Chap 38: Lời đề nghị khó trả lời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRUYỆN NÀY LÀ THUỘC BẢN QUYỀN CỦA TỚ, ĐỀ NGHỊ KHÔNG MANG RA NGOÀI. XIN CẢM ƠN.

Phong đưa Nguyên đến một hội trường lớn, xung quanh có rất nhiều khách khứa, toàn là những người tai to mặt lớn, có tiếng tăm vang dội trong giới kinh doanh. Vì đã từng đến những nơi đông người như vậy khi còn ở Los Angeles nên cậu cũng không còn run sợ khi ở chỗ đông người nữa.

"Nguyên Nguyên, em đứng đây đợi anh nhé."

Phong rời đi để Nguyên trơ trọi đứng ở nơi không quen biết một ai. Thật kì lạ, tại sao lại không có Thiên Tỉ, Chí Hoành, Nhất Lân và Đình Tín?

Bỗng ai đó xuất hiện từ phía sau ôm lấy cậu, một mùi hương thoang thoảng tiến vào cánh mũi cậu, một mùi hương mà cả đời cậu không bao giờ muốn nhớ đến. Giọng nói trầm đặc của anh ta làm thân thể cậu run rẩy cực độ.

"Bảo bối."

Cậu vùng ra, quay phắt lại nhìn, đôi mắt nhanh chóng ửng hồng, nước mắt như trực rơi ra ngoài.

"Anh.....Tên khốn nạn, tại sao....tại sao anh lại xuất hiện ở đây?"

Tên con trai đối diện nhìn cậu với con mắt không hề đàng hoàng, môi anh ta vén lên đầy đáng sợ.

"Anh nhớ thân thể ngọt ngào của em."

Cậu cắn chặt môi, sống mũi cay cay. Cậu vung tay lên, tát thẳng vào mặt hắn. Nhưng anh ta nhanh chóng tóm gọn được bàn tay của cậu, một bước tiến sát vào cậu.

"Anh nhớ như in ngày đó bảo bối. Thân thể em vô cùng gợi cảm, tiếng rên của em nghe cũng rất hay. Em làm anh muốn hoạt động thân dưới không ngừng....." Hắn ghé sát vào tai cậu thì thầm. Từng lời nói như con dao găm sắc ngọn cắm chặt vào trái tim bé bỏng của cậu.

"KHỐN NẠN.....MAU CÂM MIỆNG." Cậu gào lên, ngồi bệt xuống đất. Từng kí ức bị cậu vùi lấp một lần nữa bị đào xới lên. Cái kí ức đấy thật kinh tởm. Từng giọt nước mắt rơi xuống đất. Đau khổ, nhục nhã,.....

Tất cả khách khứa trong hội trường đều quay ra nhìn cậu và hắn ta. Giây phút hắn thò tay ra định kéo cậu dậy, đã có một cánh tay nhanh hơn, người đó kéo cậu dậy rồi ôm chặt cậu vào lòng.

Giờ đây không cần biết người ôm mình là ai, Nguyên nhanh chóng ôm lại rồi khóc. Bây giờ người này là một điểm tựa cho cậu. Cậu khóc, người đó cảm nhận được từng giọt lệ nóng nổi thấm vào người qua lớp áo sơ mi trắng.

[ "Mày là ai? Ai cho phép mày xúc phạm người của tao?" ]

[ "Hahaha." ] Tên đó cười lớn [ "Nó đã cực kì dơ bẩn rồi. Mày vẫn muốn nó sao?" ]

Simon cúi xuống nhìn cậu nhóc đang khóc trong lòng mình. Anh chưa bao giờ thấy cậu ấy sợ hãi và đau khổ đến vậy. Ngay tức khắc Simon liền tức giận, đôi mắt đỏ ngầu, giơ chân đạp mạnh tên con trai kia làm hắn ngã ra đất.

[ "Có dơ bẩn cũng là người của tao. Tao cấm mày lại gần em ấy nữa." ]

Tên kia đứng lên, nụ cười kinh khủng đó vẫn giữ trên môi [ "Tao nói cho mày một bí mật nhỏ. Cơ thể nó rất mềm, rất thơm. Ăn nhanh kẻo mất." ] sau đó hắn quay lưng rời khỏi hội trường.

Sau khi nghe những lời đó, cơ thể cậu như mất hết sức lực, trượt dài xuống đất. Nhưng Simon nhanh chóng ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng như dỗ một đứa trẻ.

"Bảo bối, mau nín khóc. Anh sai rồi, anh xin lỗi. Anh không bảo vệ được em." Từng lời nói của Simon nhẹ nhàng, ấm áp khiến Nguyên một phần nào đó đã lấy lại tinh thần.

"Nguyên Nguyên...." Phong vừa trở lại đã gặp ngay cảnh đó, không kịp suy nghĩ mà chạy đến, bỏ cô vợ chưa cưới của mình đứng bơ vơ. Cả hội trường đã nhìn thấy cảnh vui này, và ai cũng cười thầm.

Nam chính bỏ nữ phụ chạy đến bên nam nhân khác mặc sức dỗ dành. Nguyên không thể nhìn thấy chứ ai cũng thấy mặt cô gái đó cùng bố mẹ cô ta đỏ gay gắt vì ngại và xấu hổ. Đây giống như một cuốn tiểu thuyết bị biến thành một quyển đam mỹ trong giây lát.

[ "Cậu mau trở lại đón vợ của cậu đi. Để Roy cho mình lo." ] Simon nói sau khi nhìn thấy cô vợ bé nhỏ bị Phong bỏ rơi một góc. Lúc này Phong mới nhớ ra đây là lễ đính hôn của mình, liền quay lại chỗ vợ sắp cưới.

[ "Roy, em không sao chứ?" ] Simon hỏi nhỏ cậu nhóc đã ngừng thút thít trong ngực mình. Tuy cậu không trả lời nhưng lại đáp lại bằng cái lắc đầu.

Đèn trên sân khấu hội trường sáng lên, chứng tỏ lễ đính hôn sắp bắt đầu. Simon nhẹ ôm cậu đứng lên hỏi nhỏ "Tiếp tục tham dự?"

Cậu gật đầu. Khi ngẩng mặt lên, khoé mắt cậu vẫn còn đỏ và gương mặt tèm lem nước mắt. Simon nhìn cậu không nhịn được cười, đành rút khăn trong túi ra lau cho cậu.

Họ không biết phía xa đằng cửa có hai người, một nam một nữ vô cùng quen thuộc xuất hiện. Gương mặt nam tính, băng lạnh của người con trai cùng vẻ xinh đẹp ngọt ngào của cô gái khiến cho họ trở thành một tâm điểm chú ý.

"Tuấn Khải, rốt cuộc cháu cũng đã đến rồi." Bố Simon khi vừa nhìn thấy anh đã vui vẻ ra đón.

"Cháu chào bác." Anh lễ phép cúi đầu. Tầm nhìn của bố Simon lại chuyển sang cô gái xinh đẹp đi cùng anh - Dư Mẫn.

"Vợ chưa cưới của cháu rất xinh. Khi nào các cháu sẽ đính hôn vậy?" Bố Simon cười khi nhìn thấy cô nàng bẽn lẽn chui ra sau lưng anh.

"Sẽ sớm thôi bác ạ."

"Được rồi. Hai đứa mau vào đi, lễ đính hôn sắp diễn ra rồi."

Khải nắm tay thân mật dẫn Dư Mẫn vào trong, anh đi lướt qua cậu và Simon mà không hề hay biết, chỉ có Simon là đã thấy anh, và cậu cũng đã thấy cái nắm tay ngọt ngào đó giữa hai người.

"Vẫn muốn đi?" Simon nhìn hỏi Nguyên lần cuối.

"Giúp tôi." Cậu nắm vạt áo sơ mi của Simon cầu cứu, giọng nghẹn lại. Cậu không phải là lo sợ bản thân sẽ rung động mà cậu chỉ muốn anh biết rằng khi rời xa anh cậu vẫn sống rất tốt. Trước tình cảnh này, dù là người sắt đá như thế nào cũng sẽ mềm lòng. Đương nhiên là cả Simon, khi đó anh chàng chỉ muốn ôm cậu thật chặt một cái nhưng không, Simon chỉ nhẹ nắm tay cậu kéo vào trong tham dự.

[ "Simon?" ] Hai giọng nam thân thuộc cùng vang lên từ đằng sau. Là Nhất Lân và Đình Tín.

[ "Đã lâu không gặp." ] Simon đáp lại. Khuôn mặt hai người này tỏ rõ sự ngạc nhiên, nhưng cái ngạc nhiên ở đây không phải là Simon, mà là người đi cùng anh ta, Vương Nguyên.

"Nguyên, cậu đi cùng...."

"Phải." Nguyên rất tự nhiên ôm lấy tay Simon tươi cười, anh chàng cũng rất phối hợp cùng cậu. Nhìn họ rất giống như là một đôi yêu nhau, nhưng đằng sau chỉ có người trong cuộc mới biết.

"Thiên Thiên và Hoành Hoành đâu? Không đến sao?" Cậu ngó ra sau lưng họ tìm kiếm.

"Hoành Hoành đang bị 'trừng phạt' vì tội hôm qua nói chuyện 'giường chiếu' của họ với cậu đó." Ngay sau câu nói đó thì cả ba người cùng bật cười. Chỉ duy nhất có Simon giữ gương mặt lạnh lẽo, nhưng khoé môi cũng nhấc lên chút đỉnh khi nhìn thấy cậu cười.

~~~~~~Flash Back~~~~~~

[ "Simon, anh tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm với Roy." ]

[ "Tại sao?" ]

[ "Vì anh là con cả trong nhà, anh tuyệt đối không được yêu con trai. Ba giấu anh đi chỉ vì muốn gây bất ngờ cho dư luận, một phần cũng vì muốn tách anh ra khỏi Mĩ Luân, anh nhớ chứ?" ]

[ "Em không cần gia sản của cái nhà này sao?" ]

Thiẻn Tỉ cười, ánh mắt hạnh phúc [ "Không. Đối với em, tiền bạc vĩnh viễn không quan trọng bằng Hoành Hoành. Nếu như bắt em lựa chọn giữa gia sản và Hoành Hoành, em can tâm tình nguyện được ở bên em ấy." ]

~~~~~~~End Flash Back~~~~~~~

[ "Anh ghen tỵ với em, Thiên Tỉ." ] Simon nói thầm trong lòng.

Simon đã từng yêu một người, nhưng cả hai lại bị chia cắt. Giờ anh không biết người ấy ở đâu, không biết người ấy sống thế nào, chỉ biết rằng khi đó buông tay là sai lầm của anh.

"Trước tiên tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả vị khách quý có mặt tại đây ngày hôm nay để tham gia lễ đính hôn của con trai tôi, Tạ Đình Phong và Hồ Nhã Kỳ." Tiếng micro phía trên bục cao khiến mọi người chú ý. Nhưng cái khiến cậu chú ý hoàn toàn không phải những lời cha của Đình Phong nói mà lại là chú ý đến Simon.

Simon hoàn toàn không tập trung, tâm hồn đang để lơ lửng ở đâu đó. Những lúc như vậy, cậu thấy Simon thật khác lạ. Trái ngược với ông chủ băng lạnh khó tính là chàng trai với nhiều tâm tình không thể nói ra.

"Nguyên." Simon đột nhiên quay ra làm cậu giật mình.

"Hả?????"

"Hãy giúp tôi quên một người."

Cậu mở to mắt nhìn khó hiểu "Sao tôi có thể giúp anh được?"

"Hãy hẹn hò với tôi."

End chap 38.

Mọi người ơi, vậy là au đã quay lại một cách đường hoàng rồi đây *tung bông* Bắt đầu từ bây giờ au sẽ đăng 1 tuần/chap, vào 0h thứ 5 hàng tuần nha, các bạn nhớ thức đêm mà đọc ha hehehehe.

À tiện thể thông báo luôn, au mới lập một page mới dành riêng cho Vương Tuấn Khải có tên là BL2K. Hiện tại bây giờ au sẽ chỉ dịch news, trans, sub, des bằng tiếng Việt còn sau này (nếu như may mắn khi mà au sang Nhật) au sẽ dịch news, trans, sub và des cả bằng tiếng Nhật nữa để lôi kéo thêm mấy bạn Nhật vào bầy Cua chúng ta. Page này với ban đầu dự định là dịch bằng hai thứ tiếng nhưng vì một chút vấn đề nên au hiện tại chưa bổ sung tiếng Nhật vào, au sẽ chỉ cố gắng sub sang tiếng Việt trước thôi. Sau này khi vốn tiếng Nhật của au đã ổn định, au nhất định sẽ mở rộng quy mô page sang cả Nhật Bản nữa, mọi người nhớ ủng hộ au nha *hôn chụt chụt*. Và bạn nào có thời gian cũng như yêu thương Vương Tuấn Khải thì có thể sang page giúp đỡ mình nha, hiện page mới chỉ có mình au thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro