Chap 69: Hôn tạm biệt quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Vương Nguyên vẫn đi làm như bình thường, cậu là người rất nghiêm túc nên mặc dù tâm tư bất phân nhưng công việc vẫn không thể theo đó mà ảnh hưởng bị trì hoãn.

Vẫn tiếp tục nhận được một bó hoa hồng đỏ thật to y hệt ngày hôm qua nên cậu chỉ biết thở dài rồi ngồi vào bàn làm việc.

Trợ lý gõ cửa rồi bước vào rồi nói với cậu rằng Vương Tuấn Khải muốn mời cậu dùng cơm trưa để bàn về bản thiết kế.

Cậu thật lòng không muốn đi vì biết đây là sắp đặt của anh nhưng anh đã lấy lý do công việc ra để làm cái cớ thì cậu cũng không thể từ chối được.

Vương Nguyên đến địa điểm hẹn thì quả nhiên chỉ có một mình Vương Tuấn Khải đang ngồi chờ ở đó.

Anh thấy cậu tới thì khẽ cười, đứng dậy kéo ghế bên cạnh ra và nói:"Em ngồi xuống đi"

Cậu vừa ngồi xuống thì phục vụ cũng bắt đầu mang thức ăn ra. Nhìn một lượt thì phát hiện tất cả đều là những món mà cậu thích. Trong lòng thầm hỏi:"Anh vẫn còn nhớ những chuyện nhỏ nhặt này sao? "

Vương Nguyên ngồi ăn cơm trong yên lặng còn anh thì không ăn mà cứ gấp thức cho cậu rồi chăm chú nhìn cậu, thỉnh thoảng sẽ lộ ra ý cười. Nếu không phải muốn tới bàn công việc thì có lẽ bầu không khí này rất thích hợp cho những việc làm mờ ám, chính là anh mời cậu đi ăn rồi biến cậu thành thức ăn của anh.

Dùng cơm xong thì cậu uống một ngụm trà, lạnh lùng nhìn anh và hỏi:"Cơm cũng ăn xong rồi. Chúng ta có thể bàn công việc được chưa?"

Lời đã dứt từ lâu nhưng anh vẫn nhìn cậu say đắm và không có trả lời khiến chân mày Vương Nguyên hơi nhíu lại.

Cậu bị anh nhìn chằm chằm như thế khiến cho toàn bộ lông tơ trên người đều dựng thẳng đứng, cảm giác lạnh cả sống lưng. Hai má cũng bất giác nóng lên khi phát hiện ra ánh nhìn của anh càng ngày càng si mê càng nóng bỏng như muốn thêu đốt quần áo cậu.

Mím chặt môi rồi đứng dậy nói:"Nếu Vương tổng không có ý định bàn công việc thì tôi xin phép về trước". Nói rồi hướng phía cửa mà bước đi, cậu thật sự không muốn cùng anh cứ dây dưa bất phân như thế nữa. Rất kì quái...

Anh đứng dậy giữ tay cậu rồi ôm cậu vào lòng, thì thầm:"Cho anh nhìn em thêm một chút nữa được không? Chỉ một chút nữa thôi"

Cậu vội đẩy anh ra:"Chẳng phải đã nói rõ ràng rồi hay sao. Anh..."

Nhưng cậu chưa nói hết thì anh đã phủ môi mình lên môi cậu rồi mút nhẹ cánh môi sau đó rời ra và nói:"Anh yêu em...Anh rất nhớ em..."

Cậu nhìn anh rồi nhàn nhạt nói:"Anh không nên như vậy. Hai chúng ta không thể nào cùng một chổ. Anh hiểu điều đó mà đúng không? Đừng níu kéo thêm gì nữa, quá khứ cũng đã là quá khứ rồi. Chúng ta hãy sống cho hiện tại có được hay không?"

Anh định lên tiếng nói cho cậu rõ lòng mình thì lúc này điện thoại cậu reo lên. Là điện thoại của Lưu Nhất Lân gọi đến nên Cậu nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi:"Em nghe đây"

Nhất Lân nói:"Anh vừa gọi cho Chí Hoành. Ngày mai chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi. Em về nước đã 3 ngày nhưng anh bận quá chưa đến thăm em và Bánh Bao được"

Cậu nhẹ giọng:"Em hiểu mà, công việc của anh quan trọng hơn"

Nhất Lân lại hỏi:"Bánh bao sẽ không trách anh chứ? Anh thật sự nhớ nó quá"

Vương Tuấn Khải đang ở bên cạnh nên cậu không dám nhắc tới Bánh Bao, chỉ có thế nói tránh đi:"Không trách anh đâu. Cũng rất nhớ anh"

Nhất Lân không phát hiện ra câu nói kì quái kia của cậu, tiếp tục nói:"Anh đã chuẩn bị quà chuộc lỗi rồi. Hy vọng Bánh Bao sẽ thích"

Cậu lại lần nữa không nhắc tới con mình:"Anh mua gì cũng thích cả"

Nhất Lân có lẽ đã cảm nhận được sự khác lạ qua cách nói chuyện của cậu nên nói:"Được rồi, mai gặp rồi chúng ta nói tiếp"

Cậu nhẹ nhàng thở ra:"Dạ ngày mai gặp. Tạm biệt anh"

Vương Tuấn Khải nghe xong cuộc hội thoại vừa rồi thì sắc mặt bỗng trở nên đen thui, hắc tuyến đầy trán. Anh vừa rồi nghe thấy Vương Nguyên nói chuyện với người đàn ông khác, hơn nữa cách nói chuyện rất là thân mật. Cứ gọi anh anh, em em rồi còn nhớ, rồi còn quà gì cũng thích, rồi còn hẹn ngày mai gặp. Anh sắp phát điên lên rồi.

Anh áp sát cậu vào cánh cửa nhìn cậu rồi lạnh giọng hỏi:"Em vừa nói chuyện với ai?"

Cậu nhíu mày nhìn anh:"Đó là chuyện riêng của tôi và anh không có quyền xen vào"

Anh nhíu mày, đưa tay ôm siết chặt eo cậu:"Nói. Người đó là ai?"

Cậu gỡ tay anh, khó chịu nói:"Buông ra"

Anh không buông mà còn siết chặt vòng tay hơn nữa, cứ thế mà cưỡng hôn cậu, không hề có khởi động mà bắt đầu đã là một nụ hôn sâu. Hành động này khiến Vương Nguyên bất mãn, vùng vẫy để tránh khỏi nụ hôn của anh nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Tay anh bắt đầu không an phận chui vào vạt áo cậu mà làm loạn từ eo tới bụng tới lưng....

Cậu cố gắng phản kháng nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh mũi đầy mị hoặc, hô hấp cả hai đang đình trệ nhưng bàn tay anh vẫn không hề dừng lại mà bắt đầu làm loạn khắp nơi trên cơ thể cậu.

Vương Nguyên không thế phản kháng nỗi với sức mạnh cường đại của đối phương nên bắt đầu cảm thấy bất lực cùng ủy khuất, cứ thế bật khóc.

Giọt nước mắt của cậu khiến anh buông tha đôi môi cậu, nhìn cậu hồi lâu rồi đau lòng hỏi:"Em chán ghét anh đến mức phải khóc sao?"

Cậu không trả lời mà quay mặt hướng khác rồi tiếp tục khóc. Cảm giác này thậy sự rất khó chịu, rất là khó chịu...bị chính người mình yêu cưỡng ép rốt cuộc là loại cảm giác gì? Khó chịu có, cay đắng có, ủy khuất có nhưng ngọt ngào thì lại không.

Anh nâng cằm cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi:"Em thật sự quên anh rồi? Em thật sự không còn yêu anh nữa sao? Em có người yêu mới rồi sao? Em là vì người đó mà xem anh như xa lạ. Em vì người đó mà muốn giữ khoảng cách với anh. Em vì người đó mà muốn anh quên đi quá khứ. Em vì người đó mà muốn anh sống cho hiện tại phải không?"

Vương Nguyên nghe anh hỏi hàng loạt những câu hỏi kia thì biết anh vì cuộc điện thoại vừa rồi mà hiểu lầm cậu đang có mối quan hệ yêu đương với một người khác. Nhưng cũng không sao cả vì nếu như vậy có thể giúp anh buông bỏ quá khứ mà sống cho tương lai thì cậu cũng chấp nhận để anh hiểu lầm mình.

Nhìn anh và dứt khoát nói:"Phải...Em không còn yêu anh nữa. Nên anh hãy..."

Anh ngắt lời cậu:"Anh hiểu rồi...Anh chỉ là quá khứ của em mà thôi. Còn người ấy mới chính là hiện tại của em. Anh hiểu rồi... Anh đã hiểu rồi..."

Vương Nguyên nghe anh nói mấy lời này thì lòng đau như dao cắt nhưng cũng phải dối lòng nói ra:"Đúng vậy, thật xin lỗi.."

Anh nghe cậu nói như vậy thì một giọt...hai giọt...ba giọt.....nước mắt rơi xuống. Đã bao lâu rồi anh không khóc? Anh vì ai mà phải khóc? Giờ phút này có còn ý nghĩa gì nữa sao?

Trái tim Vương Nguyên bỗng chốc nghẹn lại, cảm giác như nó đang ngừng đập. Chỉ muốn đưa tay lau nước mắt cho anh rồi ôm lấy anh và nói rằng mình vẫn rất yêu anh. Nhưng hiện tại chính là không thể.

Đã bước đến nước cờ này thì không thể mềm lòng được. Anh cần phải quên cậu đi, anh cần phải có một cuộc sống mới với một người vợ danh chính ngôn thuận chứ không phải cậu- một người mãi mãi sẽ không được thừa nhận.

Anh âm thầm rơi lệ rồi nhìn cậu hồi lâu. Người anh yêu đang ở đây nhưng trái tim cậu đã dành cho một người khác chứ không phải dành riêng cho anh nữa. Anh mất cậu thật rồi... Thật sự mất cậu rồi...

Cả hai cứ thế im lặng hồi lâu thì anh nhìn thẳng vào mắt cậu và chân thành nói:"Hôn anh một lần cuối được không? Hôn tạm biệt quá khứ có được không?"

Vương Nguyên cố gắng kiềm nén ngăn không cho nước mắt của mình trào ra, khẽ nhón chân rồi áp môi mình lên môi anh, đưa hai tay ôm lấy cổ anh, cậu cứ thế đáp ứng yêu cầu của anh.

Anh cũng ôm lấy eo cậu kéo cậu dán sát vào lòng ngực anh rồi nhẹ nhàng mút lấy cánh môi của nhau hồi lâu sau đó thì bắt đầu hôn sâu. Môi lưỡi quấn lấy nhau không ai muốn tách ra nên cứ dây dưa triền miên mãi như thế.

Hai người cứ như vậy ôm hôn nhau không biết bao lâu. Nụ hôn không chứa đựng dục vọng mà chứa đựng tất cả nhớ nhung và yêu thương của cả hai dành cho nhau, mãi mãi không bao giờ buông bỏ được. Mọi thứ xung quanh lúc này dường như cũng ngưng động.

Ngày hôm sau Vương Nguyên đi làm thì không có nhận được hoa cũng như không có nhận bất kì cuộc điện thoại nào từ anh nữa.

Hôm nay cậu đến Vương thị để đưa ra sản phẩm mẫu nhưng người đón tiếp và thảo luận với cậu lại là người khác chứ không phải anh.

Rõ ràng là cậu muốn như vậy, muốn phân định ranh giới với anh nhưng khi hiện tại không có anh ở đây cậu lại có cảm giác mất mác. Đúng là chỉ giỏi gạt người gạt luôn cả mình, dối lòng thế thôi.

Tiếp tân dẫn cậu đến phòng họp ở tầng 5 thì cậu nhìn thấy có một người đàn ông trung niên đã đợi sẵn ở đó .

Ông ta đứng dậy đưa tay ra về phía cậu và nói:"Xin chào cậu Roy Wang. Tôi là giám đốc Maketing của One King - Chu Ân. Rất vui khi được làm việc với cậu".

Vương Nguyên cũng mỉm cười bắt tay đối phương rồi chào lại:"Tôi cũng rất vui khi được làm việc với ông"

Ông mời cậu ngồi xuống sau đó cả hai bắt đầu bàn vào vấn đề chính:"Đây là sản phẩm mẫu vừa hoàn thành. Ông xem có cần chỉnh sửa gì không? Nếu không chúng tôi sẽ bắt tay vào chế tác để theo kịp tiến độ"

Chu Ân nói:"Không cần đâu, Chủ tịch chúng tôi đã căn dặn cứ theo ý của cậu Roy là được"

Cậu gật đầu:"Vậy được, Tôi muốn hỏi thêm là lần này số lượng giới hạn cho từng sản phẩm là bao nhiêu?"

Chu Ân đáp:"Công ty cậu không nói với cậu điều này sao? Lần này không có giới hạn số lượng mà mỗi thiết kế chỉ sản xuất một sản phẩm duy nhất. Không được phép có sản phẩm thứ hai trên thị trường"

Cậu hơi ngỡ ngàng:"Chuyện này tôi không có nghe nói"

Chu Ân nói:"Có lẽ công ty cậu chưa nói với cậu nhưng trên hợp đồng chúng tôi đã nêu rất rõ điều khoản này. Để tôi giải thích cho cậu rõ. Quỹ từ thiện Khải Nguyên được thành lập cách đây 4 năm dưới danh nghĩa Vương Thị. Mỗi một năm điều tổ chức một buổi từ thiện thông qua việc đấu giá trang sức. Tất cả lợi nhuận thu được đều được quyên góp cho các cô nhi viện và những tổ chức tình nguyện trên khắp cả nước. Những năm trước thì số lượng sản phẩm giới hạn là 5 sản phẩm cho một thiết kế. Nhưng năm nay thì khác. Năm nay quy mô lớn hơn rất nhiều nên chúng tôi mới đặc biệt mời công ty của cậu thực hiện. Hoạt động từ thiện năm nay mang tên "Khải Nguyên chân ái". Nghe nói là kỉ niệm 5 năm yêu nhau của Chủ tịch và người yêu. Nên mỗi thiết kế chỉ có duy nhất một sản phẩm. Thể hiện tình cảm của Chủ tịch cho người ấy là "một lòng một dạ, một đời một kiếp".

Vương Nguyên nghe đối phương nói xong thì có gì đó dâng trào nơi lòng ngực, hít một hơi rồi nói:"Tôi...tôi đã rõ..."

Chu Ân nói tiếp:"Lần này toàn bộ theo chủ kiến của cậu Roy. Nhưng có một điều cần phải chú ý. Chủ tịch muốn màu chủ đạo trong buổi đấu giá này phải là hai màu lục - lam"

Cậu lại lần nữa kiềm nén cảm xúc của mình:"Tôi...hiểu rồi..."

Chu Ân khẽ cười:"Lần này cậu vất vả rồi. Nếu không có vấn đề gì nữa thì tôi tiễn cậu. Có khó khăn gì cứ liên hệ với tôi"

Vương Nguyên ra khỏi Vương thị thì như người mất hồn. Cậu không có tâm trạng nào đến chổ làm nữa nên quay về nhà rồi nhốt mình ở trong phòng.

Anh làm tất cả là vì cậu sao? Khải Nguyên chân ái sao? Kỉ niệm 5 năm sao? Một lòng một dạ, một đời một kiếp sao? Là lục - lam sao? Tại sao? Tại sao anh lại tốt với cậu như vậy? Tại sao không chịu buông bỏ? Tại sao? Sao tim cậu lại đau như vậy?

Vương Nguyên càng nghĩ càng đau lòng, chỉ biết úp mặt vào gối mà khóc nức nở. Cậu cũng yêu anh, rất nhớ anh. Mỗi khi nhìn Bánh Bao thì lại như nhìn thấy anh đang ở cạnh bên. Cậu thật sự...thật sự cũng không buông bỏ được...

Hôm nay là cuối tuần nhưng Vương Nguyên vẫn phải đi làm bởi vì chỉ còn vài ngày nữa buổi đấu giá từ thiện sẽ diễn ra.

Chí Hoành bị Bánh Bao quay như chong chóng, cứ một mực đòi đi đến Nguyệt Thự chơi nếu không thì sẽ khóc ầm lên.

Chí Hoành sao có thể chịu nổi khi nhìn thấy đứa nhỏ mình thương yêu rơi lệ nên đành phải chấp nhận.

Bánh Bao quay sang nhìn thấy Chí Hoành đã mệt rã rời tay chân, ngủ trưa ngon lành thì che miệng cười sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường chạy thẳng nhanh ra ngoài để tìm Baba của mình. Đó mới là mục đích chính của việc bé muốn tới đây...

* Khải Nguyên chân ái
* Lục -  Lam trường tồn
* Một lòng một dạ. Một đời một kiếp
* Một đời chỉ yêu một người
Những câu nói mang đậm chất Khải Nguyên này không thể lẫn với bất kì ai.

* 24-12-2017* Giáng sinh vẻ và ấm áp nha mọi người. Au hy vọng sắp tới anh dzai 18 tuổi sẽ tung đường lộ liễu hơn nữa. Ahihi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro