Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc Mộng Bá Vương

Lão ông, lão bà cùng với Triệu Nghĩa Sơn theo thằng bé đi vào làng. Sau một hồi, đi theo thằng bé qua mấy hàng rào bằng tre, lão ông, lão bà, Triệu Nghĩa Sơn được đưa đến một căn nhà ba gian, hai chái. Ở phía trước là cái sân bằng gạch rộng rãi có thể ngồi đến mấy mươi người. Trong nhà, nơi chính giữa là cái phản bằng gỗ lim bóng loáng. Bên cạnh hiên nhà có treo cái trống đại. Thằng bé liền bước đến bên cái trống, cầm lấy dùi trống đánh lên ba hồi trống. Một lúc sau, từ mọi ngã, lục tục đi đến gồm có:
_ Tiểu Nhị, Dương Bình, Lê Đại, Trúc Chi, Diệu Chân và vợ chồng Trương Ngữ, Lí Phụng.
Khi mọi người đi đến đều chắp tay vái chào thằng bé.
_ Chào mình chủ!
_ Minh chủ!
Lão ông, lão bà, Triệu Nghĩa Sơn nghe vậy thì tròn mắt ngạc nhiên. Lão ông nhìn thằng bé từ đầu đến chân rồi hỏi:
_ Đây là minh chủ sao?
Thằng bé nhoẻn miệng cười, đưa tay gãi gãi đầu nói:
_ Lão ông! Cũng tại mọi tôn cháu làm minh chủ, thật ra là do Dương Bình ca bảo rằng hội thì phải có người đứng đầu, mà mọi người chẳng ai chịu làm hết cả, nên cháu mới phải gánh lấy.
Lão bà nhìn thằng bé cười bảo:
_ Tốt quá! Nhỏ mà biết gánh lấy việc lớn, thế mới là anh hùng.
Thằng bé nghe lão bà bảo vậy, liền đưa ngón tay cái quẹt mũi và nói:
_ Thế cháu xin mời lão ông, lão bà làm tả hữu hộ pháp cho hội của chúng ta được không?
Lão ông nghe thằng bé bảo mình làm tả hữu hộ pháp thì gật đầu lia lịa rồi nói:
_ Cái gì? Cháu kêu chúng ta làm tả hữu hộ pháp?
Thằng bé gật đầu, thì lão ông lại hỏi:
_ Được! Nhưng chúng ta là hội, nhưng hội gì mới được chứ?
Thằng bé nghe vậy thì lắc lắc đầu:
_ Lão ông, lão bà, cháu chưa nghĩ đến cái tên của hội bao giờ?
Lão ông nghe vậy liền kêu lên:
_ Như thế làm sao được?
Lão bà khi này mới nói xen vào.
_ Cháu bé! Chưa có tên gọi, giờ cứ gọi là Chính Nghĩa Anh Hùng đi.
Thằng bé nghe lão bà bảo rằng, đất tên hội là Chính Nghĩa Anh Hùng hội liên gật đầu.
_ Chính Nghĩa Anh Hùng hội, cứ theo ý lão bà, chúng ta xưng với anh hùng trong thiên hạ, ở nơi đây là Chính Nghĩa Anh Hùng hội, chúng ta cùng đồng sức, đồng lòng đánh đuổi bọn cừu đen.
Triệu Nghĩa Sơn đang đứng đực ra đó, thấy Hải Vân nhị lão được mời làm tả hữu hộ pháp, còn mình thì thằng bé chẳng hề nói đến, liền bước lên dọng mạnh cây gậy sắt nói lớn.
_ Vị tiểu huynh đệ này, không lẽ Triệu Nghĩa Sơn này chẳng có chút tài năng gì hết sao?
Triệu Nghĩa Sơn đang làm mình làm mẩy với thằng bé, thì có giọng nói oang oang vang lên.
_ Lão Triệu! Người huynh đệ không được thấy minh chủ còn nhỏ tuổi, thì lên giọng ăn hiếp đó nhé? Còn người huynh đệ muốn gì thì đi theo ta.
Triệu Nghĩa Sơn nghe người nói đến mình, thì quay lại nhìn, thấy đó là Trương Ngữ liền kêu lên:
_ Trương Ngữ! Thì ra người huynh đệ cũng ở nơi đây?
Trương Ngữ ôm chầm lấy Triệu Nghĩa Sơn mà nói:
_ Triệu Nghĩa Sơn huynh đệ.
Lúc này có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
_ Triệu huynh! Không lẻ gặp cái lão mê rượu thì không còn nhớ đến cô em gái này nữa hay sao?
Một thiếu phụ lưng đeo thanh kiếm có tua gù xanh vừa lên tiếng, vừa bước đến. Triệu Nghĩa Sơn nhìn thấy người thiếu phụ đó thì cười bảo:
_ Lí Phụng muội! Làm sao Triệu Nghĩa Sơn không nhớ đến Phụng muội kia chứ? Nhưng giờ đây phải gọi là Trương phu nhân phải không?
Lí Phụng chỉ mỉm cười nói:
_ Triệu huynh! Huynh muốn gọi gì cũng được, Lí Phụng vẫn là Lí Phụng.
Thế là một hồi nói chuyện, rồi giới thiệu tên tuổi, mọi người đều cười nói vui vẻ. Sau khi lấy quần áo cho lão ông, lão bà, Triệu Nghĩa Sơn thay xong, mọi người đều quây quần bên mâm cơm đạm bạc, nhưng ấm cúng, lại có bình rượu lớn. Thằng bé Tiểu Nhất hay Linh Nhân tuy là minh chủ, nhưng vì là người nhỏ tuổi nhất nên phải ngồi đơm cơm cho mọi người, còn hai nàng Trúc Chi, Diệu Chân lại phải hầu rượu cho mọi người. Lúc này ngồi ở chủ vị là lão ông, lão bà, mới đến Trương Ngữ, Triệu Nghĩa Sơn cho đến thẳng bé Tiểu Nhất. Tất cả mọi người ăn cơm, cười nói vui vẻ, thì lão bà ôm mặt khóc rưng rức. Cả bọn nhìn thấy lão bà khóc như thế, đều hoảng hốt mà chẳng biết cơ sự làm sao? Mãi lúc sau chờ cho lão bà hết xúc động, mọi người mới vỡ lẽ. Lão bà lúc này mới nói:
_ Đã lâu rồi ta chưa ăn một bữa cơm ngon và ấm cúng như thế này?
Lão ông nghe thấy vậy liền ôm chầm lấy lão bà mà nói:
_ Cũng tại ta, tại ta hết cả nên bà mới chịu khổ, tại ta bà mới đi theo để chịu khổ.
Lão ông nói xong, liền đưa tay đấm ngực thùm thụp. Nhìn vợ chồng già tóc đã bạc, mà ôm nhau khóc như vậy, lòng mọi người như thắt lại, nơi khóe mắt cay xè.
Một lúc sau lão bà gạt nước mắt bảo với thằng bé Tiểu Nhất.
_ Tiểu Nhất! Sau này có vị nghĩa sĩ nào không có nơi nào để đi, xin cháu hãy dung nạp.
Thằng bé Tiểu Nhất nghe thế liền đứng dậy đưa ngón tay cái quẹt mũi rồi lớn giọng nói:
_ Lão bà! Tiểu Nhất xin nghe theo lời của bà, và xin bà nội không không nữa, nếu bà nội còn khóc nữa, thì Tiểu Nhất cũng khóc theo luôn.
Lão bà nghe thằng bé Tiểu Nhất gọi mình là bà nội, liền gạt nước mắt cười hỏi:
_ Tiểu Nhất! Cháu vừa gọi bà là gì nhỉ?
Thằng bé Tiểu Nhất ngạc nhiên hỏi lại:
_ Tiểu Nhất vừa gọi là gì?
Mọi người đều đồng thanh nói:
_ Là bà nội.
Thằng bé Tiểu Nhất chỉ vào mình.
_ Là bà nội sao? Lão ông, lão bà là ông bà nội của Tiểu Nhất này sao?
Lão ông nhìn thằng bé Tiểu Nhất rồi hỏi:
_ Tiểu Nhất! Có gì không được sao? Hai ông bà lão này không xứng sao?
Thằng bé Tiểu Nhất lúc này đưa tay lên rồi nói:
_ Ông bà nội, rồi đến cha, cha rồi mới đến con, cháu, thế mà Tiểu Nhất này từ đâu ra, không lẽ Tiểu Nhất này từ kẻ đất chui lên sao?
Thằng bé Tiểu Nhất nói xong liền nắm xuống đất mà khóc la. Tiểu Nhị nghe Tiểu Nhất bảo như vậy, liền nhớ đến mình, cũng không khác là bao, nào thấy mặt cha mẹ, giờ đây ở nơi quê nhà, không biết mộ phần của bà nội có ai chăm sóc, hương khói hay không? Tiểu Nhị chống đôi đũa, ngồi nhìn về phía xa.
Lúc này, lão ông liền bước đến bên cạnh thằng bé Tiểu Nhất.
_ Hãy nín đi cháu, ông thương, nhưng trai anh hùng chi chí làm sao lại dễ dàng khóc như vậy?
Lão ông nói xong liền bế thằng bé lên cái phản, đưa tay vỗ vỗ vào lưng của thằng bé Tiểu Nhất rồi bảo:
_ Tiểu Nhất! Cháu còn là minh chủ của Chính Nghĩa Anh Hùng hội nữa đó.
Thằng bé Tiểu Nhất gạt nước mắt gật đầu. Mọi người lại tiếp tục bữa cơm, họ lại ăn cơm, rượu có một bình lớn cũng chỉ dùng chút đỉnh. Sau bữa cơm, Lí Phụng, Trúc Chi, Diệu Chân ở lại lo dọn dẹp bát đĩa. Trương Ngữ thì đem theo Triệu Nghĩa Sơn cùng chúng huynh đệ đi tuần, quanh làng.
Ánh nắng ban trưa vào lúc chính ngọ.
Từng lũy tre xanh rợp bóng mát, gió lay xào xạc. Đàn gà con theo mẹ nằm yên lặng dưới lũy tre xanh, cạnh bờ ao. Triệu Nghĩa Sơn đưa mắt nhìn thấy trong lũy tre là những trạm canh gác bí mật, những nghĩa sĩ tay gươm, tay đao, tay giáo đang đứng yên lặng, mắt nhìn ra ngoài cánh đồng mênh mông là nước.
Triệu Nghĩa Sơn nhìn thấy vậy mới hỏi Trương Ngữ.
_ Người huynh đệ! Tất cả thứ này ai nghĩ ra thế? Không lẻ là người huynh đệ?
Trương Ngữ nghe hỏi thì lắc lắc đầu.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

Hết chương 35

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro