#2 : Thỏ con biến thành người a ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đã edit lại]

Buổi chiều.

Vương Tuấn Khải đi làm về, lòng rất sốt ruột khẩn trương, không biết bé con ở nhà có ổn không nữa. Vội vàng chạy như bay về nhà, tranh thủ lúc chạy khoe chân dài.

Ahihi, chân tui dài tui biết mà =))

Quay lại vấn đề chính nào !

Khi về đến nhà cũng đã hơn sáu giờ. Vương Tuấn Khải thở gấp, cố gắng bình ổn lại không khí, chỉnh lại trang phục rồi bước vào.

-  Nguyên Nguyên, anh về rồi n- Éc?!!!

Chưa nói dứt câu, đột nhiên Đại Ca ở sạch phát hiện ra nhà cửa của hắn bừa bộn như chuồng heo. Vỏ bánh kẹo vứt khắp nơi, các loại rau củ quả cũng bị gặm nhấm mỗi thứ một ít rồi vứt lăn lóc trên sàn.

Vương Tuấn Khải hơi hơi sốc.

Rồi hắn còn phát hiện, cốc cà phê buổi sáng chưa kịp dọn bị đổ lênh láng vào tập tài liệu công ty của hắn.

Vương Tuấn Khải quá sốc.

Và sau đó, chính là...

Chính là chuồng thỏ bị mở toang !!!

Σ( ಠ д ಠ )

Vương Tuấn Khải sốc chết mất !

Bỗng nhiên, hắn nghe được tiếng loạt xoạt kì lạ trong phòng bếp. Vương Đại Ca lúc này khẩn trương tay phải vớ lấy cái vỉ đập ruồi, tay trái cầm cái khẩu trang, đeo vào, chuẩn bị ra chiến trường !

Vừa bước vào, còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho đông cứng.

Một thiếu niên hết sức dễ thương, trên đầu có hai tai thỏ, tầm khoảng 15,16 tuổi. Toàn thân trắng nõn chỉ khoác một chiếc áo len mỏng của hắn, ngồi dưới đất ôm xúc xích (cũng của hắn) vào lòng, ngơ ngác.

Khoan !

Đây là ai ?!(。•﹏•。)

-  Tiểu Khải anh đã về nha ! _ Thiếu niên kia mới nở nụ cười ấm áp, thanh âm bạc hà cất lên như mơn trớn lỗ tai hắn.

-  Cậu... cậu là ai ?

Vương Tuấn Khải giơ cái đập ruồi ra, mặt côn đồ, tay giật lấy gói xúc xích :

-  Sao còn mặc đồ của tôi ?! Trả xúc xích đây, đó là của Nguyên Nguyên.

-  A, của ta, của ta mà... _ Tiểu mĩ nam kia bị giật mất xúc xích liền hốt hoảng giơ tay đòi lại. Có điều Vương Tuấn Khải đặc biệt có sở thích trêu đùa người khác, cầm xúc xích lên vẫy vẫy.

Bỗng cậu lấy đà nhảy về phía trước, tay giơ cao muốn bắt lấy xúc xích. Nhanh chóng, Vương Tuấn Khải lùi qua một bên, khiến đứa nhỏ theo quán tính mà ngã uỵch xuống nền nhà.

Cú ngã có vẻ đau, bé con kia bị ngã xong cũng hoàn toàn bất động, làm hắn có hơi lo lắng :

-  Này, có sao không ?

Đột nhiên thân người nhỏ bé run lên bần bật.

Vương Nguyên "hức" một tiếng, ủy khuất mếu máo chỉ ngón tay trắng trẻo vào mặt hắn, bộ dạng ăn vạ hết sức thương tâm :

-  Ô ô... ngươi xấu xa... hức... Nguyên Nguyên muốn ăn xúc xích nữa,...ư ư.. hức ~(☯ д ☯')

-  Cậu... là Nguyên Nguyên ? _ Vương Tuấn Khải vẫn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bé con quệt nước mắt, phồng phồng hai má làm nũng rồi gật gật đầu.

-  Dám... bày bừa như thế này, cậu, à.. em... _ Vương Tuấn Khải cố gắng kiềm chế nhìn xung quanh một lượt, xoa xoa hai bên thái dương. Giờ hắn đã hiểu lí do con thỏ này bị bỏ rơi rồi. Bất quá chất giọng có chút thay đổi _ Vậy tại sao lại biến thành người ?

-  Đói bụng a ! Bắt Nguyên Nguyên ăn cà rốt cả ngày là không được, thỏ con cần kháng nghị ! >_<

-  Khi đói sẽ biến hình tùy ý ? .-.

-  Đúng đúng.

Anh trai mặt đao tự cầm cái đạp ruồi vả vào mặt mình một phát.

Ái da đauuu !

Vậy... không phải là mơ rồi ?

Vương Tuấn Khải tiến đến, mặt nghiêm túc nhìn tiểu bảo bối ngây thơ ôm xúc xích bên dưới. Bé con nhìn thấy hắn tiến đến vội ôm chặt xúc xích lùi ra phía sau.

-  Không được tiến đến gần ! Đừng lấy xúc xích a !(☯ д ☯')

Hắn vẫn tiếp tục đi đến, mặt lạnh như tiền. Bé con hoảng hốt ôm lấy xúc xích một bộ sợ hãi không biết phải làm sao, cuối cùng xoay người chạy trốn, bị hắn bắt được.

Là bị bắt được, còn bị tóm vào đuôi !!

Vương Nguyên đau muốn khóc, mếu máo quay đầu lại, hai mắt rưng rưng nước nhìn hắn tội nghiệp. Âm mũi nũng nịu thoát ra khỏi cổ họng, tay vẫn giữ chặt xúc xích.

-  Buông ra... đau...

-  Để xúc xích lên bàn rồi đi tắm, N-H-A-N-H.

Thanh âm băng lãnh phát ra khiến người khác có chút ghê sợ. Thỏ nhỏ phút chốc nhận thấy sát khí phừng phừng của hắn, lại càng không dám khóc to, chỉ biết ư ử mím mím cánh môi anh đào hồng nhuận. Cái đầu đáng yêu lắc lắc bất đồng.

-  Không ! Không tắm đâu !

-  Có muốn ăn tối nữa hay không ?!

-  Đừng kéo... a ~

Vương Tuấn Khải chính là trong thời khắc ấy cố gắng kiềm chế không thành. Nhất là khi mà cả nhà hắn ( vốn sạch sẽ tinh tươm ) giờ như cái chuồng cẩu vậy.

Tuy nhiên, nhìn bộ dạng của nó đáng thương quá, hắn lại muốn trêu nó một chút nữa.

Vương Nguyên cảm thấy đuôi như sắp đứt ra rồi (Ó ∆ Ò)

Tên xấu xa độc ác, lão tử mới không thèm đi tắm !

-  Hôm nay nhóc không ngoan rồi _ Vương Tuấn Khải, một lần nữa cậy mình chân dài, giật lấy xúc xích, vác bổng nó lên vai rồi đẩy vào phòng tắm.

Tiểu Nguyên ở bên trong đập đập cửa, khóc nháo :

-  Vương Hỗn Đản thả ta ra !!

-  Ở yên đó. Tắm xong mới được ăn cơm !

-  Nhưng, nhưng ta không biết tắm...

-  Hôm qua anh cùng em tắm một lần rồi, như như vậy mà làm theo.

-  Huhu T^T...

Nguyên Nguyên rốt cuộc đành nuốt nước mắt vào trong họng, tắm tắm rửa rửa. Đến lúc bước ra, mặt bé con chính là tạc mao muốn chết, lại xị ra như cái bánh trôi ngâm nước. Tất nhiên Vương Tuấn Khải phải khó khăn lắm mới dỗ được nó ăn cơm, phải dùng đũa gắp cho nó từng miếng, từng miếng một.

Chính là một loại sủng ái~

Siêu cấp thoải mái nga ( -- w -- )

Ăn xong, bé con nằm phơi bụng trên ghế sô pha mềm mại nhà hắn, cả người cuộn tròn như cục bông.

Vương Tuấn Khải cầm đĩa táo đi tới, cười ôn nhu.

-  Sao, còn giận không ?

-  Hết... à chưa đâu _ Thỏ con phút chốc nhớ ra mình còn đang giận người nào đó, vội xù lông bĩu mỏ _ Vẫn còn !

-  Vẫn còn sao ? _ Hắn lại cười, cười rất cư nhiên _ Vì cái gì mà dỗi lâu như thế ?

-  Đau mông... [lí nhí](๑•́ ω •̀๑)

Vương Tuấn Khải mặt gian tà thò tay xuống mông nó chọt chọt.

-  Chỗ này sao ?

-  Ân... không cần... không cần a..! _ Thỏ nhỏ chính là có rất nhiều máu buồn, một động tác nhỏ nhất cũng có thể làm nó giật mình được.

Thế mà, tên hỗn đản kia... còn làm gì mông nó !!! >//////<

Hắn tiếp tục trêu đùa, tay cầm lấy đuôi nó vuốt ve.

Đáng ghét !

Bỏ cái tay thối của anh ra !!!

Thỏ thỏ hận không thể lấy cái thùng rác chụp lên đầu tên mặt than kia, xấu hổ quá hóa tức giận mà đạp cho hắn một cái.

Bốp !

Vương Tuấn Khải bị knock out không thương tiếc, nằm lăn dưới đất giãy giụa đáng thương.

Sau đó...

Không có sau đó, nữ vương thỏ lên ngôi đã đả đảo đế chế cua đao rồi =))))

___________________TBC__________________

Chiều mát nhaaa <3

Thế đã kích thích chưa đi =)))

Bảo bảo của má bán manh siêu cấp moe luôn ! >∆<










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro