#5 : Bắt nạt [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-  Đô Đô~ em đáng yêu quá đi !( ' ꒳ ' )

-  Oa còn rất hiểu chuyện nữa !(⁎˃ᆺ˂)

-  Manh chết mất ! Đô a~~ cho anh ôm ôm...(づ ̄ ³ ̄)づ

Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh nhìn bé con nhà mình hết chu mỏ lại phồng má, cọ cọ vào người con cẩu kia, quả thật...

Không thể chấp nhận được !!

Vương Tuấn Khải soái như này !

Chân dài bảy thước như này !!!(`Δ')!

Đeo tạp dề Hello Kitty màu hường đảm đang thế này... À mà không, bỏ câu này đi =))

Nói tóm lại, Đại Ca chính là vô cùng gato với cẩu cẩu tiên sinh, liền quyết tâm đòi lại bảo bối cho bằng được. Nghĩ là làm, hắn vội vàng kéo thỏ con vào lòng mình, ôm gọn.

Nguyên Nguyên nằm trong lòng hắn, ngơ ngác ngẩng mặt lên, bĩu môi :

-  Ta không muốn ôm ngươi, ta muốn ôm Đô Đô...

-  Chẳng nhẽ anh không bằng con cẩu đó sao ?!

-  Nhưng, nhưng Đô...

Vương Tuấn Khải mặt đen thui, lườm bé con một cái. Cảm nhận được sát khí đằng đằng của hắn, nó liền ngồi co rúm lại một góc, hai tai thỏ cụp xuống. Miệng vẫn lầm bầm :

-  Ta muốn ôm Đô Đô ~ / (⁎˃ᆺ˂)\

Chợt nghe "rầm" một tiếng, thỏ con giật bắn người, tội nghiệp mở to hai mắt rưng rức, nhìn cái bàn vừa bị đập một cách đau thương.

Vương Tuấn Khải tỏ ra cool ngầu không thành công, ngược lại còn bị đau tay gần chết, nội tâm chính là đang khóc hận cái bàn, tại sao lại không nứt ra như phim Hàn chứ TTvTT

Hừ, không đập bàn thì lật bàn (ノ ̄□ ̄)ノ ~┻━┻

Hự hự...

Khoan đã !

Con mẹ nó, lật bàn rồi tí lấy cái gì ăn ?

( Cứ coi như đó là lí do biện hộ cho việc anh không nhấc nổi cái bàn đi, tôi mới không thèm khinh anh =))) )

Vương Mặt Than ủy khuất bỏ lên phòng.

Bé con vẫn đang tiêu hóa từ từ... (' • ω •̥ ')

Đại Ca giận rồi !

Giận thật rồi !

----------------------

Bé Nguyên Nguyên ngồi một góc ủy khuất, bộ dạng vô cùng buồn cười.

Quay cái mông tròn tròn lại một góc, Nguyên Nguyên dũng cảm đạp đạp xuống sàn nhà, nhất quyết không chịu xin lỗi hắn đâu !

Hứ !

Thỏ Nguyên Nguyên là một chú thỏ có khí phách !

.

.

.

.

.

.

Ai gu, đói bụng quá... Không có hắn thì làm sao nó ăn được xúc xích đây --3--

Hay là đi xin lỗi vậy..

Thỏ thỏ ngoe nguẩy cái đuôi trắng trắng, hai tai vẫy vẫy tiến sát đến gần phòng Vương Tuấn Khải. Hé mắt nhìn qua khe cửa, nó thấy Vương Tuấn Khải đang gục mặt xuống bàn. Nguyên Nguyên há hốc miệng.

Cái gì !

Hắn... khóc sao ?!

Oa, thì ra tâm hồn mỏng manh yếu đuối như vậy !

Chọc con gái, quên con trai nhà lành khóc, Nguyên Ca có hơi hối hận, bèn rón rén đi vào phía sau Vương Tuấn Khải, chọt chọt vào lưng hắn.

Khải Khải lúc này vừa mới ngủ dậy, hai mắt vẫn còn rơm rớm, dụi dụi mấy cái rồi ngái ngủ hỏi :

-  Có chuyện gì ?

Ô ! Nước mắt thật kìa !

Nguyên Ca đoán đúng rồi, nhất định là vừa khóc rồi ! ( Ngây thơ quá con ơi :"> )

-  Ta, ta muốn xin lỗi a...

Vương Tuấn Khải nheo mắt một cái. Tên này chắc chắn lại nghĩ ra trò vui rồi =)))

-  Em xin lỗi một câu mà xong sao ??

Thỏ thỏ hai mắt tròn xoe nhìn hắn.(☯ д ☯')

Vương Tuấn Khải nghiêm túc nhìn lại nó một hồi, rồi bất ngờ đem hôn lên đôi môi hồng nhuận mềm mại ấy. Nguyên Nguyên lần đầu biết xấu hổ là gì, bị người ta hôn đến mềm nhũn người, hai má đỏ ửng lên trông vừa ngốc lại vừa manh.

(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄

Vương Tuấn Khải ở trên môi nó hôn sâu. Đầu lưỡi ở trong khoang miệng ấm nóng kia tham lam liếm mút đầu lưỡi đáng yêu của nó. Đến khi nghe thấy tiếng thở ngắt quãng của nó, hắn xác định, đứa nhỏ này nhất định là hôn đến không thở được, liền quyết định buông tha cho thỏ nhỏ.

Bé con vừa được thả ra đã đỏ nhừ mặt, vội rúc vào trong chăn kêu ư ử, không dám ló đầu ra nữa.

Vương Tuấn Khải cười gian một cái, đi tới kéo cái chăn lên, phát hiện thỏ con đã biến trở lại thành một cục bông trắng tuyết, cuộn tròn lại run rẩy.

-  Thế nào lại xấu hổ a ?

Bé con hai mắt hồng hồng, xem chừng như muốn dỗi lại hắn, nhúc nhích cái mông.

-  Em phải nghe lời tôi hết một ngày, nếu không đừng hòng ăn xúc xích.

-  Gru ?!

(☯ ◯ ☯) Hông được, xúc xích của Nguyên Nguyên mà... ô ô... ta không biết... ngươi bắt nạt động vật nhỏ...

Nhìn con thỏ kia mếu máo dụi dụi vào ngực mình, Vương Tuấn Khải chỉ thiếu chút nữa là chảy máu mũi, cố gắng giả vờ bình tĩnh.

-  Bắt đầu từ bây giờ.

Sau đó bỏ đi không chút thương tiếc.

Con thỏ nào đó ngây ngốc nhìn hắn bỏ đi, bĩu môi :

-  Đồ vô sỉ họ Vương. Ăn đậu hủ xong liền tỏ vẻ cool ngầu. Hứ !

Xúc xích nương tử hãy đợi ta ~!

__________________TBC_________________





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro