Chap 98 : Năn nỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng mi cong khẽ động nhưng cảm giác mệt mỏi cứ vây lấy khiến cho Vương Nguyên sinh ra cảm giác lười biếng không muốn thức dậy. Có lẽ do hôm qua cậu đã đi lại hơi nhiều.

Nhưng ánh nắng bên ngoài cứ xuyên qua rèm cửa mà len lõi vào trong phòng khiến cậu nhíu mày, buộc mình phải thức dậy.

Đập vào mắt mình là khuôn mặt phóng đại của Vương Tuấn Khải khiến cậu hoang mang.

Lẽ ra cậu phải đang ở khách sạn cùng với Bánh Bao mới phải. Tại sao hiện tại lại quay trở về nhà rồi?

Nhìn khuôn mặt anh tuấn kia lại nhớ tới chuyện hôm qua nên liền hậm hực ngồi dậy.

Vương Tuấn Khải cũng vì cử động của cậu mà nhanh chóng tỉnh giấc:"Bà xã. Em có mệt không? Ngủ thêm một lát đi"

Cậu không trả lời cũng không thèm nhìn anh. Cứ vậy im lặng rời khỏi giường rồi đi vào phòng tắm. Có cảm giác vô cùng chán ghét đối phương.

Khi cậu quay trở lại thì anh bước tới ôm cậu, nhẹ giọng:"Bà xã...chuyện gì làm em không vui? Tại sao lại muốn rời bỏ anh?"

Cậu hờ hững gạt tay anh ra khỏi cơ thể mình, không muốn mở miệng, cứ thế bước tới lấy vali thì bị anh giữ lại:"Em muốn đi đâu?"

Cậu vẫn im lặng, lần nữa gỡ tay anh ra, đưa tay định mở cửa phòng thì anh kéo vali ném sang một bên rồi ôm lấy cậu:"Bà xã. Em làm sao vậy? Có chuyện gì em nói với anh một câu đi, có được không?"

Cậu lạnh nhạt nói:"Tôi muốn ly hôn"

Anh nghe xong thì lập tức buông cậu ra, nhíu mày hỏi:"Em nói cái gì?"

Cậu không tránh ánh mắt tức giận của anh, còn lớn tiếng nói:"Tôi nói là tôi muốn ly hôn"

Chân mày Vương Tuấn Khải nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruồi:"Tại sao?"

Cậu thản nhiên đáp:"Không tại sao cả. Tôi không muốn sống chung với anh nữa"

Anh đưa tay giữ lấy eo cậu, hạ giọng:"Bà xã. Em đừng đùa với anh nữa"

Cậu đẩy anh ra, trầm mặt:"Tôi rất là nghiêm túc. Anh kêu luật sư làm thủ tục xong thì gửi cho tôi. Tôi sẽ ký ngay"

Nói xong liền bước tới đưa tay mở cửa phòng. Cậu cảm giác chính mình đang bức bách bản thân mình đến khó thở, nhưng bực bội ở trong lòng không thể nào nguôi ngoai, rất khó chịu.

Anh đột nhiên lớn tiếng nói:"Em đứng lại cho anh"

Cậu không quay lại nhìn anh nhưng vẫn lên tiếng:"Tôi đã nói hết rồi. Anh còn muốn tôi nói thêm gì nữa?"

Anh giữ lấy hai vai cậu, để cậu nhìn thẳng vào anh rồi hỏi:"Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Anh đã làm gì sai mà em muốn ly hôn với anh?''

Cậu vẫn không mặn không nhạt nói:"Anh không có làm gì sai cả"

Anh trầm mặt hỏi:"Vậy tại sao lại muốn ly hôn?"

Cậu nói:"Luật pháp chẳng phải có nói khi hai người không hợp nhau thì có thể ly hôn sao?"

Anh thấy cậu đang thật sự tức giận nhưng không náo loạn, ngược lại vô cùng trầm ổn, điều này khiến anh thật sự hoang mang, những cơn sóng thần luôn ập tới khi bề mặt vẫn luôn sóng yên biển lặng, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu trong lòng, cuối cùng vẫn là hạ thấp giọng năn nỉ:"Bà xã...Anh xin em đó. Em nói cho anh biết đi. Nếu anh làm sai thì anh sẽ xin lỗi em mà"

Cậu dõng dạc nói:"Anh không có làm sai. Anh chỉ làm theo nhu cầu sinh lý của mình. Còn tôi thì không chấp nhận được điều đó nên chúng ta không hợp nhau. Vì vậy ly hôn là tốt nhất. Anh có thể tự do, muốn làm gì thì làm, không ai quản anh nữa"

Anh thở dài nói:"Em đang nói gì vậy? Anh đã làm gì mà em không thể chấp nhận chứ? Em hiểu lầm anh chuyện gì có phải không?"

Cậu càng nghe anh nhẹ giọng thì càng tức giận, cảm thấy anh đang chột dạ nên mới nhượng bộ, cuối cùng lớn tiếng nói:"Tôi không có hiểu lầm anh. Là chính tôi nghe thấy. Anh sau lưng tôi qua lại với người khác...Anh phản bội tôi"

Anh lắc đầu thanh minh:"Anh không có. Anh sao có thể cùng người khác một chổ. Bà xã à! Em đừng nghĩ lung tung có được không?"

Cậu càng nghe càng thấy bức bách, dứt khoát nói:"Tôi không muốn nói thêm gì với anh nữa. Tóm lại là tôi muốn ly hôn"

Nói rồi rồi gỡ tay anh ra, quát lớn:"Anh buông ra..."

Anh ôm chặt cậu hơn:"Anh không buông. Có chết anh cũng không buông. Em rõ ràng đang hiểu lầm anh"

Cậu vừa cố gỡ tay anh ra vừa nói:"Tôi không có hiểu lầm. Anh ở công ty hôm qua đã làm chuyện gì ở sau lưng tôi? Buông tôi ra..."

Anh nói:"Anh ở công ty cả ngày thì có thể làm gì sau lưng em chứ? Hơn nữa ngoài em ra anh không có ai khác. Em phải tin anh"

Anh càng kiềm hãm thì cậu càng vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của anh, cậu vô cùng chán ghét cảm giác đụng chạm này. Cả hai giằng co được một lúc thì Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy không ổn nên nhíu mày, yếu ớt nói:"Anh...buông ra..."

Anh thấy sắc mặt cậu trắng bệch thì anh vội buông lỏng đôi tay, lo lắng nói:"Em sao vậy?"

Cậu cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, cảm giác lạnh lẽo len lõi toàn thân nhưng mồ hôi đã tuôn đầy trán, theo quán tính ngồi xuống đưa tay ôm lấy bụng mình.

Anh vội đỡ cậu ngồi lên giường, nắm lấy đôi tay đang rung rẩy của cậu:"Em sao vậy? Em đừng làm anh sợ"

Cậu nhíu mày, cố chấp gỡ tay anh ra:"Mặc kệ tôi..."

Anh nhẹ giọng:"Em đừng tức giận được không? Sẽ ảnh hưởng tới con"

Cậu lạnh nhạt nói:"Con của tôi, không liên quan tới anh"

Anh nặng nề thở ra:"Con cũng là của anh. Sao có thể không liên quan cho được"

Cơn đau ở thắt lưng đang lan rộng khiến cậu phải hít một hơi để ổn định tâm trạng của mình, cảm thấy mọi thứ trước mắt bỗng chốc mờ dần rồi cứ thế tối sầm lại.

Thấy Vuơng Nguyên ngất xỉu thì Vương Tuấn Khải hoảng sợ. Lập tức bế cậu lên rồi đưa đến bệnh viện. Nếu lần này xảy ra sơ suất gì thì anh nhất định không chống đỡ nỗi, là một xác hai mạng người nên càng lo lắng tột đột.

Lưu Nhất Lân kiểm tra sức khỏe cho cậu xong thì nhìn anh, thở dài:"Em ấy bị động thai, cộng thêm bị tuột huyết áp đột ngột nên mới ngất xỉu. Có phải cậu đã làm em ấy bị kích động hay không?"

Anh nặng nề thở ra:" Mình không có làm gì cả. Em ấy nói mình có người khác rồi kiên quyết muốn ly hôn. Mình thật sự không có làm gì có lỗi với em ấy cả"

Lưu Nhất Lân nghe xong thì cười nhạt:"Vậy sao? Nhưng dù sao cậu vẫn không thảm bằng Thiên Tỉ"

Anh ngỡ ngàng hỏi:"Thiên Tỉ bị làm sao?"

Nhất Lân cười nói:"Chí Hoành mang thai được 2 tháng. Bị nghén rất nặng nên không thể ăn uống được gì, cho nên cũng hành hạ Thiên Tỉ sống không bằng chết. Không lẽ cậu không biết?"

Anh thở dài:"Dạo này ở công ty rất bận nên mình không có nghe nói tới"

Nhất Lân nhàn nhạt nói:"Người mang thai tâm trạng thay đổi liên tục nên rất dễ xúc động và kích động, ví dụ như rất hay khóc hay giận hay tủi thân...Cho nên cậu phải quan tâm và lắng nghe em ấy nhiều hơn. Em ấy mang thai từ tâm lý cho tới thể chất đều thay đổi. Ngau cả vấn đề về vóc dáng cũng có thể khiến bản thân tự ti. Cậu bận rộn nhưng có khi em ấy sẽ nghĩ cậu đang lạnh nhạt. Khó trách em ấy nghĩ cậu có nhân tình rồi muốn ly hôn với cậu"

Anh thở dài:"Mình không biết em ấy lại suy nghĩ lung tung như vậy"

Nhất Lân nói:"Mình sẽ đưa cậu một vài quyển sách để cậu tham khảo. Như vậy cậu sẽ hiểu em ấy đang nghĩ gì. Mang thai là cả một quá trình hy sinh của em ấy. Mình mong cậu hãy trân trọng em ấy nhiều hơn"

Anh gật đầu nói:"Mình hiểu rồi, mình sẽ chú ý nhiều hơn"

Nhất Lân nói:"Lựa lời mà an ủi em ấy. Đừng để em ấy kích động, không tốt cho cả em ấy và bé con đâu"

Anh chân thành nói:"Cảm ơn cậu"

Nhất Lân cười nói:"Mình đi đây. Tạm biệt"

Vương Tuấn Khải vừa ngồi đọc sách mà Nhất Lân đem đến vừa ngồi cạnh giường để trông chừng Vương Nguyên.

Sau khi tiếp thu không ít kiến thức bổ ích thì anh khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay cậu:"Anh xin lỗi. Sau này anh sẽ chú ý tới cảm xúc của em nhiều hơn"

Lúc cậu mang thai Bánh Bao thì anh không có bên cạnh nên không có trải nghiệm trong chuyện thai giáo cho con lẫn việc chăm sóc người mang thai. Hiện tại cậu mang thai lần nữa thì anh lại quá bận rộn, không thể dành nhiều thời gian cho cậu. Nghĩ tới đây cảm thấy mình thật sự đã thiếu sót quá nhiều. Đã để cậu ủy khuất rồi.

Vương Nguyên mơ màng mở mắt ra thấy anh đang ngồi bên cạnh thì cơn thịnh nộ lại nổi lên, thu tay về, chán ghét nhìn anh.

Tự mình ngồi dậy rồi hỏi:"Sao tôi lại ở đây?''

Anh ngồi lên mép giường rồi ôm lấy cậu:"Bà xã. Đừng tức giận, bác sĩ nói em đang bị động thai"

Cậu đẩy anh ra nhưng không được nên khó chịu nói:"Anh bỏ ra..."

Anh càng ôm chặt cậu hơn:"Không bỏ. Cả đời cũng không bỏ, em đừng như vậy mà"

Nói xong vùi mặt vào hỏm cổ cậu, nhẹ giọng:"Anh yêu em...Anh rất yêu em".

Vương Nguyên chán ghét sự đụng chạm này nhưng không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất khó chịu, ủy khuất đến mức nước mắt cứ thế rơi ra:"Đừng có ở đây nói mấy lời ngon ngọt này với tôi. Anh đi mà nói với nhân tình của anh đi. Tôi không cần..."

Anh vỗ nhẹ lưng cậu, trấn an:"Em đừng khóc mà. Anh biết gần đây anh bận nên không có dành nhiều thời gian cho em, khiến em suy nghĩ lung tung. Nhưng anh xin thề anh chỉ có một mình em. Chỉ yêu một mình em. Ngoài em ra anh không có ai khác. Em phải tin anh chứ"

Càng nghe thì Vương Nguyên càng thêm uất ức, cậu không phải loại yếu đuối nhưng không hiểu sao lúc này chỉ muốn khóc thật to, cứ như làm như thế sẽ khiến cậu thoải mái hơn:"Anh nói dối. Tối hôm qua rõ ràng anh ở cùng với người khác. Người đó còn nói anh đi tắm. Còn..."

Nói tới đây cậu càng khóc lớn hơn, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo anh đến nhăn nhúm:"Anh nối dối..."

Anh tiếp tục vỗ về cậu:"Em đừng khóc mà. Tối qua anh đúng là có đi tắm thay quần áo nhưng không phải như em nghĩ đâu"

Càng nghe anh nói cậu càng hình dung ra khung cảnh anh sánh vai bên người khác, hai người thân mật với nhau. Nghĩ tới đây khiến cậu lại tức giận, lớn tiếng nói:"Anh gạt người..."

Thấy cậu khóc thảm thương thì anh nhanh chóng giải thích:"Là thư ký giúp anh rót canh của em mang tới nhưng anh không chú ý nên đã làm đổ canh lên tay cậu ấy, nước canh cũng dính lên áo anh nên anh mới đi tắm để thay quần áo thôi mà"

Cậu khăng khăng lắc đầu:"Tôi không tin...anh ngụy biện..."

Anh thấy cậu khóc ngày càng lớn hơn thì thở dài:"Được rồi. Em đừng khóc mà. Anh mở camera cho em xem có được không? Xem anh có nói dối hay không, có được chưa?"

Vương Nguyên khóc tới mắt cũng nhòe đi, gương mặt xinh đẹp bao phủ bởi một tầng nước mắt, nghẹn ngào tới vai cũng run lên khiến tâm tư anh càng thêm khó chịu.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một hành động thiết thực, anh cứ thế ôm cậu vào lòng, vỗ về cậu, từng câu từng chữ chân thành cứ thế rót vào tai cậu.

Thấy cậu nín khóc nhưng vẫn còn chưa nguôi giận thì anh đưa tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp:"Em xem, em khóc như vậy anh đau lòng lắm biết không?"

Thấy cậu vẫn thúc thít không thèm liếc mắt nhìn mình một cái thì anh nâng cằm cậu lên rồi đặt lên đôi môi anh đào ấy một nụ hôn:"Bà xã à. Em phải tin anh. Anh chỉ yêu một mình em. Ngoài em ra anh không để tâm với ai khác"

Nói xong liền thuận nước đẩy thuyền, chiếm thế thượng phong, chiếm lấy cánh môi anh đào rồi cạy mở hàm răng đóng chặt của cậu ra.

Chiếc lưỡi cương ngạnh tiến vào liền làm loạn trong khoan miệng cậu rồi trêu chọc nhưng Vương Nguyên không hề đáp lại nên anh đành rời môi cậu:"Vẫn còn giận ông xã sao?"

Thấy cậu vẫn cố chấp giữ im lặng thì anh kéo cậu lại gần hơn rồi để cậu tựa đầu vào ngực anh:"Bà xã đại nhân. Đừng giận nữa được không?"

Đợi hồi lâu mà Vương Nguyên vẫn kiên quyết không mở miệng nên anh thở dài:"Bà xã. Em như vậy ngày mai khi mẹ về biết được, sẽ mắng anh cho em xem. Em không thương anh. Em muốn anh bị mẹ mắng hay sao hửm?"

Cậu lúc này mới chịu liếc nhìn anh một cái, lạnh lùng nói:"Mặc kệ anh"

Anh cúi xuống hôn lên trán cậu:"Bà xã à. Em thật sự hết thương anh rồi sao?"

Cậu bĩu môi:"Không cần anh nữa"

Thấy cậu có vẻ nguôi giận rồi thì anh cười nói:"Em thật là đủ nhẫn tâm nha. Lợi dụng anh cho em hai đứa con bảo bối rồi muốn vứt bỏ anh. Em như vậy là đang ruồng bỏ anh. Là không chịu trách nhiệm với anh. Em biết không? Anh đúng là thê thảm mà..."

Cậu nghe anh đang tự than thân trách phận thì không nhịn được nên bật cười thành tiếng, lần nữa liếc nhìn anh.

Anh đưa tay giữ lấy cằm lên:"Cuối cùng cũng chịu cười rồi"

Nói xong liền hôn cậu lại lần nữa nhưng lần này cậu không có thờ ơ với anh nữa, đưa tay ôm lấy thắt lưng anh và đáp lại nụ hôn của anh làm nụ hôn càng thêm sâu.

*1-2-2018* Bước qua tháng 2 rồi. Valentine này sẽ thế nào nhỉ?

Au trông mong hint từ Khải Nguyên vào ngày đó còn hơn mong quà từ người yêu nữa đó.

Có ai giống tui không? Nếu người iu tui biết chắc sẽ thất vọng lắm.

Mặt trắng bóc búng ra sữa. Mắt đen sáng lấp lánh. Mũi cao thanh tao. Môi mỏng hồng hồng còn lộ 2 cái răng thỏ Hỏi sao không cưng cho được. Muốn cắn 1 cái quá à

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro