#12 : Gặp lại một lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như mọi ngày, ăn cơm tối xong xuôi, Tuấn Khải cùng Nguyên Nguyên tắm rửa sạch sẽ.

Bé con ngồi trong lòng ai đó không chút ngượng ngập, thoải mái tận hưởng người ta phục vụ cho. Bóp lấy một chút dầu gội lỏng màu trắng xuống tay, xoa xoa tạo bọt, hắn đem mát-xa đầu cho Vương Nguyên. Lại cẩn thận tránh cái tai thỏ một chút, sợ dầu gội vương vào sẽ không tốt.

Đứa nhỏ nào đó nằm trong lòng hắn hưởng thụ, thích thú " ưm~~ " nhẹ một tiếng.

Cả cơ thể như muốn tan vào nước vậy, thoải mái vô cùng.

Tắm cho nhóc con xong, Vương Tuấn Khải dẫn nó vào phòng sấy khô tóc. Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn vội quay sang nói :

" Chờ anh chút. " _ Rồi nhanh chóng mà chạy xuống tầng nghe điện.

Cạch.

" Alô ? "

[ Tiểu Khải, em đây ! ]

Vương Tuấn Khải như nghẹn lại, lén đưa mắt về phía tầng trên, tay run run siết chặt điện thoại, hồi hộp nói vào điện thoại :

" Tử Uyên ? "

[ Tiểu Khải, một năm qua em rất nhớ anh đó ! Anh có nhớ em không ? ] 

" Ừm. Nhưng em... vốn dĩ không liên lạc đã mấy tháng, sao đột nhiên... "

[ Em đi Mỹ về cách đây hai ngày rồi, hiện tại đang ở nhà, thực sự rất nhớ anh. Mình đi uống cà phê, có được không ? ]

" Hả ? Bây giờ sao ?? "

[ Ưm, bây giờ được không, khoảng tám giờ qua nhà em. ]

" À... được... "

[ Ok, yêu anh.]

Buông điện thoại xuống, Vương Tuấn Khải bất giác thở dài một tiếng. Nhìn vào màn hình tối đen, hắn phân vân một chút rồi quay trở vào nhà lấy áo khoác.

" Khải Khải, anh làm gì vậy ? Lại có việc nữa sao? "

Vương Nguyên ôm Đô Đô đứng trên tầng hai ngó xuống, giọng tinh nghịch nói lớn. Thấy thỏ con nằm vắt vẻo như vậy suýt nữa thì dọa chết hắn, vội chạy ra nghiêm mặt nhắc, vừa lải nhải vừa tóm lấy mông thỏ con đỡ xuống :

" Cẩn thận, thỏ ngoan không được trèo cầu thang. "

" Ân, em biết rồi. "

" Ngốc, tối nay anh về muộn một chút, ngủ sớm đi. Nếu cần hãy gọi Lưu Chí Hoành sang."

Đáy mắt trong trẻo của Vương Nguyên bỗng ánh lên một tia buồn bã, ngần ngừ bám lấy góc áo Vương Tuấn Khải, luyến tiếc dụi dụi đầu vào ngực hắn, bĩu môi : " Nhớ mua xúc xích cho Tiểu Nguyên. "

Hắn bật cười, xoa xoa đầu nhỏ của nó một chút, vẫy chào tạm biệt rồi bước lên xe. 

Cánh cửa xe từ từ đóng lại, khuôn mặt tươi cười phút chốc hóa thành lãnh khốc, rồ ga phóng vụt đi.

Hắn lái xe trên con đường cao tốc vắng vẻ ban đêm, hai bên đường lúc này đã lên đèn, nhấp nháy như vì sao. Vương Tuấn Khải mở radio, khuôn mặt lãnh đạm như bóng tối vĩnh hằng, thái độ bất quá không suy chuyển trong suốt quãng đường. Tiếng gió ù ù bên tai khiến mọi vật như mờ đi vì tốc độ. Ánh đèn neon sáng bừng kia không thể chiếu sáng được tâm hồn hắn hiện tại.

Bỗng, hắn phanh xe lại. Một tiếng kít kéo dài khiến người ta phải giật mình.

" Tiểu Khải, anh đến rồi. "

Giọng nói của một người phụ nữ trẻ, ngọt ngào vang lên. 

Vương Tuấn Khải không cần nhìn xem chủ nhân giọng nói đó là ai, quay đầu nở nụ cười ấm áp, lộ ra hai răng hổ : " Em đợi lâu chưa ? Mau lên xe đi. "

" Ân. "

Cô gái trẻ ngồi vào ghế của mình, mỉm cười nhìn hắn. Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Mùi hương nước hoa nồng hắc cùng mùi phấn trang điểm khó chịu xộc vào cánh mũi khiến Vương Tuấn Khải có phần chán ghét. Thân thể mềm mại ghé sát vào người hắn, tay khẽ vòng qua eo hắn, chất giọng ma mị câu nhân :

" Đã một năm rồi không gặp, Tiểu Khải. "

" Em về từ khi nào, sao không báo cho anh biết ? "_ Hắn vẫn giữ nguyên thái độ cương nghị, tập trung lái xe.

" Mới có hai hôm thôi, em muốn anh bất ngờ mà~ "

Tử Uyên vươn người hôn lên gò má hắn một cái, thổi khí vào tai người đối diện :

" Người ta nhớ anh muốn chết đi được ! "

" Tử Uyên, nhột. Tránh ra một chút, anh còn lái xe. "_ Vương Tuấn Khải rụt vai lại, lấy một tay đẩy mặt cô ra, lãnh đạm nhắc nhở. Tử Uyên nhăn mặt nhìn hắn, thái độ gì vậy ? Không phải là bạn trai của mình sao ? Người yêu với nhau, thân mật một chút cũng không xong !

Tay Tử Uyên bỗng chốc đặt lên đùi hắn đảo quanh, kiên nhẫn vân vê từng chút từng chút.

Vương Tuấn Khải thở dài một tiếng, không nói gì, chính là đem tay mình lồng vào tay cô, giữ lấy bàn tay đang làm loạn trên đùi mình. 

Tử Uyên nhất thời không hiểu ý, vui mừng nắm chặt lấy tay hắn.

Đến nơi, Vương Tuấn Khải buông tay cô, một mực xuống xe. Tử Uyên cũng ngạc nhiên, vội ôm lấy túi xách chạy theo hắn.

-----------------------------------

Trôi Trôi : Vote & comments .-. Bắt đầu hết thanh thủy rồi ahihi =)))))))

ThaoCa_99MySunShineROY.

Lâu rồi ,-, chưa thấy  (ಥ╭╮ಥ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro