#8 : Thê nô thần công của anh Đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-  Á !!!!

Vương Nguyên trợn tròn hai mắt không dám tin, chính là nó vạn lần không thể ngờ tới, mông mình to đến mức mắc kẹt vào xích đu !!(。-'ω'-)

Là mắc kẹt mông vào xích đu đó !!!

Nhục quá đi mà =^=

Vương Đại Nguyên xấu hổ đỏ mặt, cố gắng đứng dậy, kết quả vô ích. Nó đung đưa xích đu thật mạnh, rốt cuộc vẫn không thoát được ra ngoài.

Hừ ! Xích đu cái gì chứ ? Đây mà là xích đu cho trẻ em sao !'(๑ △ ๑)'*

Cái ghế này đến Đô Đô còn không lọt nha, chứ không phải tại mông Nguyên Nguyên to !

Xích đu cái khỉ khô, ta hận, ta hận, ta hận !!!

( Điều quan trọng phải nói ba lần )( * ˃ᆺ˂)

Không được, mắc kẹt ở đây thì còn đâu sự đẹp trai nam tính nữa. Vương Lão Đại mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cười nó thối mũi nga ! Thỏ Nguyên Nguyên là một chú thỏ phong lưu tiêu sái, là một chú thỏ có khí phách !!! Thỏ thỏ mím mím môi, đếm một, hai,...

BA ! ( ≧Д≦)

-  Ai ui !! _ Thỏ con đau đớn ôm chân mếu mếu. Hức hức, nhảy quá đà, trặc chân chết bổn bảo bảo rồi TT^TT

Lúc này đột nhiên bé con chợt nhớ ra...

Ủa...

.

.

.

.

.

.

.

Tuôi có thể biến thân mà ?????(`Δ')!

Trời ơi ngu quá đi ~~~~ (ꐦ°᷄д°᷅)

Bé Nguyên Nguyên vội vàng biến trở lại thành con thỏ, thích thú nhảy phốc một cái. Chợt nghe một tiếng rắc nhỏ nhẹ, nhớ ra là cái chân đang đau liền mím môi, nước mắt chảy một đường, tất nhiên không dám kêu lớn.

Đúng lúc đang lần mò tìm đường lết về nhà, Nguyên Nguyên đột nhiên thấy cái gì đó ẩm ẩm rơi xuống, thấm ướt bộ lông của nó.

Là nước ?

Mưa nữa sao ???

Tại sao ta gặp lắm rắc rối thế này ??? ( ˃ᆺ˂)

Ông trời, tôi rủa ông FA đến mạt kiếp !(ノಥДಥ)ノ︵┻━┻・/

----------------------------------------------------

-  Vương Nguyên, Vương Nguyên Nhi ! Bảo bối a... em ở đâu...?

Vương Tuấn Khải cầm chiếc ô màu lam đi tìm bé con đến ướt sũng người cũng không để ý, vô cùng hoảng hốt mà đi khắp nơi gọi lớn tên em ấy. Hắn về nhà không thấy bé con đâu, lại nghe mụ hàng xóm thêm mắm thêm muối, liền lo cho nó muốn chết.(。-'ω'-)

Hắn chạy đến khu vui chơi, gọi to tên Nguyên Nhi.

Vương Nguyên nằm co ro một góc, chợt nghe tiếng gọi quen thuộc, hai tai ngóc lên nghe ngóng.

Là hắn a !

Ây nhưng mà... bây giờ kêu cứu có bị coi là ủy khuất hong ta ???

...

KỆ ĐI, CỨU NGƯỜI LÀ TRÊN HẾT !!! >___<

Thỏ thỏ lết đến gần Vương Tuấn Khải yếu ớt kêu một tiếng :

" Khải..."

Bỗng mắt nó hoa lên, đầu đau như búa bổ vì dầm mưa quá lâu. Chân vốn đã bị trật khớp, giờ lại mềm nhũn ra. Cả cơ thể phản chủ mà ngã lăn ra đất.

" Cứu em... "

----------------------

-  A !

Vương Nguyên giật mình tỉnh giấc, phát hiện xung quanh là phòng ngủ quen thuộc, nhẹ nhõm thở phào. Đưa mắt nhìn lên, nó bắt gặp ánh nhìn ôn nhu của người đối diện.

Hắn cầm khăn mát đắp lên trán nó rồi hỏi :

-  Thỏ con, sao lại tự ý bỏ chạy ra ngoài hả ? 

Nguyên Nguyên ủy khuất rũ đầu xuống, cổ họng đau rát do nhiễm lạnh. Mi mắt cụp xuống thêm phần mê hoặc, môi anh đào nhỏ khàn khàn cất tiếng :

-  Khải Khải thơm thơm người ta...(。-/ ω \-)

-  Ai ??

Hắn nghiêng đầu, hai mắt mở lớn tỏ vẻ kinh ngạc. Vương Nguyên bực mình, rõ ràng làm xong lại chối rất hồn nhiên thế kia ! Liền cầm cái gối ném một nhát vào mặt hắn, tay chỉ vào màn hình máy tính mà hét :

-  Anh... trên cái hộp đen... khụ khụ...! Hôn cô gái kia...!!!( ˃ᆺ˂)

Vương Tuấn Khải dường như đã hiểu ra vấn đề, đầu óc khai thông, vội lần mò ra chỗ máy tính mở lên, xoay tấm ảnh đến chỗ Nguyên Nguyên hỏi :

-  Người này ?

-  Ưm _ Thỏ con gật đầu rất nghiêm túc.

Vương Thê Nô phồng hai má, cố kìm nén để không cười.

-  Nguyên Nhi, đây là... phụt HAHAHAHAHAHAHA~~~~ (> v <)

Nói đến đây, Khải Đao không nhịn được cười, lăn lộn từ trên ghế xuống dưới sàn, cười không thấy tổ quốc đâu.

Bé con đỏ mặt, bĩu môi :

-  Cười cái quỷ gì a !( ˃ᆺ˂)

-  Hahahahaha...đây là... mẹ anh =))))))

-  Ả ???!

Con mẹ nó !

Không, con mẹ hắn !!

Mẹ mà trẻ như vậy ? Bảo bối nhỏ dụi mắt mấy cái, nhìn kĩ. Có khi đúng là mẹ hắn thật, nét mặt có hao hao giống...

/(O///ᆺ///O)\

Uống dấm đến mờ mắt rồi a TTvTT 

Xấu hổ chết mất...

Thỏ Nguyên Nguyên hai má hồng lên, môi chúm chím cắn chặt, tai và đuôi cụp hết lại, vội vàng rúc vào trong chăn thành một cục bông. Vương Tuấn Khải thích thú ngắm phản ứng của bé con, tay chọt chọt mông nó. Đứa nhỏ trong chăn kêu gru gru rồi nhúc nhích cái mông, tuyệt đối không ló mặt ra. 

Hảo ngại ! Hảo xấu hổ !

Hảo đáng yêu nga~

Lúc này mới để ý đến có cái gì đó tròn tròn màu nâu lăn tới. Thì ra là Thị Đô xinh đẹp và quyền lực =)))

Đô Đô ngậm lấy cái chăn kéo một cái, toàn bộ thân ảnh bé nhỏ đang lấp ló kia bại lộ hoàn toàn.

-  Nguyên Nguyên a~ anh xin lỗi, lần sau không tùy tiện thơm ai nữa, thơm một mình Nguyên Nguyên thôi~

-  Thật không ? _ Thỏ con ngước mắt nhìn, tràn đầy nghi ngờ.

-  Thật ! 

-  Anh hứa đi...

-  Ừ, hứa !

________________

Khoan, mấy má tưởng đã End sao ?! Còn lâu !

Lúc này, Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải và Đô Đô đang chơi trò hậu cung =))

Vương Nguyên làm hoàng thượng, Thị Đô là ái phuy, Khải Đao làm quàng hậu =))))

Cảnh 1 :

Vương Tuấn Khải cầm cái chăn quấn quanh người, khép nép như thiếu nữ về nhà chồng, quấn lấy hoàng thượng nói :

-  Pi sà, tối quá rồi, một mình thiếp cành vàng lá ngọc như này, ra ngoài một mình kia thật không nên~ Pi sà nhìn xem, trời tối đen gió lồng lộng, một cành hoa đẹp như thần thiếp... ứ hư~

Hoàng thượng thỏ ngốc lăng chớp chớp mắt :

-  Vậy... vậy phải làm sao ?

-  Hay là, Nguyên Nguyên đại hiệp hộ tống người ta về... ứ hứ~

-  Trẫm buồn ngủ lắm~~~~ để ái phuy làm đi~

-  Ớ ớ... pi sà ~~~~~~~!!!!

Cảnh 2 :

-  Ái phi, không được cướp xúc xích của trẫm !

-  Cũng không được liếm... ahaha~ đừng mà... nhột chết pi sà rồi...ahahaha~

-  A đừng liếm chỗ đó~~~ ahahahaa~

...

Quàng hậu Vương Tuấn Khải, váy xắn tới tận đùi, tay cầm cái gậy, hét lên :

-  CON CẨU PHI KIA KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO THÂN THỂ PI SÀ ( CỦA TA ) !!!!

Nói xong, một người một chó khuynh đảo thiên hạ, hoàng thượng ngồi bên cạnh cười đến phát ngốc.

-  Em cười gì chứ, anh ứ chơi nữa  ( ≧Д≦)

-  Đừng đừng...tại sao hoàng hậu lại không chơi nữa~ nàng bày ra trò này trước mà~

Thỏ con long lanh mắt, chu chu môi.

"Hoàng hậu" cười gian tà, hôn cái "chóc" lên môi pi sà rồi cười rất vô sỉ :

" Hảo a, đành chơi vậy =))))))) "










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro