Chap 70: Bánh Bao ra tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải đang cùng Thiên Tỉ và Hắc Long, Hoàng Long và Bạch Long ở trong phòng làm việc thì đột nhiên có một đứa bé mở cửa xông vào rồi nhảy lên đùi anh ngồi, còn đưa tay ôm cổ anh và nói:"Baba. Bánh Bao thật nhớ Baba" khiến mọi người một phen hốt hoảng nhất là Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ nhìn thấy Bánh Bao thì bất ngờ hay nói đúng hơn là sợ tới hồn muốn lìa khỏi xác, đứng dậy hỏi:"Bánh Bao. Con làm gì ở đây hả?"

Bánh Bao hôn lên má Vương Tuấn Khải một cái rồi nói:"Con nhớ baba nên muốn gặp Baba"

Thiên Tỉ nghe mấy lời này thì mồ hôi đổ đầy trán, bước đến dụ dỗ muốn bế bé ra khỏi nơi đây:"Nào... Chú bế con về nha?"

Bánh Bao lắc đầu kèm bĩu môi:"Không muốn. Con chỉ muốn ở với Baba thôi"

Thiên Tỉ đang không biết phải nói gì trước tình cảnh này thì Vương Tuấn Khải bỗng lên tiếng:"Chú không phải Baba của con. Lần trước chẳng phải đã nói rõ rồi hay sao?"

Bánh Bao nhìn anh rồi lớn tiếng nói:"Ba là Baba của con. Không phải chú"

Anh thở dài muốn nói cho đứa nhỏ này rõ ràng:"Thế mẹ con là ai? Hửm?"

Bánh Bao thản nhiên đáp:"Con không có mẹ. Con chỉ có Baba và Daddy thôi"

Mọi người nghe xong thì muốn bật cười. Ở đâu ra cái lý lẽ này chứ? Không có mẹ mà lại có hai người cha sao? Thật sự là hoang đường.

Anh bỏ qua vấn đề nan giải kia, hỏi tiếp:"Sao con vào được đây? Bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ mà"

Bánh Bao bĩu môi kèm theo đó là sự đắc ý:"Chỉ nhiêu đó không làm khó được con đâu. Con đây có IQ 180 mà"

Anh bất giác mỉm cười vì cái bộ dạng đắc ý hiện giờ của bé giống hệt Vương Nguyên khi cao hứng, nhàn nhạt hỏi:"Con muốn gặp chú để làm gì?"

Bánh Bao nhíu mày lại nhìn anh khiến mọi người một phen chấn động. Ai cũng thầm tự hỏi:"Sao hai người họ lại giống nhau tới như vậy"

Bánh Bao lớn tiếng nói:"Con đã nói không phải chú. Là Baba... Baba mà..."

Mọi người vô cùng ngạc nhiên vì không ngờ một đứa nhỏ lại dám lớn tiếng với anh như vậy. Xem ra đứa trẻ này quả nhiên không tầm thường. Gan cũng thật sự lớn lắm mới dám quát thẳng vào mặt anh như thế.

Anh thấy bé nổi giận nên bất đắc dĩ thuận theo:"Được. Là Baba, không phải chú. Vậy con muốn gặp Baba để làm gì?"

Bé mỉm cười ngọt ngào giống y hệt Vương Nguyên, nũng nịu nói:"Con muốn Baba ngủ trưa với con"

Anh nghe xong không hiểu vì sao lại muốn bật cười nhưng vẫn lắc đầu:"Không được. Chú...à không... Baba đang bận"

Bánh Bao không hài lòng, phụng phịu hai má, chu chu môi, đôi chân mập mạp vừa đung đưa qua lại vừa nói:"Con không muốn... Con muốn Baba ngủ trưa với con"

Anh nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của đứa nhỏ thì bỗng trầm mặt giây lát, ngày trước Vương Nguyên cũng từng ngồi ăn kem như thế, bộ dạng thích thú nên cứ đung đưa chân qua lại không khác gì đứa trẻ này.

Không biết ma xui quỷ khiến gì, khóe môi anh khẽ cong lộ ra ý cười, ánh mắt nhu hòa nhìn gương mặt ngây thơ của đứa nhỏ rồi đột nhiên khẽ hôn lên hai cái má phúng phính kia một cái:"Được. Chú...Baba đưa con đi ngủ trưa có được không?"

Bánh Bao hài lòng nên hôn lên má anh một cái:"Bánh bao thương Baba nhất"

Anh bế bé đứng dậy rồi nhìn mọi người:"Buổi tối đến ăn cơm rồi chúng ta sẽ bàn tiếp". Nói rồi bế bé lên phòng ngủ của mình.

Anh đã đi được một lúc rồi nhưng mọi người vẫn chưa có hoàn hồn trở lại nên cứ ngồi yên bất động nhất là Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt đứa nhỏ xuống giường rồi nói:"Ngủ ngon"

Bé đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh:"Bánh Bao muốn ôm Baba ngủ. Baba phải ngủ cùng với con"

Vương Tuấn Khải không hiểu vì sao anh không thể từ chối đứa nhỏ không rõ danh tính này. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy liền mềm lòng, cuối cùng đành leo lên giường rồi nằm xuống bên cạnh bé.

Bánh Bao tùy ý quay sang đưa tay ôm cổ anh, đem cái chân mập mạp đặt lên bụng anh. Tổng thể chính là đứa nhỏ này đang dang tay chân ôm lấy anh giống như con bạch tuột quấn con mồi, nhìn anh có chút cứng ngắt nằm yên bất động nhưng lại có gì đó vô cùng ấm áp dâng trào.

Đột nhiên anh nói:"Ây da...bé con thật là mập mạp nha. Làm chú... à không Baba muốn tắt thở luôn này"

Bé nghe xong thì nhíu mày nói:"Bánh Bao không có mập mạp nha. Bánh Bao là mủm mỉm đáng yêu. Daddy nói như vậy"

Anh khẽ cười:"Phải...phải... Là Baba nói sai. Con là mủm mỉm không có mập mạp"

Bánh Bao hài lòng vùi mặt vào ngực anh rồi thầm nói:"Baba ngủ ngon". Nói rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thật sự là chơi cả ngày đã mệt lắm rồi, giờ lại được ôm Baba ngủ thì còn gì bằng. Thế là nhanh chóng đi gặp Chu Công.

Anh vừa dứt lời chúc bé ngủ ngon chưa bao lâu thì đã nghe thấy tiếng thở đều đều của bé, nhanh như thế đã ngủ say rồi?

Nhẹ nhàng gỡ tay và chân bé ra rồi ngồi dậy chỉnh sửa lại chăn cho bé. Nhìn bộ dáng lúc này của Bánh Bao rất là đáng yêu. Một đứa nhỏ vừa trắng vừa tròn trịa nên được gọi là Bánh Bao cũng thật là không có sai.

Nhưng sao càng nhìn lại càng nhớ đến Vương Nguyên vậy? Dạo này anh không có gặp cậu là vì không muốn làm cậu khó chịu chứ thật ra anh cũng rất nhớ cậu...

Vừa đứng dậy định rời đi thì Bánh Bao liền mơ màng nói:"Baba...baba...đừng bỏ Bánh bao...baba...baba..."

Đột nhiên Vương Tuấn Khải cảm thấy tim mình đau nhói một cái, bộ dạng này khiến người ta không thể không thương cảm, ngắm nhìn bé rồi quyết định nằm lại giường rồi ôm lấy đứa nhỏ này. Dù sao thì cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, vẫn cần được dung túng và che chở.

Bánh Bao không chỉ có làn da trắng mà da thịt cũng rất mềm mại, chạm vào có cảm giác mát lạnh, lại còn thơm thơm mùi sữa nên anh cảm thấy rất dễ chịu, cứ thế mà ngủ lúc nào cũng không hay biết.

Chí Hoành đang ngủ thì bị Thiên Tỉ kéo ngồi dậy:"Xảy ra chuyện lớn mà em còn ngủ được nữa hả?"

Chí Hoành bị đánh thức đột ngột nên mơ màng:"Anh làm cái gì vậy hả? Em đang ngủ mà..."

Anh lớn tiếng nói:"Bánh Bao chạy sang nhà Tuấn Khải còn gọi cậu ấy là Baba kia kìa"

Chí Hoành nghe xong tỉnh ngủ, ngồi dậy lập tức hỏi:"Cái gì? Nó chẳng phải đang ngủ cùng em sao?". Nói rồi liền phát hiện bên cạnh trống không.

Thiên Tỉ đưa tay vỗ vỗ cái trán:"Ôi thiên ạ. Nó chạy sang đòi Tuấn Khải cùng nó ngủ trưa kia kìa"

Chí Hoành nhíu mày hỏi:"Bây giờ làm sao? Nguyên Nguyên mà biết thì em chết chắc''

Thiên Tỉ nói:"Anh không biết, bây giờ chỉ có thể ngồi chờ Bánh Bao tự động quay về mà thôi. Anh năn nỉ nhưng nó không chịu đi"

Sau đó cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt đầy bất lực. Chuyện này vượt quá sức tưởng tượng luôn rồi...

Vương Tuấn Khải thức dậy thì phát hiện bầu trời đã dần ngã về chiều, ánh sáng màu vàng nhạt đang len lõi qua rèm cửa. Cảm giác ấm áp và bình yên này khiến anh nhận ra một điều rằng từ ngày Vương Nguyên đi cho đến nay thì anh chưa bao giờ ngủ ngon như vậy.

Nhìn Bánh Bao vẫn ngủ say bên cạnh thì nhẹ nhàng bước xuống giường, hôn trán bé một cái sau đó đi vệ sinh cá nhân.

Lúc đi ra thì thấy Bánh Bao đang ngồi trên giường, mặt phụng phịu đưa hai tay dụi dụi mắt trông thật đáng yêu.

Anh lên tiếng hỏi:"Thế nào? Đã tỉnh ngủ chưa?"

Bé nhìn anh rồi giơ hai tay ra, cất giọng còn say ngủ:"Baba... bế"

Anh bước đến bế bé lên và hỏi:"Thế nào?"

Bé chu chu môi ra và nói:"Con đói"

Anh khẽ cười nhìn bé, mắt còn chưa mở hết đã nghĩ tới cái bụng trống rỗng rồi, đúng là đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn mà. Nhẹ giọng:"Rửa mặt xong sẽ cho con ăn được không?"

Bé ngoan ngoãn gật đầu ôm lấy cổ anh. Baba quả nhiên là người cha tốt, cảm giác được cưng chiều như thế này chính là rất thích thú.

Quản gia nhìn thấy anh đang bế một đứa nhỏ trên tay thì ngạc nhiên hỏi:"Cậu chủ...đây là...?"

Anh chưa biết trả lời thế nào vì sợ trái ý đứa nhỏ thì Bánh Bao đã lên tiếng nói:" Baba. Con muốn ăn bánh dâu tây"

Anh nhìn quản gia rồi hỏi:"Có bánh dâu tây không?"

Quản gia khó xử nói:"Dạ không". Từ lúc Vương Nguyên bỏ đi tới nay thì nhà bếp không có chuẩn bị món tráng miệng nữa bởi vì Vương Tuấn Khải không có thích ăn đồ ngọt.

Anh nhìn bé và nói:"Baba không có bánh dâu tây, phải làm sao bây giờ?"

Bé bĩu môi nói:"Vậy con muốn ăn bánh trứng"

Anh liền nói với quản gia:"Sai người mua bánh trứng về ngay"

Bé nói:"Con muốn hai hộp, Daddy cũng rất thích ăn"

Anh nghe tới món bánh trứng thì lại nhớ tới Vương Nguyên rồi nhìn bé và nói:"Sẽ mua 2 hộp cho con được chưa?"

Bé hài lòng lên hôn má anh:"Cảm ơn Baba"

Quản gia thấy cảnh tượng này thì thắc mắc không thôi. Tự nhiên sao lại có thêm một Tiểu thiếu gia rồi? Nhưng Ông cũng nhanh chóng kêu vệ sĩ đi mua bánh.

Bánh Bao ngồi trên đùi anh vừa ăn bánh trứng vừa thích thú đung đưa hai cái chân mập mạp. Thỉnh thoảng sẽ đúc cho anh ăn một miếng. Hành động này...

Cái cảm giác này lại khiến anh nhớ tới Vương Nguyên. Trước đây cậu ấy cũng từng làm y hệt như thế.

Thấy anh thở dài thì Bánh Bao vừa nhai vừa hỏi:"Baba nhớ Daddy sao?"

Anh nhìn bé nhàn nhạt hỏi:"Ta còn không biết Daddy của con là ai thì làm sao có thể nhớ?"

Bé nói:"Daddy của con là người Baba yêu thương nhất trên đời, không phải sao?"

Anh nghe vậy thì không thể không cười thêm lần nữa:"Con nói y như thật vậy"

Bánh Bao không hài lòng nhíu mày:"Con nói thật mà. Baba không nhớ Daddy thì sẽ không để hình của Daddy ở trong phòng ngủ"

Anh nghe xong nhíu mày, lớn tiếng hỏi:"Con nói cái gì?"

Bánh Bao nói:"Lúc vào phòng ngủ con đã thấy hình của Daddy"

Anh lập tức hỏi:"Daddy của con tên gì?"

Bé thản nhiên đáp:"Vương Nguyên"

Anh nghe xong không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, nghiêm nghị hỏi lại lần nữa:"Con nói cái gì? Daddy của con tên là gì hả?"

Bé liên tục khẳng định với anh:"Là Vương Nguyên. Vương Nguyên.... Vương Nguyên...."

Anh vội vàng hỏi:"Vậy mẹ con là ai hả?"

Bánh Bao nhíu mày:"Con đã nói con không có mẹ. Con chỉ có Baba và Daddy thôi"

Anh và quản gia không hiểu đứa nhỏ này đang nói cái gì. Sao lại không có mẹ? Vậy ai sinh ra bé? Thật đúng là trẻ con mà.

Cùng lúc đó thì Chí Hoành và Thiên Tỉ bước vào:"Bánh Bao. Chúng ta về thôi. Daddy của con đã về rồi"

Sau đó Chí Hoành vội ôm lấy bé rồi nhanh chóng rời đi để lại Vương Tuấn Khải ngồi nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia cho đến khi khuất dạng.

Đứa nhỏ này là con của Vương Nguyên sao? Hèn gì khi nhìn thấy nó thì anh liền nhớ tới cậu. Cậu có người khác nên muốn chối bỏ quá khứ, muốn sống cho hiện tại. Giờ lại xuất hiện một đứa bé. Chuyện này là sao đây? Anh rất muốn biết những năm qua cậu đã sống như thế nào?

*25-12-2017*

Đố vui đầu tuần: Nói cho Au biết người trong ảnh là Vương Nguyên hay Vương Tuấn Khải?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro