Chap 63: Tan nát cõi lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRUYỆN NÀY LÀ THUỘC BẢN QUYỀN CỦA TỚ, ĐỀ NGHỊ MANG RA NGOÀI PHẢI HỎI Ý KIẾN TỚ. XIN CẢM ƠN.

Dư Mẫn nghe lời anh nói như sét đánh ngang tai, cô giây phút sau đó liền bất động. Tim cho dù đang đập nhưng giống như đã bị bóp nát vỡ vụn, trong chính bàn tay anh.

"Anh có yêu em thật lòng, nhưng chỉ là 'đã từng' mà thôi."

Đau. Đó là thứ duy nhất cô cảm thấy bây giờ. Khóe mắt bỏng rát, nước mắt lăn dài, mũi cay đến khó chịu. Hơn nữa, trái tim cô rất đau, hơn tất cả những nỗi đau cô từng trải qua. Lời nói của anh không những giống mũi dao rạch sâu vào tim cô, mà còn tẩm muối trong đó, đau đớn và xót xa đến kì lạ.

Hình ảnh anh dần biến mất, cánh cửa gỗ đóng sập vào một cách vô tình. Chân cô mất hết sức lực, ngã gục xuống đất. Ngón tay tóm vạt váy vò nát, nước mắt không ngừng rơi.

Anh thực sự đã hết yêu cô mất rồi.

Người hầu trong nhà nhìn cô chằm chằm, xì xào những câu khó nghe. Nhưng cô đâu còn chút tâm trạng nào mà quan tâm, linh hồn cô như chiếc lá giữa trời gió, trôi nổi giữa khoảng không trống vắng. Cô đơn. Lạnh lẽo.

Cô khi xưa rời đi từng nghĩ làm vậy chính là để trừng phạt anh, khiến anh nhớ cô đến điên cuồng, cả đời sau này sẽ không dám rời bỏ cô. Nhưng cô cũng đâu ngờ, chính vì suy nghĩ trẻ con và đầy non nớt của cô đã khiến cô đánh mất trái tim anh, đánh mất tình yêu bao nhiêu năm xây dựng của họ. Cô giờ đối với anh chỉ là một hình bóng không quan trọng.

Anh đứng trong phòng, tựa lưng vào cửa thở dài. Tiếng khóc của cô như rót thẳng vào tai anh, khiến lòng anh tâm trạng rối bời.

Anh biết anh hiện giờ chính là đang nợ cô một cuộc hôn nhân, một cuộc sống êm đẹp như cô mơ ước. Nhưng anh không thể đem hình bóng cậu xóa đi, cậu như trở thành xương tủy của anh, cả đời không thể dứt bỏ.

"Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi nhất định sẽ không tìm em, không để em giờ đây vì tôi mà đau khổ. Dư Mẫn, tôi xin lỗi."

Simon đứng ở cửa nhìn cậu và Chí Hoành cười đùa với nhau. Cậu bật cười khi nghe câu chuyện cười của Hoành, cười rất vui vẻ, không chút ưu phiền hay buồn bã.

Nụ cười ngọt như kẹo đường ấy, không phải đã rất lâu rồi mới xuất hiện sao? Cậu hiện giờ trong mắt Simon như một thiên thần, khiến trong lòng anh ta không thể ngừng ý định bảo vệ và hết mực yêu thương cậu.

"A đúng rồi, mấy hôm nữa vừa đúng là sinh nhật Thiên Thiên. Cậu sẽ tham dự chứ?"

Nguyên trầm lặng. Cậu không nói nhưng suy nghĩ trong đầu cậu vốn rất dễ hiểu, và Thiên Tỉ hiểu điều đó.

"Tớ không muốn mời Vương Khải, nhưng cậu ta là đối tác của công ty, đây cũng là một sự kiện lớn, nếu không mời cậu ta e rằng mọi chuyện không dễ dàng."

"Không sao." Cậu lắc đầu. "Tớ sẽ đi."

"Cậu chắc sẽ ổn chứ?"

Cậu miễn cưỡng gật đầu. Đây đúng là một vòng tròn oan nghiệt của cuộc sống. Cậu vốn muốn tránh xa nhưng không tài nào trốn được anh.

Giữa họ giống như có một sợi dây không thể chia cắt, buộc họ trên thế giới này cho dù mỗi người một nơi thì vẫn sẽ gặp nhau.

"Hey, anh cậu còn đang đứng đây đó. Chả lẽ cậu không định mời anh?" Simon đập bốp vào vai Thiên Tỉ một cái đau điếng.

Thiên nghiến rằng quay sang nhìn "Anh tốt nhất đừng có đến. Chỗ nào có anh, nơi đó đột nhiên hỗn loạn. Thật khó chịu."

Simon vẫn tươi cười, ánh mắt hướng về cậu "Ít nhất cũng phải có người đi cùng bảo vệ bảo bối của tôi chứ."

Thiên hất tay anh ta ra khỏi vai mình, miệng càu nhàu "Không đến lượt anh quản. Cậu ấy để đấy em sẽ lo."

"Thôi nào nhóc." Simon vuốt vuốt tóc "Đừng thái độ nữa. Người của anh cứ để anh lo. Em lo đối phó với cha kìa."

Câu cuối Simon nhấn mạnh từng chữ, dụng ý cực rõ ràng. Gương mặt Thiên chẳng mấy chốc đen lại, ánh mắt rực cháy đầy khó chịu.

"Anh còn nói câu nữa, tôi đây nhất định dùng tay không đấm anh hết sạch răng để nhai cơm."

"Thôi thôi đủ rồi, anh không trêu em nữa." Simon phủi tay cười cười.

Có lẽ ở đây người duy nhất không hiểu câu chuyện là cậu. Cậu chỉ cho rằng đó là lời trêu đùa đơn giản, nhưng thực chất lại khác. Gương mặt Chí Hoành thay đổi rõ rệt, chính là đang rất đau khổ.

Thiên Tỉ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đau đơn bội phần. Thiên nhẹ nhàng khoác vai Chí Hoành, kéo cậu ấy sát vào lòng "Hôm nay muộn rồi, bọn tớ về trước. Về ngày giờ và địa điểm tổ chức, tớ sẽ gửi cho cậu sau."

"Ừm. Tạm biệt. Nhớ về cẩn thận." Cậu đưa tay vẫy vẫy. Hình ảnh hai nam nhân cũng dần biến mất sau cánh cửa. Bóng lưng họ buồn bã nhưng luôn song hành bên nhau. Đó mới thực sự là tình yêu.

Bước chân vào thang máy, Hoành thở dài "Nhỡ anh ta nói đúng thì sao? Nhỡ thực sự cha anh sẽ không chấp nhận mối quan hệ của chúng ta?"

Thiên ôn nhu nắm lấy tay Hoành, ánh mắt chân thành nhìn cậu ấy "Kiếp này sẽ không ai ngăn cản được tình cảm của chúng ta. Yêu em, là con đường duy nhất anh lựa chọn."

Tình yêu của họ trong mắt xã hội chính là thứ tình yêu sai lệch, nhưng điều đó đối với Thiên đã không còn đáng để tâm nữa rồi. Chỉ cần được ở bên Chí Hoành, cho dù có phải chết hay nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cậu ấy cũng sẽ chấp nhận.

"Này. Nhìn họ yêu nhau như vậy, thật đáng ghen tỵ phải không?" Nguyên nhìn ra cửa sổ, tâm tình cậu như con chim nhỏ đang ở trong lồng sắt, mong ước được tự do.

"Con đường họ lựa chọn, nhất định sẽ rất trông gai."

"Nhưng anh không thấy sao? Họ chân thành, nguyện muốn bên nhau cả đời, giống như không một ai có thể tách rời họ."

Nếu nói cậu đang tủi thân cho chuyện tình cảm của mình, đó có lẽ cũng không sai. Cậu cũng từng một lòng yêu một người, từng nghĩ chỉ cần được ở bên người đó, cậu mặc kệ ánh nhìn soi mói và khinh thường của dư luận, sẽ chung thủy và bên anh cả một đời.

Nhưng cuộc sống lại trêu đùa tình cảm của cậu. Cậu yêu một người chính ra ngay từ đầu không nên gặp và quen biết, càng không nên yêu. Giữa họ chính ra không nên phát sinh một chút tình cảm nào, nếu vậy thì bây giờ cậu có thể có một cuộc sống như những người bình thường khác.

Simon nhìn thấu được ánh mắt bi thương của cậu, trái tim nhói một cái đau điếng. Khi đó nếu Simon có thể đến trước Vương Tuấn Khải một bước thì bây giờ cậu chắc chắn vẫn đang rất hạnh phúc.

Bầu trời tối rất nhanh. Chẳng mấy chốc màn đêm lại bao phủ lên mọi cảnh vật. Anh vẫn tự giam mình trong thư phòng, tay cầm bức ảnh chụp cùng chị gái từ ngày xưa. Lòng anh dằn vặt, giữa hai người anh thực sự không biết nên chọn ai.

Nếu chọn người anh yêu, anh sẽ luôn cảm thấy có lỗi với chị gái ở dưới suối vàng. Nếu chọn gia đình, tâm anh vẫn không tài nào không hướng về phía cậu, trái tim cũng sẽ không bao giờ nghe theo lý trí.

"Nói em nghe được không, giờ em phải làm thế nào đây?" Anh gục mặt xuống bàn, cả cơ thể đều mệt mỏi.

Dư Mẫn ngồi ngoài phòng khách, dù đang bật tivi nhưng ánh mắt thẫn thờ, nước mắt lại vô tình rơi xuống. Cô yêu anh, và cô sẽ không cho phép anh rời xa cô. Cho dù phải dùng đến thủ đoạn đê tiện, cô cũng sẽ làm.

Cô dùng tay quệt đi giọt lệ trên gương mặt xinh đẹp, trong đầu đang sẵn định ra một kế hoạch vô cùng đen tối.

"Khải Khải, anh cả đời này chỉ được phép là của em, của một mình em mà thôi."

End chap 63.

THÔNG BÁO: Đối với những bạn chưa đọc được chap 44 đã lỗi trước đó, hiện giờ au đã sửa lại, nội dung, câu chữ y hệt, các bạn có thể quay lại đọc nếu thích. Và vấn đề lịch up, mình vẫn sẽ 1 tuần up 1 chap nhưng không định rõ ngày up, vì thế các bạn vẫn có thể yên tâm tuần nào cũng sẽ có truyện cho các bạn đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro