Chap 64: Chọn cho mình một con đường mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRUYỆN NÀY LÀ THUỘC BẢN QUYỀN CỦA TỚ, ĐỀ NGHỊ MANG RA NGOÀI PHẢI HỎI Ý KIẾN TỚ. XIN CẢM ƠN.

Bốn giờ sáng. Tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc rõ như rót vào tai. Phía ngoài bầu trời kia le lói vài ánh sáng nhỏ, mờ mịt như chính tình cảnh của cậu.

Cửa ban công mở toang, gió thổi vào từng cơn lạnh buốt. Ánh mắt cậu ngẩn ngơ nhìn ngôi sao nhỏ lấp lánh, nó đơn độc giữa khoảng trời đen, không điểm tựa, không người ở bên.

"Tiểu Khải, tình cảm của chúng ta, thực sự là sai lầm sao?"

Cậu ôm chăn vào trong lòng, gió lùa làm cả căn phòng lạnh giá. Nhưng tim cậu còn lạnh hơn thế.

Yêu, cậu đối với chữ này xưa nay chỉ dành cho một mình anh. Dù mọi chuyện đã đi đến bước này, anh gần như có hạnh phúc của riêng mình, cậu cũng đã có người ở cạnh quan tâm và yêu thương, nhưng cậu vẫn không thể ngừng yêu anh.

Hận. Cậu có. Yêu. Cậu cũng có. Vừa hận vừa yêu chính là cảm giác dằn vặt nhất. Nhìn thấy anh, cậu hận không thể một dao đâm chết anh, bắt anh đền bù cho quãng thời gian đau khổ của cậu, đền bù cho một mạng người vô tội. Nhưng vì còn yêu, cậu không thể xuống tay dã man như vậy.

Cậu thực chất rất dễ yếu lòng trước anh, cho dù những gì anh đã làm có thể khiến cậu cả đời căm hận anh nhưng cậu lại yêu anh vô điều kiện, chỉ cần anh thật tâm với cậu, cậu có thể bỏ qua mọi thứ rồi quay về bên anh.

Nhưng hình ảnh cô gái yếu đuối, đem cả tâm tình gắm gửi cho anh thì cậu lại không nỡ phá hoại. Cậu thân là một nam nhân, đâu thể ích kỉ làm tan nát hạnh phúc của người khác.

Cậu thực chất chỉ là người đến sau, một người thay thế trong cuộc vui không tàn của anh. Yêu, đó là cảm xúc của cậu, của một mình cậu.

Đến nước này, cậu sẽ hoàn toàn chấp nhận quên hết mọi thứ về anh, toàn tâm toàn ý ở cạnh người khác, để anh có một gia đình hoàn chỉnh, cũng như để cậu an tâm mà rời đi.

"Vương Tuấn Khải, lần này, chúng ta thực sự phải tạm biệt rồi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ánh nắng theo cửa sổ rọi thẳng vào giường cậu, chói vô cùng khiến cậu miễn cưỡng mở mắt ra. Chiếc gối ướt đẫm đến giờ vẫn chưa khô, cậu cũng không nhớ đêm qua mình đã thiếp đi lúc nào, cũng không nhớ mình vì chuyện gì mà khóc, chỉ biết trong mộng cậu đã rất đau khổ, chỉ có thể khóc và khóc.

"Nguyên Nguyên, tỉnh rồi?" Simon đứng ở cuối giường nhìn cậu.

Cậu ừ một tiếng, lấy tay nhanh gạt đi giọt nước mắt còn đọng lại ở đuôi mắt. Hành động tưởng chừng rất khó nhìn thấy của cậu vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Simon.

"Cho dù có bao nhiêu chuyện tồi tệ xảy đến với em như vậy, em vẫn một mực yêu người đàn ông đó? Vương Nguyên, rốt cuộc em còn muốn lụy tình đến bao giờ nữa?"

Đêm qua Simon trằn trọc trên giường, cho dù mệt nhưng không ngủ được. Trong đầu chỉ xuất hiện những lời nói của cậu, những ánh mắt đượm buồn, đau đến cào xé tâm can.

Simon vắt tay lên trán rồi thở dài. Đến tận bây giờ, tại sao cậu không thể đặt cho Simon một chỗ trống trong tim, thay anh xoa dịu tâm hồn cậu, thay anh hoàn thiện hạnh phúc của cậu.

Quá nhiều thứ quanh quẩn trong đầu, Simon rời giường ra ban công hút thuốc. Cái lạnh của gió cùng mùi thuốc xốc thẳng lên não, khiến Simon một phần nào tỉnh táo hơn.

Khi đưa mắt sang phòng cậu, anh thấy cửa ban công mở rộng, tấm rèm bay phấp phới.

"Lạnh thế này, em ấy mở cửa làm gì vậy?"

Simon dẫm nát điếu thuốc dưới chân, không nghĩ nhiều bước nhanh sang phòng cậu. Mở cửa phòng cậu, hiện trước mắt anh là cậu nằm co ro trên giường, trông rất mệt mỏi.

Tim như bị cứa, xót thương vô cùng. Anh lại gần giường, kéo chăn lên đắp cho cậu.

"Khải.....Khải......" Cậu lắp bắp nói trong mơ, tay vô thức với ra phía trước.

Simon không kìm lòng được đưa tay vén tóc lòa xòa trên mặt cậu, tâm nặng trĩu như hòn đá ngàn tấn đè lên "Đường đến trái tim em, còn dài bao nhiêu dặm vậy?"

Simon lắc lắc đầu để tỉnh khỏi suy nghĩ, tiến đến bên cạnh giường, nhẹ tay vươn ra bế cậu "Được rồi, tôi đưa em đi vào nhà vệ sinh."

Cậu gạt tay Simon ra, lùi lại đằng sau theo thói quen "Không cần, tôi tự làm được."

"Ngoan nào, đừng chống cự." Mặc cho cậu từ chối, Simon vẫn kéo cậu vào rồi ôm cậu trên tay. Quả thực so với hồi mới gặp cậu, cậu giờ còn nhẹ hơn khi đó rất nhiều.

Thấy Simon kiên quyết như vậy, cậu cũng không phản kháng, mặc anh đưa cậu vào nhà tắm. Có lẽ suy nghĩ của cậu là đúng, nhiều lúc nghe theo trái tim cũng sai lầm. Có thể người cậu yêu không phải Simon, nhưng người yêu cậu chỉ có Simon.

Simon đặt cậu lên bệ rửa mặt rồi quay đi lấy bàn chải và nước cho cậu đánh răng. Còn cậu chỉ có thể ngồi nhìn hình ảnh người đàn ông cao lớn đó lọ mọ tìm kiếm, tim dường như đã có phần dao động.

"Sau khi kết thúc mọi thứ, anh sẽ đưa tôi theo anh chứ?"

Hành động của Simon dừng lại vì bất ngờ. Là cậu đang chấp nhận theo anh? Chấp nhận rời bỏ đất nước này, rời bỏ bạn bè để đi cùng anh?

Simon nhìn Nguyên, ánh mắt hào hứng thấy rõ "Em đồng ý theo tôi sao?"

Cậu không trả lời, chỉ cười. Một nụ cười thay cho câu trả lời, một nụ cười thay cho lời đồng ý.

Nếu có từ gì có thể tả được niềm vui sướng của Simon bây giờ, có lẽ đó là từ "Vô tận". Anh biết cậu vốn là người rất cứng đầu, không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai, nhưng giờ cậu muốn cùng anh rời đi, điều đó đối với anh là một tin tốt. Vì ít nhất cố gắng của anh trong thời gian qua đã được đền đáp phần nào đó.

Nhìn vẻ mặt hứng khởi của Simon, cậu không khỏi cười thầm. Người đâu bình thường vẻ ngoài cao lãnh thế kia khi vui mừng lại giống một đứa trẻ con như vậy chứ.

"Đôi mình nếu đã không thể đến với nhau, vậy em và anh hãy tự tìm cho mình một con đường mới. Vương Tuấn Khải, hãy tìm một người yêu anh, và đối xử tốt với người ta. Đừng để người ta phải buồn, phải khóc, phải như em."

Một tuần cứ nhẹ nhàng như vậy mà trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày cưới của Đình Phong. Từ sáng sớm Simon đã đem sang cho cậu một bộ lễ phục, bắt cậu mặc rồi nhanh chóng đưa cậu ra khỏi nhà.

"Có chuyện gì mà hôm nay vội thế?" Cậu ngồi trong xe sưng mặt lên hỏi. Sáng nay cậu đang yên giấc trên giường thì Simon xông vào, không nói không rằng lôi cậu dậy, bắt cậu làm đủ thứ rồi tống cậu lên xe trong khi đó vẫn còn chưa đến 8h sáng.

"Hôm nay là ngày cuối cùng em có thể gặp Phong đấy. Chẳng lẽ em không muốn nói chuyện với cậu ta một chút sao?"

Nghe đến đây cậu mới sực nhớ ra hôm nay là ngày tổ chức đám cưới của Đình Phong. Kể từ lễ đính hôn, cậu đúng là không có gặp lại người anh thân thiết này.

"Cậu ta có nhiều điều muốn nói với em, nhưng cũng mong em đừng vì mấy lời đó mà xúc động."

"Anh ấy sẽ đi đâu à?"

Simon lấy tờ giấy trong ngăn ra, đưa cho cho cậu. Cậu cầm tờ giấy, bên trong nói về việc Hạ gia cùng Hồ gia kí kết hợp đồng, Phan gia sẽ đầu tư vào chuỗi bệnh viện của Hạ gia, giúp họ mở rộng hơn.

"Chuyện này....." Cậu chỉ vào tờ giấy rồi nhìn Simon.

"Em nghĩ những người giàu có sẽ được kết hôn theo ý mình sao? Chuyện đó là không thể." Simon đặt tay lên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn xa xăm.

Cậu phút chốc thẫn thờ. Hóa ra đây là lý do khiến Đình Phong kết hôn vội vàng như vậy. Cậu còn nhớ khi cậu rời khỏi Trung Quốc, anh thậm chí còn không có người yêu. Vậy là một năm sau đã thông báo là kết hôn, quả thực rất bất ngờ.

"Người như bọn anh kết hôn giống như bán thân vậy. Đổi một lễ cưới cho một hợp đồng béo bở."

"Vậy còn anh? Anh sẽ giống anh ấy chứ?"

"Làm gì có chuyện." Simon cười khẩy. "Tôi cùng Dịch gia vốn không còn chút liên hệ nào. Tôi đi, tự gây dựng mọi thứ cho mình. Một đồng xu lẻ cũng không lấy của nhà đó, nghĩ gì tôi sẽ cưới theo nhà đấy mong muốn chứ?"

Cậu cũng không nói gì thêm. Đình Phong vì gia đình, vì gia sản mà kết hôn, vậy còn anh? Anh cưới Dư Mẫn cũng vì gia đình hay vì yêu cô ấy.....

"Nếu em đồng ý, tôi cũng có thể cầu hôn em."

Cậu ngơ ngơ không hiểu chuyện, đưa mắt nhìn Simon khó hiểu. Anh nhìn vẻ mặt cậu mà cười lớn "Đồ ngốc, em bị lừa rồi."

Cậu phồng má, mặt đen sì "Mau biến hộ đi, đùa chả hài hước gì cả."

Simon đưa tay ra xoa đầu cậu, miệng cười rạng rỡ như ánh nắng "Nếu cầu hôn em, tôi sẽ không cầu hôn trong cái xe này đâu. Vậy đừng lo, hiện tại sẽ chưa cầu hôn em. Còn sau này, nhất định sẽ cầu hôn em một cách đàng hoàng."

End chap 64.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro