#11 : Dạy dỗ [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nguyên Nhi. Chưa ngủ đúng không ? "

Hức một tiếng, bé con đem khuôn mặt bánh bao nộn nộn trắng trắng ngẩng lên, hai mắt thỏ khóc đỏ hoe, hít hít cái mũi tròn một chút, giọng mềm mại lên tiếng :

" Sao vậy ? "

" Tối nay ngủ với anh nhé. "

" Hưm... Bình thường Nguyên Nguyên vẫn ngủ với anh mà ? "_ Đứa nhỏ nào đó lắc lắc cái đầu, tỏ vẻ không hiểu.

" Mấy ngày hôm nay anh toàn nằm đất, nhường em và Đô Đô ngủ giường đó ( huhu ) !! "_ Bạn Đao ủy khuất thật sự ! Ngủ chung phòng chứ không chung giường có biết không !

" Nga... "

Bé con cắn môi, xoa xoa cái mông đau một chút. Hừ hừ... bị bẹp bẹp đau như vậy, thỏ con nhất thời theo phản xạ mà lùi ra xa.

" Người ta đáng thương lắm~ rất sợ sấm chớp~~~ Mà em nhìn kìa, sắp mưa rồi~ "_ Hai mắt Vương Tuấn Khải một chốc trở nên long lanh, quả nhiên phải phong làm ảnh đế mới đúng. Diễn kịch thật giỏi a ! Nói dối không chớp mắt a ! Lừa gạt thỏ nhà lành a !!! >////<

" Nhưng... "

Mặt Vương thỏ ngốc viết ba chữ : Em-không-tin !

Vương Tuấn Khải ra sức biểu tình, chớp mắt ủy khuất : Thật mà !

" Người ta sợ lắm, bé ngoan hông có được cãi lời, nếu không sẽ bị bẹp bẹp mông đó >3< "

" Nga ?! Không, không nên... Hay, hay cứ ngủ chung cũng được... "_ Thỏ thỏ bị dọa sợ, nhớ đến lúc trước, mặt không hiểu sao lại đỏ bừng lên. Hít hít mũi, thỏ con cúi xuống vò vò góc áo đầy ủy khuất, bộ dạng khiến người ta muốn khi dễ bắt nạt. Vương Tuấn Khải hài lòng, kéo nó nằm xuống giường.

Tay ôm cái gối, bản thân lại bị Vương Tuấn Khải ôm vào lòng, nó sợ đến mức không dám thở mạnh, giọng run run nói _ " Khải Khải... "

" Hm ? "

" Có thể,... ân... xích ra một chút không, thế này rất chặt... " [ rất chặt đó, ahihi =)))]

Mông nhỏ khẽ ngọ nguậy muốn trốn tránh một chút, lại vô tình cọ xát vào chỗ nào đó, khiến hắn không nhịn được đem nó ôm chặt hơn.

Vùi mặt vào hõm cổ Vương Nguyên, hắn thì thầm :

" Em không có tình cảm gì với tên Tinh Tinh mặt mông đó đấy chứ ? "

Bé con nằm gọn trong lòng hắn bỗng chốc đỏ mặt, lắc lắc đầu. Sau đó trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi cười ngốc :

" Nhưng Tinh Ca cũng rất đẹp trai, rất tốt bụng ! "

Vương Tuấn Khải lập tức đen mặt !

Hứ ! Hứ ! Hứ !

Cái gì đẹp trai ?! Cái gì tốt bụng ?!

Vương Nguyên, mông thịt của em có muốn nát bét hay không ???

Dấm chua ngập tràn Trùng Khánh mất tiêu rồi TTvTT

" Còn rất cao, nhưng không cao bằng anh. "

Vương Tuấn Khải không nhịn được nữa, cởi áo ngủ của nó, lộ ra bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo. Cảm giác sợ hãi ùa về, thỏ nhỏ giật nảy người, hai mắt ngấn nước, miệng mếu máo.

" Ô... anh muốn làm gì ? Không phải lại đánh nữa chứ ? Em sai rồi... huhu... Vương Tuấn Khải đẹp trai nhất, Vương Tuấn Khải tốt nhất... a ! "

Nấc lên một tiếng, Tiểu Nguyên phát hiện hắn không những không đánh nó, còn ôn nhu liếm liếm gáy cùng xương quai xanh của thỏ thỏ.

" Khải... ? "

Ngơ ngác đến đáng yêu.

Vương Tuấn Khải vốn dĩ nhe răng muốn cắn để đánh dấu chủ quyền. Nhưng nhìn Nguyên Nguyên hết sức tội nghiệp, liền đổi ý, gục đầu vào người nó, cọ cọ vào cái bụng trắng trẻo mềm mại. Được rồi, em sợ đến như vậy, cũng không bắt nạt em nữa.

Còn đang ngơ ngác, bỗng một tiếng nổ lớn vang lên.

ĐOÀNG !!!

Tia chớp rẹt qua như muốn xé rách cả bầu trời, sáng lóa một góc phòng. Thỏ nhỏ kinh hãi kêu lên một tiếng, co rúm người rúc vào trong chăn, cuộn thành một cục tròn xoe run rẩy, miệng hô to :

" Khải Khải, Khải Khải... "

Ai đó xấu xa vỗ nhẹ vào mông nó một cái, nín cười hỏi :

" Sao vậy ? "

" Khải Khải mau ôm em... "_ Thỏ con chợt nhớ ra điều gì đó, nhảy lên ôm chầm lấy người hắn, còn không ngừng xoa xoa đầu hắn. Vương Tuấn Khải lấy làm kì lạ, ngơ ngác hỏi :

" Em làm gì đó ? "

" Không phải anh nói mình sợ sấm chớp sao ? "_ Bé con tròn xoe mắt ngây ngô trả lời, khiến anh Đại phút chốc liền động tâm. Bản thân em ấy cũng rất sợ mà vẫn cố đi lo cho mình trước, hảo cảm động a. Kéo đứa ngốc vào lòng vỗ về, Tuấn Khải cúi xuống thơm thơm lên má bánh bao phấn nộn của nó, nhẹ nhàng nói :

" Mau ngủ đi, Khải Khải hết sợ rồi. Ngoan~ "

" Ưm... "

Vò vò mái tóc mềm của nó, lần này đích thực Nguyên ngốc đã ngủ rồi.

Liếm khô nước mắt cho nó xong, hắn cũng nhẹ nhàng đặt xuống giường, chính mình vặn vẹo hai ba cái rồi chuẩn bị rời giường đi làm việc.

Dạo này kinh tế khó khăn, hắn rất muốn tranh thủ kiếm tiền.

" Ưm... hưmm... "

Vương Nguyên rung rung hai tai thỏ, khẽ nhíu mày. Tay quờ quạng trong không khí, khuôn mặt trở nên biến sắc, môi mấp máy cái gì đó.

Hắn thở dài một tiếng, quay lại giường nằm bên cạnh, siết cái eo thon mềm của nó vào lòng. 

Tiểu bạch thỏ thấy một trận ấm áp, thoải mái mà mềm nhũn người, dụi vào lòng hắn ngủ tiếp.

Có lẽ, nhiều khi người ta không thể buông tay.

_________________________________________

Sắp phải đi ở ẩn nữa rồi .-. Hong có ai yêu thương ta hết .-.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro