Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể cũng được 6 tháng từ ngày cuối cập nhật truyện rồi phải không các bạn? Và sẽ có một tin vui và độc quyền tại Wattpad dành cho các độc giả trung thành của "I Love You Even If I Die" từ tác giả Sushi của bộ truyện *bí mật từ từ sẽ bật mí*
----

Sáng hôm sau... 
...cô đã dậy từ sớm, để về nhà lấy ít đồ cá nhân cho cả hai. Cô ra ngoài mà không nói tiếng nào, để lại cậu vẫn đang ngủ trên giường...

...cậu cũng dậy rất sớm, nói đúng hơn là cả đêm qua cậu chỉ chợp mắt để đó. Nhắm mắt được một lúc rồi mở ra trông cô, cứ như thế mãi tới gần sáng cậu mới chợp mắt được. Cô đón taxi về nhà, rất may cô không bị phát hiện khi ra khỏi cổng bệnh viện. Ở đây khi cô vừa đi được nửa tiếng thì điện thoại reo lên, cậu tỉnh giấc:

- Là em đây? - Kikwang bắt máy.

- Anh vừa đi ngang lớp, sao không thấy đứa nào đi học vậy? - Doojun. 
- Tụi em đang ở bệnh viện.

- Cả hai đứa à, sao lại như vậy? - Doojun hốt hoảng.

- Sáng qua tụi em cùng ngã cầu thang, nên cùng đến đây.

- Bị từ sáng qua, thế mà cả ngày hôm qua không đứa nào gọi nói với anh một tiếng? - Doojun trách. - Con bé có sao không?

- Em không nhớ được gì, chuyện đến rồi cô ấy cứ khóc mãi, cô ấy tự trách mình em không biết phải nói sao cho được. Cô ấy không sao, đầu va đập nhẹ và một vài vết thương ngoài da.

- Còn em có nặng không, mà sao hai đứa lại ngã?

- Em lệch xương đầu gối và rạn một vài đốt xương mắt cá. Không có gì em chỉ muốn giữ cô ấy lại nhưng không may cả hai lại cùng ngã.

- Cám ơn em.

- Sao lại cám ơn?

- Em bị như vậy mà con bé lại không sao, anh cũng nghĩ được em bảo vệ con bé thế nào.

- Vậy thì không cần, đổi lại cô ấy như em bây giờ, lúc đó còn tệ hơn.

- Sao cũng được, cũng phải cám ơn em. Cho anh nói chuyện với nó đi.

- Để em gọi, Park ...

Nãy giờ cậu vẫn chưa phát hiện cô không còn trong phòng, bây giờ khi quay qua cậu mới biết cô không trên giường, nhìn ngay vào phòng vệ sinh thì cửa mở không đóng:

- Doojun, lát nữa em sẽ gọi lại cho anh.

- Có chuyện gì sao?

- Cô ấy không trong phòng, giờ em sẽ đi tìm.

- Có cần anh đến đó giờ không?

- Không cần đâu, anh cứ ở trường đi chắc cô ấy đi đâu đó ngoài hành lang. Khi tìm được em sẽ gọi cho anh.

- Vậy trưa anh sẽ ghé qua, cẩn thận chân em đấy.

Cậu cúp máy và ngồi dậy ngay. Với tay kéo xe lăn vào sát mép giường, hai tay bỏ chân phải xuống trước, cậu xoay người chạm chân trái xuống đất rồi ngồi từ từ lên xe lăn. Tất cả đều hơi chạm vào vết mổ rất đau, nhưng việc cô không trong phòng còn làm cậu phiền lòng hơn...

...cậu lăn xe tìm cô xung quanh. Hỏi thì không y tá nào thấy cô, đã hơn nửa tiếng tìm khắp bệnh viện cậu bắt đầu mất bình tĩnh, dường như cậu đang muốn đứng dậy để nhanh và dễ dàng hơn. Lúc này cô vừa bước xuống taxi, cô đã thay quần áo nên vào rất tự nhiên không sợ bị phát hiện, trên vai còn mang một balô to đùng. Nhìn từ xa trong sảnh bệnh viện cô nhận ra chiếc xe lăn và Kikwang, cô nhìn kĩ lại xem cậu đang làm gì. Tay cậu bấu chặt vào hai bên tay cầm và đang cố dùng sức đứng dậy, khi nhận ra cô liền chạy nhanh đến:

- Không được đâu, cậu không thể đứng dậy. - Jiyeon giữ cậu lại. - Ngồi xuống đi.

Cô đỡ cậu ngồi vào xe lăn lại rồi ngồi xuống đỡ chân phải đặt lên bàn gạt. Cô đứng dậy nhìn cậu mỉm cười, cậu thì không cười nổi vì cô vừa làm cậu lo lắng rất nhiều, cậu vẫn nhìn cô rất nghiêm nghị:

- Cậu sao vậy? - Jiyeon nhìn sát vào mặt cậu. - Phải rồi, sao không trong phòng mà lại ra đây?

Cậu vẫn không đả động gì đến cô, cậu nhìn cô như thế lại mất bình tĩnh hơn. Cậu thì lo lắng vô cùng thế mà cô lại cười rất tươi như không biết gì, đã vậy còn hỏi cậu ra đây làm gì. Cô nghĩ cậu ra đây làm gì, nếu cô chịu ở yên trong phòng thì cậu đâu cần lăn bánh xe khắp nơi tìm cô, còn không màng đến vết thương định đứng dậy để tìm nhanh hơn thế nhưng bây giờ cô lại cười như rất thích:

- Tôi biết rồi, có phải thấy chị y tá nào rất đẹp nên theo ra đến đây luôn phải không. Là chị nào vậy, còn ở đây không? - Jiyeon nhìn xung quanh.

- Cô nghĩ tôi là hạng người gì?

Cậu nói rồi lăn bánh thật nhanh ngang qua cô. Cô chỉ quay lại nhìn không biết làm gì, cũng chẳng hiểu tại sao cậu lại như vậy...

...cô lủi thủi theo sau cậu mà không dám bước lên gần hơn. Vừa nhìn cậu cô vừa nghĩ xem có làm gì để cậu giận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đâu có gì, tối qua họ còn nói chuyện rất ổn. Khi đi ngang máy bán nước tự động cô dừng lại để mua cacao, định nói với theo để cậu chờ nhưng nhìn lại cậu đã đi quá xa:

- Có cần nhanh vậy không? - Jiyeon bĩu môi.

Cô đút tiền vào máy và đang chờ lấy cacao:

- Cục cưng, thơm quá đi. - Jiyeon nhìn cacao đang rót thật thích.

- Em ở phòng 816 phải không?

Cô quay lại và nhận ra đó là chị y tá chăm sóc cô và Kikwang, cô liền cúi đầu chào:

- Chào chị. - Jiyeon cười.

- Em ở đây thì tốt rồi, lúc nãy cậu bạn cùng phòng đã hỏi chị có gặp em. Mau về phòng chờ cậu ấy đi, cậu ấy tìm cũng lâu rồi đấy.

- Cậu ấy tìm em?

- Hơn nửa tiếng trước đến giờ, chị phát thuốc ở mỗi tầng đều gặp cậu ấy.

- Em biết rồi ạ, cám ơn chị.

- Không có gì, chị đi trước.

- Chờ em chút ạ. - Jiyeon lấy ly cacao ra. - Cái này em mời chị.

- Không cần đâu.

- Chị cầm đi. - Jiyeon đặt ly cacao lên tay chị y tá. - Cám ơn vì đã nói với em chuyện đó.

- Cám ơn em.

- Tạm biệt ạ. - Jiyeon vẫy tay thật đáng yêu.

- Tạm biệt.

Cô quay lại chờ lấy ly của cậu và mua thêm một ly cho mình:

- "Thì ra là mình sai. Cậu ấy vì tìm mình mà đi từng tầng, còn định đứng khỏi xe lăn. Thế mà lại nói cậu ấy ra ngoài vì chị y tá xinh đẹp nào." - Jiyeon vỗ vào trán.

Đứng nhìn cacao đang rót, đột nhiên cô nhớ chuyện sáng qua. Nụ hôn bất ngờ cùng với lời nói chân thật của cậu lại làm cô phải suy nghĩ:

- "Tôi yêu cô, Park Jiyeon."

- "Cô nghĩ tôi là hạng người gì?"

Cuối cùng cô cũng hiểu ra, sao cậu lại giận dỗi bỏ đi. Không phải vì cô đi mà không nói gì để cậu phải tìm, mà vì cô đã ngu ngốc nói: "...thấy chị y tá nào rất đẹp nên theo ra đến đây luôn phải không?"

- "Sao mình lại nói như thế chứ?" - Jiyeon tự trách.

Lấy hai ly cacao và đi thật nhanh về phòng. Cô ghé đầu vào trước để ngóng tình hình, nhưng lại không thấy cậu đâu:

- Đi đâu rồi? - Jiyeon nhìn vào phòng vệ sinh cũng không thấy.

Đặt hai ly cacao lên bàn, cô lấy điện thoại gọi cho cậu, bên kia đổ chuông nhưng cậu không bắt máy, đến hết 60 giây cuộc gọi tự ngắt:

- Lee Kikwang, tôi sai rồi. Đừng như vậy nữa. - Jiyeon như sắp mếu.

Cô bước ra trước cửa nhìn hai bên hành lang. Loay hoay nhìn mãi, cuối cùng cô quyết định từ bên phải trước, bước dọc theo hành lang và nhìn từng dãy...

...kết quả là cô cúi gằm mặt quay về phòng. Đứng trước cửa cô cứ hết nhìn bên phải rồi bên trái, chỉ trông được thấy cậu. Thời gian trôi qua, trong lòng cô bắt đầu lo sợ, cảm giác mất đi thứ quan trọng lại xuất hiện trong cô, trước đây là bố mẹ và bà ngoại. Cô sợ lần này sẽ là cậu, cậu sẽ để cô một mình và không xuất hiện nữa. Ngẩng xuống nhìn đồng hồ mà nước mắt cô chảy ra, đã hơn 15 phút mà cậu vẫn chưa về, cậu chưa từng làm thế với cô. Ngồi xuống ngay trước cửa phòng, hai tay ôm đầu gối, mắt thì nhìn bên này rồi bên kia, chiếc balô vẫn nguyên trên vai có lẽ cô không còn cảm giác gọi là nặng. Nếu cậu không xuất hiện, có thể cô sẽ mãi ngồi đây mà không làm được gì. Đưa điện thoại ra trước mặt, cô quyết định gởi tin nhắn cho cậu: "Tôi sai rồi, xin lỗi Kikwang. Đừng như thế nữa, về phòng đi, tôi rất sợ."

Cậu không ở đâu xa chỉ ngay gần đó, mọi việc cô làm cậu đều nhìn thấy. Nhận được tin nhắn, ngược lại cậu cảm thấy mình có lỗi, cho dù cô có sai cậu cũng không nên làm vậy:

- Park Jiyeon. - Kikwang bước ra.

Nhận ra giọng cậu cô liền quay sang, đúng là cậu. Cô đứng dậy bước đến chỗ cậu:

- Cậu đã đi đâu vậy? - Jiyeon nói không nên lời cùng với đôi mắt ngấn nước.

- Không phải tôi đang ở đây sao? - Kikwang nhìn cô mà không đành. - Balô đó không nặng sao, về phòng thôi.

- Đừng như vậy nữa được không?

Cậu hiểu cô muốn nói gì, nhưng hiện tại cô như vậy cậu cũng không biết nên nói sao cho đúng. Cậu chỉ mỉm cười, nháy mắt với cô:

- Đói bụng chưa, tôi muốn đi ăn. Để balô vào phòng trước đi, tôi giúp cô. - Kikwang định lấy balô trên vai cô xuống.

- Cậu ở đây đi, tôi sẽ đi cất.

Cô quay đi - những bước chân thật nặng lòng, nhìn cô mà cậu não nề. Cậu cũng biết một phần nào quá khứ của cô, cậu chỉ muốn để cô biết cảm giác đi đâu không nói để người khác phải lo lắng nhưng không ngờ lại làm cô sợ đến vậy, có lẽ vết thương trước đây quá lớn đủ để lành lại:

- Sau này khi đi đâu tôi sẽ nói không để cô lo, nhưng cô cũng phải vậy, đừng tự ý ra ngoài mà không nói.

- Tôi xin lỗi. - Jiyeon ụ mặt xuống.

- Đi thôi. - Kikwang quay xe lăn lại. - "Em là đứa con gái đầu tiên khiến tôi phải thế này, Park Jiyeon."

Bữa trưa, sau khi kết thúc giờ học ở trường Soeul, Doojun lái xe ghé ngay qua bệnh viện... 
...cô đang cắm cúi chơi trên game trên máy tính thì cậu gọi vào số Kikwang hỏi phòng:

- Là oppa phải không?

- Ừh. - Kikwang gật đầu.

Cô rất mừng khi biết Doojun đến, nhưng khi nhớ lại chuyện của vài ngày trước cô lại không vui, ụ mặt xuống thấy hẳn:

- Tôi đi ngủ. - Jiyeon nằm xuống chùm chăn kín mít.

- Đừng trẻ con quá được không, chuyện nào ra chuyện nấy. Sáng nay anh ấy rất lo khi biết cô nhập viện. - Anh ấy đã có lòng ghé sang, mau ngồi dậy đi.

- Nếu không có chị ta tôi sẽ tự ngồi dậy.

Cậu cũng không còn cách nào với cô... 
...Doojun đến với túi đồ lớn trên tay. Trước đó cậu đã ghé cửa hàng mua những đồ ăn vặt mà cô thích ăn đem đến, cậu còn nghĩ đến việc cô buồn chán nên lấy cả cái laptop cùng vài bộ phim:

- Con bé ngủ rồi sao? - Doojun hỏi nhỏ.

- Vẫn chưa đâu. - Kikwang lắc đầu.

Cậu bước thật nhẹ đến cạnh giường bệnh cô rồi kéo chăn xuống:

-Nhóc con, anh đến rồi mau dậy đi. – Doojun gọi.

-Oppa. – Jiyeon ngồi dậy miệng chào cậu mà mắt thì nhìn xem có Eunnie không.

-Không có đâu. – Kikwang lên tiếng.

-Sao, không có gì? – Doojun nhìn họ.

-Đâu có, cái này mua cho em phải không? – Jiyeon lấy túi đồ cậu vừa để lên bàn. – Thích thật, có mứt dâu nữa này, hạt cacao cả hạt dẻ nữa.
Không cho cậu ăn đâu nhé.

-Đầu còn đau không? – Doojun sờ vết thương trên trán cô.

-Không ạ. – Jiyeon vừa ăn hạt dẻ vừa lắc đầu.

Cô đúng là người khó hiểu. Chỉ mới vài giây trước cô còn không muốn gặp cậu, thế mà chỉ một lúc sau cô đã thay đổi hẳn khi biết cậu chỉ đến một mình mà không có Eunnie. Cô chấp nhất những điều nhỏ nhoi như một đứa trẻ…

…cậu nhìn cô, có lẽ cô không nhận ra nhưng cô làm cậu phải nghĩ rất nhiều. Sao cô có thể thay đổi nhiều đến vậy chỉ trong một vài giây:

-Chân em không sao chứ?

-Nếu cô ấy chịu ngồi yên, chân em sẽ không sao còn rất mau lành. – Kikwang chỉ cô.

-Tôi có đi nữa đâu. – Jiyeon lớn tiếng.

-Phải rồi, mới sáng sớm em đi đâu vậy, anh gọi điện thì cậu ấy bảo em không có trong phòng?

-Em chỉ muốn về nhà lấy ít đồ thôi, đâu nghĩ sẽ phiền đến vậy. – Jiyeon bĩu môi.

-Phiền sao? – Kikwang nhìn cô. – Nếu cô ra ngoài chịu báo với tôi, tôi đâu cần như thằng ngốc đẩy xe từng tầng tìm cô.

Cậu lớn tiếng rồi đột nhiên nổi giận. Doojun còn bất ngờ huống chi tim cô bắt đầu đập mạnh, đôi môi bĩu xuống thấy rõ…
…cậu chống tay đưa hai chân xuống đất, Doojun bước sang giúp cậu ngay, ngồi lên xe lăn ánh mắt cậu vẫn rất giận:

-Em đi đâu? – Doojun giữ cậu lại.

-Em ra ngoài mua coffee. – Kikwang nhanh chóng lăn xe đi.

Doojun định giúp cậu đi mua, nhưng Kikwang nói rồi bỏ đi ngay làm rất lẹ cậu cũng không thể nói gì…
…nghĩ xem mình có nói gì không đúng để cậu giận. Cô sợ đến hạt dẻ cho vào miệng nảy giờ vẫn chưa nhai, in nguyên trong miệng:

-Oppa. – Jiyeon mếu.

-Không có gì đâu, cậu ấy chỉ giận tức thời thôi. – Doojun trở lại giường ngồi cạnh cô. – Xem anh đem gì cho em này.

Cô buồn rũ xuống thấy hẳn, lấy laptop đưa cô để cô không nghĩ chuyện Kikwang nữa, nhưng tai thì nghe cậu nói nhưng mắt cô vẫn liếc nhìn ra cửa liên tục. Trong lòng cô rất lo cậu sẽ giận, vì chỉ mới hai ngày thôi cô đã gây ra quá nhiều phiền phức cho cậu:

-Có rất nhiều phim em thích, cả phim ma nữa.

-Cám ơn anh.

-Cậu ấy sẽ không giận lâu đâu, đừng nghĩ nhiều quá. – Doojun nói vì cậu nhận ra từ nảy giờ cô vẫn luôn chú tâm nhìn ngoài cửa hơn là nhìn những bộ phim mình thích.

-Em nặng lời quá phải không? – Jiyeon nhăn mặt. – Cậu ấy luôn giúp em, không cám ơn được mà em còn luôn gây rắc rối.

-Khủng long hôm nay biết nói những lời này, anh thực sự yên tâm rồi. – Doojun nhéo mũi cô. – Tin anh đi, đợi lúc thích hợp nói lời xin lỗi với cậu ấy, sẽ không sao nữa.

-Khoan đã yên tâm gì, trước đây em luôn làm anh lo sao? – Jiyeon bặm môi.

-Tuy em đã 21 nhưng anh không nghĩ được em khác đứa 11 tuổi chỗ nào. Ăn uống, nghịch ngợm, nói chuyện và luôn làm người khác phải để mắt đến.

-Gì chứ? – Jiyeon lớn tiếng. – Ăn uống thì ai khác ai, em nghịch khi nào, nói chuyện như em lại quá dịu dàng, điều quan trọng là em có làm gì đâu phải để mắt đến.

-Tiểu thư như đứa con nít ra đường bị lạc bố mẹ, không lo đi tìm chỉ đứng nhìn mà khóc.

-Khi nào chứ? – Jiyeon đánh cậu thật mạnh. – Em có bị lạc nhưng khóc thì khi nào, có bao giờ bị lạc mà em khóc đâu?

-Vậy năm 19 tuổi, khi đi cùng bố mẹ và anh đến Seoul Town ai đã khóc nức nở khi bị lạc lại đó một mình? – Doojun nhắc lại.

-Này, sao anh nhớ gì lắm vậy? – Jiyeon lườm. – Anh mà dám nhắc lần nữa thì đừng nói em bạo lực nhé, đồ con heo.

-Con khủng long này, anh đá cho em một phát bây giờ. – Doojun cũng không thua.

-Ra chỗ khác mà ngồi, giường của em. – Jiyeon đẩy cậu thật mạnh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro