#15 : Thu phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt chỉ biết dán chặt vào áo sơ mi của người ta, Nguyên Nguyên âm thầm nuốt một ngụm khí lạnh. 

Ý trung nhân cái thí a, nói thẳng ra có phải tốt rồi không. Hứ, dọa chết bổn bảo bảo rồi ! ( Ó ω Ò )

" Đoán không nổi ? Vậy để anh nói luôn. Là em. "_ Dứt lời, Vương Tuấn Khải đem khuôn mặt một lần tiến sát đến, hại bạn nhỏ Nguyên Nguyên tái mặt, hoảng hốt muốn lùi ra sau.

" Ách, anh làm cái gì... ! "

Thỏ con mở to mắt, trên môi một trận ấm áp lướt ngang. Cảm xúc hỗn loạn từ từ xâm chiếm đại não.

Một tay chống xuống, một tay dùng lực đẩy Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên bị người ta cưỡng hôn cũng ương ngạnh chống trả, khiến hắn trượt chân, hai người bám vào nhau xoay đúng một vòng.

Rầm !

Vương Nhỏ cùng Vương Lớn ngã đè lên nhau, trong tình trạng hết sức... khó tả.

Sau đó...

Không có sau đó, Vương Nguyên ngã đè lên người Vương Tuấn Khải, làm hắn trẹo chân rồi còn đâu =_= 

__________

Tử Uyên sau vụ chia tay vẫn không ngừng cay cú, quyết tâm trả thù thỏ con vô tội. Cô ta ra sức tìm cách hãm hại Nguyên Nguyên nhiều lần nhưng chưa có cơ hội, rồi cuối cùng nảy ra một âm mưu lớn.

Dụ dỗ thỏ con bỏ Vương Tuấn Khải đi theo cô ta.

Đứng trước cửa nhà người yêu cũ, Tử Uyên tay cầm túi xách liên tục bấm chuông. Tiếng chuông inh ỏi khiến hắn không chịu được mà gầm lên :

" AI ĐÓ ?! "

" E... em, em là Tử Uyên đây... ! "

Vương Tuấn Khải nhíu mày, hạ thấp giọng :

" Không tiếp, mời cô về cho. "

" Anh à, em đến để xin lỗi~ Khải Khải à~ "

Tử Uyên đứng ngoài cửa không ngừng năn nỉ ỉ ôi rất đáng thương. Nghĩ rằng nếu có người ngoài nhìn vào sẽ không được tốt, Vương Tuấn Khải định ra mở cửa thì...

Rắc !

" Á ! "_ Vương Đại Ca khóc không ra nước mắt, con mẹ nó, đau chết hắn rồi.

" Khải Khải a, anh có sao không ? "_ Thỏ con lo lắng chạy đến,  nhìn người kia trẹo chân đến không đứng dậy được, áy náy xoa xoa đầu _ " Để em ra mở cửa cho. "

" Không được, nhỡ cô ta... "

" Aish, không sao, em có Đô Đô rồi, Đô Đô sẽ cắn cô ta. "

Nhìn thỏ thỏ cười đến tít mắt lại, Vương Tuấn Khải đau khổ đỡ trán. Thị Đô ngốc nhà em thì cắn được ai ? Con cẩu đó có khi còn vẫy đuôi mừng ấy chứ.╮( ̄▽ ̄")╭

Nguyên Nguyên nhanh chóng đi xuống lầu, mở cửa.

" Mày... ai cho phép mày tới đây... ? "_ Tử Uyên giật thót người, hai mắt trợn trừng đáng sợ, lộ ra bản mặt thật của mình.

Vương Nguyên không sợ hãi, dũng cảm đối mặt với cô ta :

" Tôi sống ở đây. "

" Vớ vẩn ! Đây là nhà của Vương Tuấn Khải. Mày có quyền sao ? "_ Tử Uyên cười miệt thị, ngón tay vuốt dọc theo khuôn mặt trắng trẻo của thỏ con rồi bóp mạnh một cái đau điếng _ " Nghe cho rõ đây, khôn hồn thì cút ra khỏi cuộc đời của anh ấy, nếu không tao... "(╯‵□′)╯︵┻━┻? !

" Nếu không cô làm sao ? "

Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau. Tử Uyên theo phản xạ mà quay người lại, còn Vương Nguyên thì thích thú cười đến tít mắt :

" Hoành Ca ~ Oa, còn có Thiên Tỉ Ca Ca nữa~ Hai người đến chơi hả ? "

Lưu Chí Hoành nhăn mặt :

" Vương Nguyên, chuyện này là thế nào ? Cô ta... "_ Cậu chợt giật mình chỉ tay vào mặt Tử Uyên _ " Chính là người phụ nữ hôm trước ! "

Tử Uyên lạnh lùng tóm lấy cổ áo Nguyên Nguyên, nói :

" Không liên quan đến mấy người, tránh ra. "

Thiên Tỉ lập tức ghé sát tai Hoành Nhi dỗ ngọt :

" Thấy chưa, có liên quan gì đến mình đâu, về nhà ăn tiếp đậu hủ đi. "╮( ̄▽ ̄")╭

" ĐI ĐI CÁI EM RỂ ANH, NGHIÊM TÚC HỘ TÔI ! "

Tử Uyên : ...ಠ_ಠ

Lưu Chí Hoành tiến tới giật tay Tử Uyên ra, nói lớn : 

" Đừng cố theo đuổi Tiểu Nguyên, em ấy là hoa đã có chủ rồi ! Không sợ Vương Tuấn Khải lên cơn ghen sao ?? "

Đến lượt Vương Nguyên : ಠ_ಠ........

Thật ngàn chấm mà TvT

Tử Uyên tức muốn chết, dậm chân xuống nền đất, hai mắt trợn lớn đầy uy hiếp nhìn bọn họ một lượt. Thật to gan, dám cản trở đương kim tiểu thư ta đây, chắc chắn ta sẽ không để yên !

" Cô gái, cô giải quyết xong chưa, không nên giậm chân như vậy thật mất hình tượng. "

Dịch Tổng cao lãnh cười nhếch môi, lặng lẽ kéo Chí Hoành lui về phía sau. 

Vương Nguyên cũng rất thích thú mà hùa theo :

" Đúng đúng, thật mất hình tượng quá đi~ "

Cơn thịnh nộ của Tử Uyên lên tới cực điểm, cô hung hăng xông tới chỗ Nguyên Nguyên gầm lên :

" TẤT CẢ LÀ DO MÀY A A A A... !!! "

Bỗng... 

Phốc một tiếng, Tử Uyên lộn một vòng 360 độ, ngã một cú đường vòng cung hoàn mĩ, đáp mặt xuống mặt đường.

Ai nha, người nào lại vứt vỏ chuối bừa bãi như vậy~

Ba con người kia tỏ ra vô tội, lắc lắc đầu chép miệng : " Chậc chậc, khổ thân nga. Ai đó gọi cấp cứu đi. "

Cuối cùng chính là Tử Uyên phải vào bệnh viện cấp cứu, đầu óc mê sảng không được bình thường. Bên Vương Tuấn Khải cũng có bồi thường, nhưng chỉ là bồi thường chút tiền chăm sóc, bởi lẽ tự cô ta trượt vỏ chuối ngã kia mà ?

Sau cùng, vẫn là một cái kết có hậu cho tất cả mọi người.

END.

_______________

Trôi : ಠ_ಠ ||| Chap này hư cấu .-.

Cảm ơn mọi người đã cùng bộ truyện này đi hết quãng đường 15 chap =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro