Chương 3: Chuốc thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc, thuốc mê bắt đầu phát huy công dụng, mí mắt tôi đột nhiên trĩu nặng, quang cảnh bữa tiệc dần dần trở nên mơ hồ, nhòe dần đi, sức lực từ từ bị rút cạn.

Tôi cố gắng lắc đầu thanh tỉnh, dựa vào chút sức lực còn xót lại, tay vịn vào tường nhanh chóng tiến đến nhà vệ sinh. Dùng tay tát nước vào mặt để tỉnh táo nhưng hoàn toàn không ăn thua, tôi càng lúc càng dần mất đi ý thức, lảo đảo thân thể dựa vào tường để đi ra bên ngoài.

Bỗng nhiên một lực mãnh mẽ tiến tới nhấc cả người tôi lên, vội vàng di chuyển về phía trước, tôi không còn chút sức lực nên để phản khán, chỉ có thể yếu ớt vùng vẫy vô lực. Tôi bắt đầu hoảng sợ thì thầm trong miệng kêu cứu.

"Cứu tôi..."

"Tiểu Khải cứu em..."

"Ở Mã gia này em có kêu cứu cũng vô ích, Vương Tuấn Khải của em không cứu được em đâu. Ngoan ngoan mà nghe lời anh." Hắn ta vừa nói vừa cười đầy mãn nguyện.

Nghe được giọng nói kia, tôi liền biết được chủ nhân của nó, là tên Mã Khiết khốn kiếp, dù không còn nhiều sức để đánh hắn, tôi vẫn cố gắng tận lực cào cấu lưng hắn với bất kì sức lực nào xót lại.

Nhưng tôi đâu biết hành động này của tôi vốn chỉ là gãi ngứa cho hắn,vô tình khiến hắn còn cao hứng hơn. Hắn nhanh chóng đem tôi vào phòng, khóa trái cửa, mạnh bạo vứt tôi trên giường lớn. Tôi được thả xuống, liền sợ hãi, loạng choạng lùi về phía sau. Lờ mờ nhìn thấy hắn kéo xuống chiếc cà vạt, mở vài cúc áo ở cổ, cổ tay xắn lên. Tôi càng lúc càng trở nên hoang mang như có thể đoán được hành động tiếp theo của hắn.

Tôi cắn lấy mu bàn tay mình, mong rằng cơn đau sẽ khiến tôi tỉnh táo đôi chút, hi vọng có thể kéo dài thời gian để mọi người vì sự vắng mặt của tôi mà đi tìm. Chỉ cần tôi còn duy trì được một chút ý thức nào tôi cũng sẽ toàn lực phản kháng lại hắn. Nước mắt vì sợ hãi và tủi nhục bắt đầu từng giọt rơi xuống.

"Khốn nạn...ngươi.. muốn làm gì...ta.. không được... chạm vào...ta"

Hắn ta như đoán được ý nghĩ cho hành động của tôi, lập tức nhào đến kéo cánh tay đang bị tôi cắn đến chảy máu, cùng lúc hắn vươn tay giữ lấy cánh tay còn lại của tôi, đưa lên phía trên đầu tôi giữ chặt.
Hắn thô bạo ép tôi nằm xuống giường, dùng hai đầu gối kìm hãm hai chân đang đá loạn xạ của tôi, tay còn lại không ngừng cách một lớp áo quần vuốt ve thân thể tôi, miệng không ngừng nói tôi thật mê người.

Tôi cảm thấy sợ hãi cùng ghê tởm tột độ con người ở trước mắt, nước mắt vẫn không ngừng rơi, thấm đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, cơ thể liên tục cựa quậy yếu ớt muốn tránh đi sự đụng chạm dơ bẩn.

"Khốn...khiếp...buông...ra...Tiểu ..Khải...Tiểu...Khải..."

Giờ phút này tôi đã không còn có thể điền khiển được cơ thể mình, chỉ có thể cắn răng mặc cho hắn làm càng. Nước mắt mang theo vạn phần bất lực cùng tủi nhục thấm đẫm trên gương mặt, môi run rẩy, thều thào gọi tên anh.

_Miu_

Cầu comt cho au có động lực viết tiếp đi mà~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro