#10 : Dạy dỗ [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như tiêu đề, enjoy it =)))

Ta đã trở lại, ai nhớ ta khôngggg nà :"3

#BanhTroiNhanDuong 

----------------------------------

Mọi người cũng biết, Nguyên Nguyên nhà tôi đặc biệt đáng yêu, cũng đặc biệt ngốc. Kiến thức của em ấy so với xã hội hiện nay chỉ bằng một đứa trẻ mầm non, rất ngây ngô thuần khiết, tới mức chỉ cần đem xúc xích ra dụ dỗ cũng có thể bắt cóc bé con đi mất a ! (*⁰▿⁰*)

Vì lo sợ cho tương lai của thỏ thỏ, Vương Tuấn Khải quyết định dạy nó học.

Thỏ con cũng rất hồ hơi, cầm bút nắn nót tô theo từng nét chữ của hắn, lại chăm chú nghe hắn giảng bài, vô cùng nhập tâm.

Nhưng khổ một nỗi, Nguyên Nguyên có thể cao hứng bao nhiêu thì hạ nhiệt huyết nhanh bấy nhiêu.

-  Khải Khải à, người ta mệt muốn chết rồi... ( ☯ ω ☯ )

Thỏ con đáng yêu nằm trên giường chổng mông ê a, cắn cắn đầu bút, mắt mở to đáng thương nhìn Vương Tuấn Khải như muốn làm nũng. Đại Ca nhìn bộ dạng nó như thế suýt phun máu mũi, nhưng cố gắng kiềm chế, ra nhéo vào mông bé con một cái :

-  Đứa ngốc này, lười biếng !

-  Nhưng mà hảo mệt a... Khải Khải mau xem, cả người em mềm nhũn ra rồi này ~~ _ Ngốc thỏ chu chu môi, cọ cọ vào người hắn, âm mũi như mèo kêu cọ vào tâm can hắn.

-  Hừ... thôi được rồi, nghỉ 15 phút.

-  Hoan hô !!!o(>v<)o

Vừa được tự do, bé con lập tức chạy ra ngoài sân, ôm theo Đô Đô nháo không biết trời đất đâu. Anh Đại ngồi trong nhà, mặt thốn thốn nhìn Nguyên Nguyên vui đùa cùng Thị Cẩu.(。・・。)

Thế này...

Thế này mà mệt cái gì chứ ?!Σ( ಠ д ಠ )

Vương Tuấn Khải hết cách, liền chạy sang nhà hàng xóm nhờ vả Dịch Dương Thiên Tỉ.

Thiên Tổng pha cho hắn một ấm trà Phổ Nhĩ, đem rót ra chén. Nhập tâm nghe hắn trình bày xong, Thiên Tổng hiểu ra vấn đề, liền nghiêm túc chỉ giáo :

-  Anh phải thật lạnh lùng nghiêm khắc a, nói một là một, hai là hai. Cần thiết thì cứ đánh vào mông em ấy một cái.

-  Hả ?? Có, có dã man quá không ?? Σ( ಠ д ಠ )

-  Không sao ! Vỗ nhẹ cảnh cáo là được. Anh phải dạy em ấy cả phép tắc xã hội nữa, hôm trước em thấy Vương Nguyên nhận xúc xích từ người lạ, còn ôm hôn người ta nồng nhiệt đó !

-  Thật á ?!!! _ Vương Tuấn Khải kích động đến suýt lật bàn.

-  Thật. Em nói dối anh làm gì ?

-  Nhưng, nhưng...

-  Anh mau điều tra làm rõ đi, có ngày mất thỏ như chơi đó~

Vương Tuấn Khải nghiến chặt răng, được rồi, Vương Nguyên. Em thân mật với người ta như vậy, xem ra phải "dạy dỗ"cẩn thận rồi !

------------------------------------------------

Vương Nguyên đang nằm trên giường chơi, bỗng dưng thấy người nào đó hầm hầm đi vào phòng, đóng sập cửa lại.

A~

Khuôn mặt thật đáng sợ ( ☯д ☯ )

Vương Tuấn Khải cười tà tà, tiến đến gần Nguyên Nguyên, hỏi :

-  Hôm qua em gặp ai ? Nhận xúc xích của ai ?

-  Hả ? _ Bạn nhỏ nào đó ngốc lăng nhún vai _ Em hông có ~ (っ≧ω≦)っ

-  Cho em nói lại lần nữa, người em ôm hôn, cho em xúc xích kia là ai ? _ Vương Tuấn Khải mặt đen thui, hai mắt hoa đào giờ tỏa ra hàn khí thấu xương, khiến người ta không khỏi lạnh gáy.

-  À... đó là, ừm, Tinh Ca bán xúc xích đó... anh ấy nói nếu thơm thơm vào má anh ấy một cái, sẽ được ăn một cây xúc xích...(>.<)

Nhìn đứa nhóc kia cúi đầu nhận tội, Vương Tuấn Khải có chút tức giận mà bạo phát.

-  Cho nên mới ôm hôn... Oa, anh, anh sao lại cởi quần của em...

Bé con hốt hoảng túm lấy quần ngủ, mặt hề hề khổ sở chống đối. Vương Tuấn Khải kéo quần nó xuống tận đầu gối, đặt thỏ con nằm sấp trên đùi mình, tay vuốt dọc theo lưng nó xuống cái mông nhỏ mềm mềm, giọng uy hiếp :

-  Anh cấm em ! Cấm em hôn người khác ngoài anh !

Chát !

Hắn dùng lực đánh vào mông nó một cái. Nguyên Nguyên lần đầu bị người ta đánh như vậy, mông nhỏ vừa nóng vừa đau, nhắm chặt mắt kêu lên một tiếng, giọng điệu hoảng sợ. Tình thế bây giờ y hệt như một người cha đang đánh mông con nít vậy.

" Khải... "

Hắn tiếp tục đánh vào mông nó, tiếng chát chát vang lên rất bắt tai. Bé con đau đến không chịu nổi, òa khóc nức nở, nắm chặt ga giường khóc lên :

-  Đau quá... hức~ đau quá...(> ㅅ<)

-  Lần sau còn có như vậy nữa không ?

-  Oa oa... sẽ không mà...

Dù gọi là đánh cảnh cáo, hắn cũng chưa dùng nhiều lực, tuy nhiên cũng khiến mông nhỏ trắng ngần giờ in hằn những vệt đỏ. Thỏ con đáng thương co người khóc thút thít, hai mắt hồng lên, không hiểu tại sao lại bị "bẹp bẹp" mông như vậy. Thỏ thỏ rất ngoan mà >3<

Cánh mông Vương Nguyên vừa mềm lại vừa tròn, trông vô cùng ngon mắt. Vương Tuấn Khải đánh vào cơ hồ muốn nghiện, lại quên mất ý định ban đầu, nhéo nhéo cái mông ấy thêm một chút.

-  Đừng, đừng đánh mông nữa... _ Nguyên Nguyên ủy khuất muốn chết, hai mắt đỏ hồng rưng rức nước, quay lại nhìn hắn mếu mếu.

Đột nhiên thấy Vương Nguyên như vậy, Vương Tuấn Khải không nhịn được đem nó ôm vào lòng. Tiếng nức nở lọt vào tai nghe thật đáng thương, hắn không muốn phải nhìn em ấy chịu ủy khuất như thế. Vương Nguyên đau, lòng hắn cũng rất đau.

Bị hắn ôm vào lòng, thỏ con thút thít, hít hít cái mũi nhỏ, vẻ mặt tủi thân không hiểu gì cả :

-  Em không dám nữa...

-  Tuyệt đối cấm, nghe chưa.

-  Sẽ không mà~ _ Thỏ con vòng tay qua eo hắn yếu ớt nói, sau cùng mềm nhũn rúc vào lòng hắn.

Vương Tuấn Khải khẽ hôn lên đầu nó, xoa xoa mái tóc rối.

" Yêu em. "

-------------------------

Trôi Trôi : Quà mừng ngày trở lại =)))

Cách thức nhận quà : Vote, comments, bóc tem =))) Tớ sẽ viết một đoản văn theo yêu cầu của bạn nào may mắn a .-. ( đoản văn gì cũng được, kể cả H nhaaaa <3 )

#Anyway

Đọc chap này thấy nóng máu hơm nàooo :v











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro