1. Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đốc chủ Phong Lí Đao, ngồi ở nhã tọa sát ngoài cùng của trà lâu Khách Lai. Ở đó có một cánh cửa sổ rất to, đối diện với Đông An môn người tới người lui, rèm châu rủ thấp. Đôi mắt của Phong Lí Đao híp lại như con mèo. Hắn bưng trà lên, khẽ cong ngón hoa lan gạt nắp trà, Bích Loa Xuân xanh biếc ánh lên dung nhan hắn. Giờ đây, so với Vũ Hóa Điền, hắn còn giống với Vũ Hóa Điền hơn.

Nghe thấy bậc thang vang lên tiếng bịch bịch. Nhị đương đầu Vương An Tá lao một mạch lên lầu, cung cung kính kính chắp tay bên cạnh hắn: "Bẩm đốc chủ, người của Đông xưởng đã cải trang đến dưới cổng thành. Có cần hạ lệnh cho quan viên gác cổng giữ chúng lại tra xét một chút không?"

Phong Lí Đao tiếp tục nhấp trà, khóe môi treo nụ cười: "Không cần, trực tiếp cho vào là được."

Vương An Tá lại chắp tay: "Vâng."

Phong Lí Đao đứng sau rèm châu, nhìn kỹ những đồng liêu Đông xưởng này. "Đông xưởng đại đương đầu Lục Kim, tam đương đầu Chu Ký... Tào Vân Khâm cũng phái tinh nhuệ của hắn ra không ít nhỉ..."

Đội ngũ nho nhỏ kia đã đi qua hơn phân nửa, chỉ còn lại hai người. Phong Lí Đao bỗng "ớ" một tiếng, đại đương đầu đứng bên cạnh lập tức tiến lên: "Đốc chủ có gì phân phó?" Phong Lí Đao xua xua tay, ý bảo y lùi ra sau, rồi tiếp tục ngó chằm chằm hai người cuối cùng. Nữ tử đằng trước vóc dáng khá cao, thân hình yểu điệu, một thân bạch y, trên đầu đội đấu lạp có mạng che.

Nháy mắt Phong Lí Đao đã nhận ra nàng là ai. Bóng dáng này, đã bầu bạn với hắn nửa đoạn trước cuộc đời, sau khi hắn rời khỏi nàng, thì đã bầu bạn với hắn hầu như trong tất cả những đêm tối nằm mộng, Cố Thiếu Đường.

Đại đương đầu Ngưu Đắc Ý ngó Phong Lí Đao, thoáng lo khi phát hiện, trên gương mặt của vị xưởng công Tây xưởng đương nhiệm này, không còn vẻ ngạo nghễ lạnh lùng âm u thường thấy nhất nữa, mà thay vào đó là một biểu cảm gần như mộng ảo, vô cùng vui sướng. Nếu đại đương đầu có thể vứt đi lòng tôn kính tràn lan không dứt đối với đốc chủ của y, mà tìm một từ để miêu tả biểu cảm hiện tại của Phong Lí Đao, thì đó chính là: Cười ngây dại.

Phong Lí Đao tham lam nhìn nàng, sự nóng bỏng và nỗi nhớ trong ánh mắt kia dường như đã xuyên qua rèm châu và không khí, làm kinh động đến Cố Thiếu Đường. Nàng giơ tay kéo mạng che ra, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nơi hắn đứng. Rèm trúc chắn đi tầm mắt, tất nhiên Cố Thiếu Đường không nhìn thấy gì cả. Nàng ngó chằm chằm ô cửa sổ kia một lát, sau đó lấy mũ xuống, và quen tay lưu loát đưa nó cho một người đằng sau.

Sau khi Cố Thiếu Đường xuất hiện trong tầm mắt Phong Lí Đao, toàn bộ sự chú ý của hắn đã bị nàng thu hút, hoàn toàn quên mất rằng đằng sau nàng còn có một vị. Hắn hơi cau mày nhìn sang người kia: lối ăn vận thư sinh, áo ngoài vải thô, đầu đội khăn thư sinh màu đen, da dẻ ngăm sạm, chỉ là đôi mắt đen như điểm sơn cực kỳ linh hoạt. Hắn ta nhận lấy mũ của Cố Thiếu Đường, tiện tay cho vào trong giá trúc đeo lưng của mình, còn cảm rảm càm ràm nói gì đó. Cố Thiếu Đường lộ vẻ mặt không vui, nhấc tay làm bộ muốn đánh. Người kia thức thời ngậm miệng.

Tay Phong Lí Đao thoáng run, nước trong cả chén trà đều đổ lên quan bào hoa lệ màu hải thanh có rồng vàng bốn vuốt lượn quanh, chén trà rơi xuống đất vỡ ra một tiếng xoảng vang dội. Nước trà làm bỏng tay hắn, các thị tùng đều xúm lại, nhưng Phong Lí Đao lại gần như hoàn toàn chẳng phát hiện.

Cảnh tượng trước mắt, đã từng diễn đi diễn lại mấy ngàn mấy vạn lần trong sinh mệnh hắn. Thời niên thiếu người lớn cứ hay nói, Cố Thiếu Đường và Phong Lí Đao vĩnh viễn là Tiêu không rời Mạnh*, cái cân không rời quả cân, ông không rời... Cố Thiếu Đường không cho hắn nói câu cuối cùng, hắn cũng không nói nữa.

(* Tiêu không rời Mạnh, hoặc Mạnh không rời Tiêu: xuất phát từ Dương Gia Tướng, Tiêu, Mạnh là chỉ hai viên đại tướng Tiêu Tán và Mạnh Lương, bộ hạ của Dương Diên Chiêu (Dương lục lang), hai người là huynh đệ kết nghĩa, thường hình bóng không rời. Về sau cụm từ này dùng để ví von hai người có mối quan hệ vô cùng vững bền, tình cảm sâu nặng.)

Nơi có Cố Thiếu Đường là có Phong Lí Đao.

Hiện giờ, bọn họ đang ở dưới lầu, nơi cách mình chưa tới hai trượng. Thế nhưng, nếu người bên cạnh Cố Thiếu Đường kia là Phong Lí Đao, vậy thì mình, là ai đây? Nếu người bên cạnh Cố Thiếu Đường không phải là Phong Lí Đao, vậy thì ai mà có thể cùng nàng châu liên bích hợp quen thuộc đến thế? Trong lòng Phong Lí Đao là một mảnh mù mịt, không biết mình ở nơi đâu. Hắn gần như cảm thấy, đủ mọi sóng to gió lớn đã trải qua sau khi mình vào kinh làm chủ Tây xưởng, chẳng qua là một giấc mộng Nam Kha; còn Phong Lí Đao chân chính vẫn luôn ở lại bên cạnh Cố Thiếu Đường ngoài đại mạc xa xôi, chưa bao giờ rời khỏi.

Phong Lí Đao túm lấy đại đương đầu đứng bên cạnh một phát, khẩn thiết hỏi: "Cái kẻ dưới lầu kia, có phải là trông hắn thật sự rất giống với ta?" Hắn dùng sức như thế, đại đương đầu có hơi nghi ngại. Đốc chủ chưa bao giờ nói chuyện với y gần như vậy, gần đến mức hơi thở nóng hổi phả lên mặt y. Y hoang mang đáp: "Kẻ dưới lầu nhìn qua có ba phần tương tự với đốc chủ, nhưng thuộc hạ thấy hắn có cử chỉ ngả ngớn, hành vi hoang đường, ngay cả một phần vạn thần vận của đốc chủ cũng không có."

—oOo—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro