lời cô ta: “Còn chúng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Chúng tôi thường phát triển chậm hơn con gái các cô, lúc dậy thì cũng rất dễ kích động, tất cả đều chưa được định hình”.

“Em cũng vậy sao?”

“Dĩ nhiên rồi”.

Mặt Soyeon hơi biến sắc: “Ý của em là, lúc đầu chỉ là nhất thời kích động”.

Eunjung chần chừ một chút rồi nói: “Tôi nói thế này có lẽ sẽ khiến cô không vui nhưng đúng là như vậy”.

Soyeon nghẹn ngào không nói lên lời, ngây người một lúc, “…Tôi không dám tin em lại nói như vậy”.

Eunjung không khỏi nhăn nhó, “Soyeon, cô vẫn chưa hiểu tôi, trong suốt cuộc đời gần ba mươi năm qua, phần lớn mọi chuyện đều vì nhất thời kích động nên mới làm, nhưng vì tôi có tiền, tôi có thể trả giá cho sự kích động của mình, vì vậy không gây hậu quả gì nghiêm trọng… ha ha, hồi ấy tôi giống như mọi người đã nghĩ, ích kỷ, lông bông, phóng túng, không có những người bạn thật lòng, tất cả những người xung quanh đều dung túng tôi, chúng vừa đàn đùm với tôi, vừa **** tôi là thằng ngốc sau lưng…”

“Thì ra em biết?” Soyeon hơi ngạc nhiên.

“Dĩ nhiên, tôi không phải là kẻ ngốc, chúng nói những gì sau lưng tôi, tôi đều biết hết”.

“Vậy thì vì sao em vẫn chơi cùng chúng?”

“Bởi vì tôi cần những người như thế”. Eunjung tự cười mình, “Trên thực tế, suốt thời kỳ ấy tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là làm thế nào để tiêu sạch tiền của bố mình. Rất ấu trĩ, đúng không, ha ha, nhưng lúc ấy tôi đã nghĩ như thế, đến tận sau này, khi tôi gặp cô và Qri”.

“Thật sao?” Soyeon mỉm cười lạnh lùng, “Em chắc chắn đây không phải là một lần kích động nữa chứ?”

“Thôi thôi, tôi xin lỗi vẫn chưa được sao?” Eunjung lập tức giơ tay hàng, “Vừa nãy tôi nói như vậy là vì bây giờ tôi ở vị trí bốn năm sau, quay đầu nhìn lại, có một số việc quả thực rất ấu trĩ”.

Soyeon cười khẩy không nói gì.

Eunjung nịnh cô ta: “Nhưng cô rất lý trí, đã ngăn không để chuyện sai lầm xảy ra. Cô tỉnh táo hơn tôi, hơn nữa lại rất giỏi suy nghĩ vấn đề”.

Soyeon  vẫn không nói gì.

Eunjung tiếp tục phát huy, kiếm chuyện làm quà, đề ra giả thiết, tự mình giải thích: “Chỉ có điều, nếu lúc ấy cô đồng ý thì có lẽ chúng ta sẽ không như thế này. Có lẽ tôi sẽ xấu xa hơn một chút, nhưng không đến nỗi xấu xa quá mức, cô nói đúng không?”

Im lặng một lúc, không nhận được lời đáp lại, Eunjung không kìm được muốn nổi cáu.

“Thôi mà Soyeon, cô không có cách nào làm thời gian quay ngược trở lại. Tình hình bây giờ khác xưa rồi, cuộc sống của tôi vẫn đang tiếp diễn, ở đó không có cô. Một số thứ cần ban đầu thì bây giờ đã được bù đắp, không cần nữa…”

Cuối cùng Soyeon cũng quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, nhếch mép mỉm cười.

“Vậy thì, thứ mà em bổ sung vào, chính là Jiyeon sao?”

Eunjung hơi ngạc nhiên, chần chừ một lúc rồi nói: “Không hoàn toàn là vì cô ấy, còn có những thứ khác, trong cuộc sống có rất nhiều thứ khiến người ta trưởng thành…” cô ngừng một lát rồi nói tiếp, “Cô ấy là một phần”.

“Cô ta dạy em điều gì?”

“Tôi không diễn tả được, nhưng tôi mong muốn trong nhà có một người như cô ấy, ở bên cô ấy rất thoải mái. Cô ấy không lấy tôi để tô điểm bản thân, không vô cớ gọi điện thoại, nhắn tin cho tôi, dính chặt lấy tôi. Dĩ nhiên cô ấy càng không yêu tiền của tôi”.

“Trên thế giới này còn có một cô gái thanh cao như thế sao? Thật là hiếm có!”

“Quả thực rất hiếm có. À, đúng rồi, còn một chuyện nữa, tôi nói chắc chắn cô không tin, trước đây cô ấy thậm chí còn không dùng di động”.

“Thật sao?” Soyeon không tỏ vẻ gì, hỏi lại với giọng điệu mềm mỏng nhưng bên trong vô cùng nham hiểm: “Cô ta không có vấn đề về khả năng giao tiếp chứ?”

“Dĩ nhiên không có vấn đề gì, sao cô lại hỏi như vậy?” Eunjung nhìn Soyeon ta với ánh mắt bí hiểm, “Cô ấy rất thông minh, có lúc nhìn nhận vấn đề rất thấu đáo, cô ấy mang lại cho người khác cảm giác giống như, nói thế nào nhỉ, giữa bình tĩnh và nhiệt tình”.

Soyeon nhìn nét mặt cô ta, nghe giọng điệu ấy của cô ta, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác nguội lạnh.

Cô thấy mình thật ngu ngốc, nực cười, đồng thời còn cảm thấy tức giận.

Eunjung không hề cảm nhận thấy điều đó, vẫn thao thao bất tuyệt, “Cô ấy không giống với những gì bên ngoài nói, là cô gái lọ lem nghèo khổ gì gì đó, cô ấy thực sự là một…”

“Đủ rồi!” Soyeon nghe Eunjung nói mà thấy rất chối tai, không kìm được ngắt lời cô, “Sao em không nói thẳng là em yêu cô ta?”

Giọng nói của cô có vẻ sắc bén hơn bình thường, ẩn chứa chút gì đó không vui. Nhưng không biết là sợi cơ nào của Eunjung bị tắc mà vẫn không cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của cô. Eunjung cúi đầu không nói gì, cặp lông mi dài khẽ run rẩy, khuôn mặt toát lên vẻ gì đó gường gượng. Soyeon nhìn mà bùi ngùi, nỗi tức giận trào dâng, đúng là nước lửa hòa lẫn vào nhau, một nửa là nước biển, một nửa là núi lửa.

“Em nói với tôi những lời như thế? Lẽ nào tôi là người không hề có chút cảm giác nào sao?”

“Tôi coi cô như bạn thân mà”.

“Em đang trả thù”.

“Rõ ràng là cô vô duyên vô cớ gây chuyện”. Eunjung không kìm được bật cười, “Lẽ nào lần này cô quay về là vì bỗng nhiên phát hiện không quên được tôi? Hơn nữa lại là sau khi tôi đính hôn?”

“Hứ – em tưởng đang đóng phim sao?” Soyeon hấm hứ, “My Best Friend’s Wedding?” Im lặng một lúc, lại bổ sung thêm một câu: “Trời ơi, em thật không phải là tự kỷ một cách bình thường”.

“Không phải là ngày đầu tiên cô mới quen tôi”. Eunjung cười.

“Không nuốt nổi…”

“Ha ha…”

“Em yêu cô ấy ở điểm nào?”

“Tôi chưa nghĩ đến, chắc là vì cô ấy xinh”. Nói xong Eunjung cười phá lên.

Soyeon không còn gì để nói với câu trả lời hời hợt ấy.

Im lặng một lúc, bỗng nhiên cô nói: “Nếu, tôi nói là nếu, tôi quay lại thực sự vì không quên được em thì sao?”

“Đây là chuyện riêng của cô, tôi không muốn hỏi”.

“Trời ơi, em trở nên máu lạnh như thế từ bao giờ vậy?”

“Có đi có lại mà, khi cô và bạn đi nghỉ ở Hawaii, cô có an ủi tôi đâu?”

“Nói vậy thì chúng ta hòa”.

“Thôi đi Soyeon, cô không hề đau lòng, đừng trêu tôi nữa”. Eunjung không kìm được muốn vạch trần cô ta.

“Câu nói ấy thật lọt tai”.

“Tôi rất giỏi xu nịnh, ton hót, nếu cô  muốn nghe thì tôi có thể kể một tràng”. Eunjung mỉm cười.

“Em đang làm công tác từ thiện à?” Nói xong, Soyeon mỉm cười.

Eunjung khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi trỗi dậy, uể oải, không có tinh thần. Cô không còn yêu Soyeon nữa, ngay cả tâm trạng để ứng phó với cô ta cũng có chút biến dạng.

Soyeon cũng bị đả kích, không muốn ăn nữa, bữa tối hôm ấy kết thúc vội vàng, hai người tạm biệt rồi ra về.

Tuy cô quay về là vì lời mời của Ham Kwangsoo, nhưng ở một góc độ nào đó thì lại đúng với nhận thức mới những năm gần đây của cô. Một người phụ nữ dù có xuất sắc đến đâu thì cuối cùng vẫn cần nhận được sự khẳng định của một người đàn ông nào đó để thỏa mãn sự hoàn chỉnh của cuộc đời. Kinh nghiệm nhiều năm trong nghề nói với cô rằng, chức vụ của một người phụ nữ có cao đến đâu thì đều có thể bị thay thế, nhưng vợ của một người nào đó thì khó thay thế. Cô đắm mình trong sự uy hiếp ẩn giấu này, khao khát sự yên bình lâu bền.

Vì vậy cô mới quay lại, tuy nhiên cô không có được thứ mà mình muốn.

Có một số việc đã qua thì không có cách nào quay lại được, giống như câu nói xưa: Thời gian không đứng một chỗ chờ bạn. Bây giờ tình yêu và nỗi oán hận của cô không thể chi phối Eunjung.

Cô thở dài trong nuối tiếc tuyệt vọng, sau đó rút điện thoại gọi cho Ham Kwangsoo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro