Chương 2: Phục thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm thật đáng sợ, nó nuốt chửng tất cả mọi thứ, cứ như cái động không đáy nó không tha cho bất cứ thứ gì. Tiểu Tuyết cũng không ngoại lệ, thân ảnh nhỏ bé lúc này chìm trong bóng tối, cô gập người lại ôm lấy đầu gối, trong đầu là những kỉ niệm của cô với người ba đang nằm trong nấm mồ kia.

- Tôi đến để giúp cô.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen vô hồn chạm với đôi mắt đỏ như huyết kia. Giọng cô lúc này thật lạnh và thiếu sức sống:

- Điều kiện là gì?

Ba cô đã nói "Không có gì là miễn phí, phải có bỏ ra mới có lấy lại".

Người áo đen nhìn cô nói:

- Tiêu diệt một người.

- Được, nhưng nếu thất bại? _ Cô hỏi lại.

Hắn cười, giọng cười đầy tà ác. Mặc dù giọng cười của hắn có đáng sợ nhưng đối với cô nó không đáng sợ bằng đau đớn, mất mát trong lòng cô lúc này.

- Trả giá bằng linh hồn của cô.

- Sao? Chỉ có vậy thôi sao?

Cô đã từng nhủ: cô sống vì ba mình, ở bên ông, chăm sóc ông nhưng ông ấy đã ra đi thì cô sống có ích gì? Cả linh hồn và cơ thể của cô đều là do ba trao tặng.

Người áo đen lấy từ trong lòng một chủy thủ, chủy thủ phát ra ánh bạch quang làm bóng tối quanh nó tiêu thất. Hắn đưa cho cô nói:

- Đây là Long kiếm, chỉ cần cô cắm vào tim mình thì cô đã chấp nhận yêu cầu.

Cô nhận lấy chủy thủ từ tay hắn, vừa chạm vào cô cảm giác chủy thủ này thật quen thuộc, cứ như là một phần của cô vậy. Không chần chờ cô đâm nó vào tim của mình.

Bạch quang bao quanh cô, như là mặt trời trong màn đêm nó xua đuổi tất cả bóng tối xung quanh, chỉ còn lại một mảnh sáng chói.

- A...

Tim cô như thắt lại tưởng chừng như có thể nổ bất cứ lúc nào, đau đớn không còn từ gì có thể hình dung. Cảm giác này lần đầu tiên cô cảm nhận được, giống như hàng vạn đao kiếm đâm vào trái tim cô. Từ tim, đau đớn lan truyền ra khắp cơ thể, làm huyết dịch của cô sôi trào, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Khuôn mặt bị che lấp bởi cái mặt nạ đáng sợ, đôi mắt huyết đỏ không có dao động, hắn bình tĩnh nói như trước mặt hắn không phải là một người đang bị cơn đau tột cùng tra tấn:

- Nếu cô có thể chịu được thì cô sẽ có sức mạnh để báo thù nhưng xem ra...

Tiểu Tuyết cười khẩy nói:

- Ngươi tưởng ta chỉ chịu được như vậy?

Lòng thù hận của cô đã lên tới đỉnh điểm, người phá hoại hạnh phúc của cô, người phá hoại chỗ dựa của cô, người phá hoại tình thương của cô... Đều, ĐÁNG CHẾT!

"Ầm" Bạch quang từ Tiểu Tuyết phát ra xông thẳng lên bầu trời đầy mây đen kia tựa như Bạch Long lao thẳng lên trời làm mây đen biến mất, bóng tối sợ hãi mà trốn đi.

Quang mang tan đi, một thiếu nữ xuất hiện, mái tóc trắng như tuyết phát ra ánh sáng nhu hòa, mềm mại như dòng sông tĩnh lặng, đôi mắt màu đỏ yêu dị nhưng trong đó phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm, khuôn mặt đẹp như vậy, hài hòa như vậy làm cho người ta như đắm chìm trong đó. Nếu như không nói thì ai có thể liên tưởng thiếu nữ tuyệt luân này với cô bé năm tuổi đáng yêu kia chứ?

Người áo đen nhìn cô nói:

- Quả thật là tôi đã tìm đúng người.

Cô không để ý tới hắn mà bước đi. Bây giờ cô có thể đi trả thù, cô phải mang đầu của tên kia tới cúng tế cha cô.

...

- Ha ha, Quyền Vương? Cuối cùng cũng là một tên yếu đuối bại dưới tay ta thôi.

Vương Long thoải mái nằm trên chiếc giường êm ái, hai tay ôm hai mỹ nữ mà xoa nắn. Nghĩ tới Quyền Vương bị hắn đánh bại làm tâm tình của hắn thật là tốt. Mỹ nữ bên trái cười nói:

- Hắn sao có thể so sánh với ngài.

Mỹ nữ bên phải tiếp lời:

- Ngài đã ra tay thì hắn chỉ có thể làm bao cát thôi.

Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, như là một thứ dơ bẩn khiến người ta nghe mà chán ghét. Bỗng nhiên một giọng nói lạnh băng truyền vào tai hắn:

- Ta cứ tưởng là chó biết cười chứ thì ra là tiếng cười của ngài Vương Long đây.

Vương Long tức giận cau mày nhìn tới nơi phát ra tiếng nói, đập vào mắt hắn là một thiếu nữ xinh đẹp, tóc trắng như bông, đôi mắt đỏ như máu. Mặc dù như vậy hắn vẫn cảm thấy nó thật hài hòa. Hắn vô sỉ nhìn cô nói:

- Mỹ nữ, tìm đại gia có việc gì?

- Lấy mạng của ngươi.

Nghe Tiểu Tuyết nói như vậy làm Vương Long cười càng điên cuồng, hắn lấy tay lau nước mắt ở khóe mi nói:

- Người đẹp như vậy thì chỉ nên làm thứ giải trí cho đàn ông thôi, cô nghĩ mình là ai? Một ngón tay cũng đủ cho cô xuống chầu diêm vương.

Tiểu Tuyết như không để ý những lời của hắn, cô mỉa mai nói:

- Còn ngươi nghĩ mình là ai? Một con chó ngoài đường hay là một con trâu bị nhốt.

- Khẩu khí thật lớn, nếu không muốn thì để đại gia dùng sức mạnh ép ngươi thành người của ta.

Vương Long nắm đấm, đánh mạnh về phía Tiểu Tuyết. Nếu nữ nhân này mềm ngọt không ăn thì hắn đành lấy cứng vậy.

Tiểu Tuyết nhìn cánh tay đầy cơ bắp kia, cô khinh thường đưa một ngón tay lên chặn. Đúng, là một ngón, đối phó với tên này một ngón của cô là đủ rồi.

Vương Long thấy Tiểu Tuyết đưa một ngón tay lên chặn nắm đấm của mình thì nhếch môi khinh thường. Cô ta ảo tưởng chắc? Vương Long tưởng tượng ngón tay nhỏ nhắn kia sẽ bị hắn đập nát mà mềm nhủn như bún thì...

- Chuyện gì xảy ra?

Vương Long khiếp sợ nhìn bàn tay mình bị chặn lại, hắn thật không hiểu cái lông gì. Tại sao tay hắn tiến không được? Mà điều làm hắn khiếp sợ hơn là cô ta chỉ tùy ý đưa ngón tay lên là có thể chặn được nắm đấm của hắn! Phải biết rằng ngay cả Quyền Vương cũng không đỡ được nắm đấm này.

Tiểu Tuyết nhìn khuôn mặt biến đổi của Vương Long, khuôn mặt không có biểu cảm gì, vẫn là khuôn mặt lạnh băng như vậy.

- A...

"Ầm" Vương Long bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình nặng nề, cơ thể không chịu nghe lời mà ngã xuống đất. Dù có cố gắng thế nào cũng không thể động đậy. Vương Long sợ hãi nhìn Tiểu Tuyết nói:

- Cô sử dụng yêu thuật gì? Ta với ngươi không có thù oán gì tại sao...

Tiểu Tuyết liếc hắn một cái, lập tức hắn ngậm miệng lại, thật ra là hắn không thể nói chuyện. Vương Long lúc này thật sự sợ hãi, hắn thật không hiểu cái gì đang xảy ra. Giọng nói mềm mại của Tiểu Tuyết vang lên nhưng hắn cảm thấy đáng sợ không khác gì ma quỷ:

- Trước khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi biết người giết ngươi.

- Ưm... _ Vương Long cố gắng mở miệng nhưng không phát ra được tiếng nào cứ như có gì ngăn cản miệng hắn vậy.

- Ta là con gái của Quyền Vương, người mà ngươi vừa bảo là yếu đuối.

Vương Long sợ hãi trợn to mắt. Hắn đã điều tra về Quyền Vương, ông ta chỉ có duy nhất một đứa con gái, vợ của Quyền Vương đã mất vì khó sinh chẳng lẽ thiếu nữ trước mặt là cô bé đó? Không... không thể nào. Như nhìn ra thắc mắc của hắn cô lạnh lùng nói:

- Ta đúng là cô bé năm tuổi đó.

Quái... quái vật! _ Đó là thứ mà Quyền Vương có thể suy nghĩ lúc này.

Ý niệm vừa động, một thanh kiếm xuất hiện trên tay cô và đó là cây Long kiếm đã đâm vào tim cô. Chuôi kiếm là một con rồng vàng sinh động, nhìn vào thì giống như nó có thể xông ra bất cứ lúc nào, từ miệng con rồng là một lưỡi kiếm lấp lánh ánh bạc, sắc bén cực kì, kéo dài ra.

Tiểu Tuyết nhìn Vương Long, không lưu tình chém xuống cánh tay phải, thứ đã làm tay ba cô bị gãy, cũng là cánh tay lấy mạng ba cô.

- A... Quái vật.

Vương Long đã có thể nói chuyện nhưng hắn không còn rảnh mà để ý tới, lúc này trong mắt và tâm trí hắn chỉ có thân ảnh xinh đẹp nhưng không khác gì tu la kia. Cô lên tiếng làm người ta lạnh gáy:

- Đừng lo, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy.

Tiểu Tuyết nhìn Vương Long sợ hãi tè cả ra quần, mặt không biểu tình mà hạ kiếm xuống cánh tay trái của hắn.

- A... _ Vương Long đau đớn la lên.

Tiểu Tuyết tiếp tục chặt tới chân phải của hắn sau đến chân trái. Tiếng la đau đớn không ngừng lọt vào tai cô, huyết đỏ bắn đầy người nhuộm đỏ một bộ váy trắng nhưng cô không quan tâm. Lúc này cô không khác gì một tu la thị huyết. Vương Long vừa đau đớn, vừa sợ hãi van xin:

- Làm ơn, một kiếm giết ta đi.

Tiểu Tuyết nhìn Vương Long một lúc rồi đưa kiếm lên, mạnh mẽ hạ xuống cổ hắn. Như vậy là cô quá nhân từ với hắn rồi. (t/g:ta kể xong tay chân lạnh ngắt @@)

Tiểu Tuyết nhìn sang hai mỹ nữ đã bị dọa sợ ngất xỉu nằm lẳng lặng trên giường. Cô không giết người vô tội nhưng hồi nãy cô nghe hai người này nói xấu ba cô, Tiểu Tuyết tùy ý vung kiếm lên, lưu loát lấy đi mỗi người một ngón tay.

Tiểu Tuyết lấy rèm cửa phủ lên đầu Vương Long rồi bao lại. Mang theo cái bọc bằng rèm đó cô mặc kệ máu chảy từ nó mà xách về phía mộ ba cô.

...

- Ba, Tiểu Tuyết đã phục thù cho người.

Cô nhìn nấm mồ kia rồi cúi đầu lạy sau đó cô lấy đầu Vương Long để ở phía trước mộ, tẩm xăng mà đốt. (t/g: hình như ác quá rồi)

- Cô phục thù xong rồi thì bắt đầu thực hiện điều kiện của ta đi.

Cô không quay đầu cũng biết là ai, cô lạnh lùng lên tiếng.

- Ngươi muốn ta giết ai?

Người này đã cho cô cơ hội trả thù, nên cô sẽ không trốn tránh. Hắn cười tà nói:

- Giết ta.

"Lóe" Tiểu Tuyết nhanh chóng triệu hồi ra Long kiếm đâm về phía hắn, động tác lưu loát nhanh chóng không một chút chần chờ. Nhưng kiếm mới đến cổ hắn thì lập tức dừng lại, không tiến thêm dù chỉ một chút.

- Cô chưa đủ sức, cô quá yếu.

Tiểu Tuyết nhíu mày nói:

- Ta thật không hiểu trong hồ lô của ngươi bán gì?

- Nơi này không thể làm cho ngươi mạnh lên, ngươi vốn nên thuộc về một thế giới khác, Tuyết Long à.

Thế giới khác? Tuyết Long? Hắn đang nói cái gì thế? _ Tiểu Tuyết khó hiểu.

- Nhớ nhiệm vụ của cô là giết ta, ha ha.

Đó là tiếng cười cuối cùng mà Tiểu Tuyết nghe thấy, ý thức của cô đã dần mất đi.

(Tác giả tiết lộ đó là một âm mưu cực kì lớn và chương sau sẽ là lúc Tiểu Tuyết nhà ta xuyên không tới dị giới a~~~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro