CHAP 37: Mâu thuẫn!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuận im lặng đứng nhìn, nó đang chứng kiến cảnh tượng gì thế này, bạn gái của​

nó đang hôn 1 thằng con trai khác, không thể tin được, không thể chấp nhận được, mặt nó đỏ lên vì​

tức giận, nó không nói gì cả, xông thẳng vào trong túm lấy cổ áo Trai, nó đấm túi bụi vào​

mặt Trai, đến nỗi tay nó đau buốt, nhưng nó vẫn không dừng lại, mọi người trong lớp, kể cả​

Tuấn đang đứng gần đó cũng không dám can ngăn. Nó vừa bỏ tay ra thì Trai cũng​

ngã lăn ra đất, không còn đứng vững được nữa. Chưa hết tức, cậu tiếp tục đá bộp bộp vào​

người Trai, tên nhóc đáng thương đó chỉ biết co người hứng chịu, Trai hối hận vì sao

lại nghe lời Bảo đi làm cái việc ngu ngốc này chứ!!! Nhung ôm lấy cậu, lôi cậu​

ra, nó sợ nếu Thuận cứ tiếp tục đánh thế này thì Ngọc Trai chết mất, nó không muốn Thuận​

bị rắc rối với những chuyện như vậy​

- Cô buông tôi ra! – Thuận nghiến răng​

- Dừng lại đi, cậu đánh chết cậu ta mất!!! – Nhung nhỏ nhẹ​

- Tôi bảo BUÔNG TÔI RA!!! – Thuận quát lên, nó hất tay Nhung ra rồi tiếp tục nhào tới chỗ​

Trai​

- Đừng mà... xin cậu đấy!!! – Cô rưng rưng​

- Xin ư??? – Thuận liếc nhìn cô – Cô và nó có gì với nhau hả?​

- Cậu nói gì vậy, tớ không....​

- KHÔNG CÓ SAO??? BAO NHIÊU LẦN RỒI, NẮM TAY, VUỐT TÓC, NHẮN TIN, GỌI ĐIỆN VÀ BÂY​

GIỜ LÀ HÔN.... CÔ BẢO KHÔNG CÓ GÌ SAO???​

- Không có gì thật mà... cậu không tin tớ sao... tất cả chỉ là hiểu lầm thôi...​

- Hiểu lầm??? Cô nghĩ tôi là thằng ngu chắc, ừ thì hiểu lầm, giờ tôi đánh chết thằng này​

cũng chỉ là hiểu lầm thôi nhỉ - nói rồi Thuận tiếp tục trút giận lên Trai

- Đã bảo là dừng lại đi mà! – Nhung đẩy mạnh làm Thuận ngã vào dãy bàn phía sau​

- CÔ BÊNH NÓ SAO??? VẬY LÀ RÕ RÀNG RỒI NHÁ, CÔ VỪA BẢO CÔ KHÔNG CÓ GÌ VỚI NÓ, GIỜ​

LẠI BÊNH NÓ, TÔI ĐÁNH NÓ CÔ XÓT LẮM SAO?!?!?​

Nhung không nói gì cả, nó nhìn cậu, nước mắt trào ra, nó giận lắm, sao cậu lại to tiếng​

với nó như vậy, sao không tin nó, nó cứ tưởng cậu là người biết suy nghĩ, phải trái, nó tưởng​

cậu đã nhận ra Trai cố tình theo đuổi nó bấy lâu nay....., lầm rồi....., đúng là ở đời​

chả có gì được như trong tưởng tượng cả, thì ra thời gian qua, thay vì lo lắng, thông cảm​

cho nó thì cậu lại nghi ngờ nó. Nó thất vọng, thất vọng tràn trề, Duy Thuận của nó, 1​

thằng con trai hiền lành, nói nhiều, hay cười, bao dung, rộng lượng, vỡ mất rồi..., trước​

mặt nó bây giờ chỉ là 1 ai đó, có gương mặt giống hệt người con trai mà nó yêu.... nhưng....​

thô lỗ, đa nghi, nhỏ nhen, ích kỉ... Nó bật cười, cười cho sự ngu ngơ của mình, nó đã​

biến cậu thành 1 thiên thần trong ý nghĩ của nó, thật là... nó thấy mình thật ngây​

thơ... trên đời làm gì có thiên thần... dĩ nhiên, cậu cũng không phải....​

- Cô cười sao??? TRÔNG TÔI BUỒN CƯỜI LẮM SAO??? –Cậu quát to​

- ..............​

- Được lắm... vậy thì cả cô lẫn thằng khốn này sẽ không yên với tôi đâu...​

Lúc này Tuấn không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa, nó tới kéo cậu ra khỏi lớp. Dù​

cố hết sức nhưng nó vẫn không thể lôi nổi 1 thằng đang nổi điên vì ghen kia được, Thành, Thạch,​

Tài, Trúc và Nhi cũng vừa chạy xuống, tụi nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ​

biết Thuận đang đánh nhau nên mạnh đứa nào nấy ùa xuống xem, thường thì cậu

chẳng bao giờ đánh nhau ở trường cả, chỉ có Thành là thường xuyên thôi. "TỤI BÂY CÒN​

ĐỨNG ĐÓ NHÌN, GIÚP TAO LÔI NÓ RA COI, NÓ ĐÁNH CHẾT NGƯỜI BÂY GIỜ", Tuấn gọi​

to, Thành và Tài chạy tới giúp Tuấn, dù bị 3 đứa kéo đi nhưng Thuận vẫn cố với chân đá​

Trai cho bằng được, 3 đứa lôi được nó ra ngoài, vừa buông tay ra chưa kịp thở thì nó lại​

tiếp tục xông vào như 1 con thú điên. Mọi việc cứ lập đi lập lại như thế, cứ lôi ra, rồi​

chạy ngược vô, rồi lôi ra, rồi lại chạy vô. Nhung không còn giữ được bình tĩnh nữa, nó tát​

thật mạnh vào mặt cậu, lúc này cậu mới tỉnh ra, 2 đứa đứng nhìn nhau....​

...... . Gì thế này......em đánh tôi sao....... vì thằng đó sao.... Em coi tôi là gì chứ....

....... Trời ơi... mày làm gì thế ... sao mày lại đánh anh ấy... em xin lỗi... xin lỗi anh....

Anh có đau không........

Không khí im lặng, ngột ngạt, không ai dám hó hé gì cả, chỉ còn nghe được tiếng rên rỉ của​

Ngọc Trai. Thuận quay lưng bước ra khỏi lớp, đúng lúc ấy giám thị cũng ùa vào, ban​

đầu thầy giám thị nhíu mày nhăn mặt, hỏi han mấy đứa trong lớp với gương mặt rất hình​

sự, sau khi biết được người đánh nhau là Thuận, thầy không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng gọi xe cấp​

cứu cho Trai. Thuận đứng ngoài nhìn vào, lúc này Nhung đang giúp thầy đỡ​

cậu ta dậy, cảnh tượng đó làm Thuận tức điên lên được, nó sấn tới, kéo mạnh tay cô​

- Cô nghĩ cô đang làm gì thế hả? Cô muốn chọc điên tôi sao?​

- Bỏ ra! – Cô giật tay lại, liếc nhìn Thuận​

- Nói đi, tại sao cô làm thế hả, TẠI SAO CÔ LỪA DỐI TÔI!!!​

- Tôi không muốn nói chuyện với cậu lúc này, cậu đi đi! – Cô quay lưng lại, cố gắng không khóc​

nhưng nước mắt cứ trào ra​

- Giải thích đi, tôi muốn nghe cô giải thích! – Thuận lại nắm tay kéo cô về phía mình​

- Không có gì để giải thích cả, cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ...​

Nói rồi cô lại tiếp tục việc của mình, giúp thầy đỡ Trai ngồi dậy xong, nó chạy đi​

lấy khăn giấy lau mấy vệt máu trên mặt Trai, nó làm vậy có lý do của nó, nó biết​

Trai đáng bị đánh, nhưng đâu cần Thuận phải mạnh tay thế này, nó giúp Trai coi như​

1 lời xin lỗi, xin lỗi thay cậu... nhưng ai kia không chịu hiểu, cứ ghen lồng lộn lên...​

Thuận đùng đùng đi ra khỏi lớp, nó không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó nữa, chướng mắt​

lắm, bực mình lắm. Nó đi thẳng xuống nhà xe, leo lên cái xe mà thường ngày Tuấn

vẫn chở tụi nó đi học mà phóng vù vù, nó không có bằng lái, mặc kệ, chạy quá tốc độ,​

chả quan tâm, cứ thế, nó lao đi, mất hút...​

.​

.​

.​

"MÀY THÔI ĐẬP PHÁ ĐỒ ĐẠC ĐI ĐƯỢC KHÔNG, TAO BỰC MÌNH RỒI NHA!", Thành

quát om sòm, nhưng vẫn không có tác dụng, tiếng bàn ghế ngã đổ, tiếng thủy tinh vỡ, tiếng​

vật nặng va vào tường, tiếng la hét... tất cả phát ra từ phòng Thuận. Mới hôm qua Thành

phải huy động cả nhà giúp nó dọn dẹp phòng, mua bàn ghế giường tủ mới, vậy mà hôm​

nay nó lại tiếp tục đập phá. Cảnh tượng trong phòng lúc này cứ như có 1 bày thú​

hoang vừa đi qua, bừa bộn, tan hoang... bông gối trắng xóa vương vãi khắp phòng, cái​

bàn học mới tinh còn thơm mùi gỗ bị gẫy mất 2 cái chân, cái ghế đệm xoay xoay thì​

chân ghế 1 nơi đệm ngồi 1 ngã, cái màn hình laptop nằm lăn lóc dưới sàn, còn cái bàn​

phím thì chả thấy đâu, tập vở bút viết lẫn trong mớ quần áo lộn xộn, cánh cửa tủ gần​

như sẽ rơi ra ngay nếu có ai vô tình chạm vào, cái tivi siêu mỏng vỡ nát bét,... thứ duy​

nhất còn lành lặng là cái giường, có lẽ vì quá nặng, chứ không thì nó cũng khiêng cái​

giường lên rồi ném vào tường luôn rồi...​

- ĐỦ CHƯA HẢ? PHÁ CỦA VỪA THÔI NHA, MÀY ĐIÊN HẢ... LẦN NÀY THÌ TỰ DỌN DẸP ĐI,​

ĐỪNG CÓ NHỜ TỚI TỤI TAO NỮA! – Thành đứng trước cửa phòng Thuận, 2 tay chống hông,​

gân cổ lên mà rống​

- AI CẦN!!! – Thuận lớn tiếng​

- MÀY NÓI CHUYỆN VỚI TAO KIỂU ĐÓ HẢ?!!?!?​

- MỆT QUÁ ĐI, ANH ĐI CHỖ KHÁC DÙM ĐI, ĐỪNG LÀM PHIỀN EM!​

- ĐI THÌ ĐI, KHỎI ĐUỔI! – Thành cố quát át tiếng Thuận, nó ho sằng sặc, vừa quay đi nó​

vừa lầm bầm – Đồ điên, đồ khùng, bực mình, điên khùng gì đâu á!!!!​

- Anh ấy lại đập phá nữa hả? – Trúc hỏi khi thấy Thành bước xuống, vừa đi nó​

vừa chõ mỏ lên lầu mà rủa "thằng điên, thằng khùng, thằng ba trợn...."​

- Mày thôi lầm bầm được không hả Thành, thấy nó sao rồi, có ổn không? – Tuấn lo lắng​

- Ổn gì, mày không nghe thấy hả - Thành ngán ngẩm nhìn lên lầu, là tiếng la hét của Thuận

– Nó không khác gì 1 thằng điên hết, bực mình, mày muốn thì lên coi thử đi!​

- Tao đâu có ngu, lên đó cho bị đuổi giống mày hả, với lại lở nó điên lên rồi ném cái gì​

vô mặt tao thì sao – Tuấn vớ đâu được cái gương, nó nhìn vào gương, liếc mắt, chu​

mỏ, làm đủ mọi điệu bộ - Mà công nhận, tao đẹp trai dễ sợ nha... hix... người gì mà đẹp​

thế không biết... hé hé...​

- Thôi mặc kệ anh ấy đi, lo cho anh Thuận kìa – Thạch lên tiếng khi thấy Thành cói ý​

định nhào tới cướp cái gương của Tuấn – Mỗi lần giận lên là anh ấy như vậy, mệt​

ghê, có ai nghĩ ra cách gì không, cứ vậy hoài đâu có được​

- Cách gì giờ, dù gì thì 2 đứa nó cũng chia tay rồi, làm gì được nữa, từ từ rồi nó cũng​

hết buồn thôi – tiếng ầm ầm tiếp tục vọng xuống từ trên lầu, Thành lại mất bình tĩnh –​

MÀY CÓ THÔI NGAY CHƯA!!!!​

- Cái con bé Hồng Nhung trông hiền mà chả hiền nhỉ, cắm sừng thằng Thuận nhà mình –​

Tuấn đã chịu rời cái gương để tham gia vào cuộc nói chuyện của cả nhà​

- Em không nghĩ chị Nhung là người như vậy đâu, nhưng mà em cũng giận chị ấy lắm, có​

gì thì phải nói chứ, cứ im lặng không hà, em hỏi mãi mà chị ấy cũng chả chịu nói, chỉ​

khóc thôi! – Trúc lên tiếng, vẫn cái giọng nhão nhoẹt thường ngày​

- Đúng rồi, Trúc nói đúng đó, chị Nhung không phải là người như vậy đâu, ha! – Tài​

quay sang nhe răng cười với cô

- Tránh ra, đi chỗ khác – Cô xua đuổi ​

- Em ơi, đừng có giận nữa mà, giận dai quá vậy, xin lỗi mà....​

- Hông, giận, giận, giận, giận hoài luôn, đừng có năn nỉ!!!​

- Hix... thôi mà... đừng có giận nữa... - Tài chu mỏ nũng nịu​

- Im lặng, 1 thằng trên đó ồn ào là đủ rồi nhe, giờ thêm 2 đứa bây nữa hả - Bae lên​

tiếng làm Tài im re không dám hó hé, cậu không biết là nãy giờ có người đang nhìn​

nó 1 cách khó chịu​

- Trúc, tụi mình lên học bài đi! – Thạch nắm tay cô kéo đi​

- Học bài gì, thôi, chút nữa đi, đang nói chuyện mà!​

- Nói gì nữa, nói cũng đâu giải quyết được gì, lên học bài mau, ngày mai có kiểm tra đó!​

- Nhưng mà...​

- Nhưng gì nữa, đi thôi! – Thạch kéo cô lên phòng trước cái nhìn khó hiểu của Thành​

- Này, chờ tớ với, tớ học chung nữa! – Tài tí tởn chạy theo, nhưng vừa lên tới nơi thì​

Thạch đã đóng cửa cái rầm, nó không cho Tài vào​

- Cho cậu ấy vào học chung đi! – Trúc năn nỉ​

- Chẳng phải em đang giận nó sao?​

- Thì giận... nhưng mà... để cậu ấy ngoài đó tội nghiệp lắm!​

- Kệ nó đi! – Cậu khó chịu​

- Sao vậy, cho cậu ấy vào đi, đi mà!​

- KHÔNG, KHÔNG THÍCH, KHÔNG MUỐN, RÕ CHƯA – Cậu la to làm Trúc sợ, cái mặt con bé​

méo xẹo vì mếu – Học bài đi, anh xin lỗi, tại em cứ cãi, xin lỗi, đừng khóc mà!!!​

.​

.​

.​

Nhung trốn ở 1 góc ngồi khóc, vừa nãy thôi, nó bị 1 đám con gái "dạy cho 1 bài học"

vì tội dám cắm sừng Thuận, nó không có sức chống cự, và cũng chẳng muốn chống cự,​

cứ đánh đi, đánh cho chết luôn cũng được. Nó mệt mỏi, đau khổ, nó biết nó ngốc, nó​

không biết cách cư xử, không biết ăn nói ngon ngọt, nếu lúc đó nó bình tĩnh hơn 1​

chút, không tát vào mặt cậu, không thô lỗ với cậu thì mọi chuyện đâu đến nỗi thế​

này. Nó và Thuận đã chia tay nhau rồi, lỗi là ở cả 2 nhưng nó đã chủ động xin lỗi làm​

hòa, nhưng vô dụng, Thuận không thèm nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, lại còn​

bỏ mặc nó đứng chờ ngoài nắng cả buổi trưa. Nhìn ra khe cửa, bên ngoài có 1 thằng​

con trai đang tỏ tình với 1 cô gái, mặt 2 đứa đỏ lên vì mắc cỡ, Nhung khẽ cười, nó​

nhớ lại cái lần nó ngồi 1 mình phía sau trường, rồi Thuận từ đâu xuất hiện, trò chuyện​

cùng nó. Thuận, người đầu tiên kiên nhẫn ngồi nói chuyện với nó, người đầu tiên nói​

với nó là "Cậu rất quan trọng đối với tớ" trong khi chính mẹ nó, người cần phải nói câu​

này nhất, người đáng ra phải yêu thương nó nhất lại khiến nó trở thành con ốc, sợ sệt​

mọi thứ, luôn chui rút trong thế giới riêng của mình. Cô tháo sợi dây chuyền ra, nhìn​

thật lâu vào cái nhẫn cũng là mặt dây chuyền, cái dòng chữ "jUEn" – (jun-Thuận, jen-Nhung, tên thân mật mà hai đứa gọi nhau) khắc ở mặt trong​

chiếc nhẫn nhòe đi vì nước mắt. Nó nhớ cái lần Thuận tặng nhẫn cho nó, cái nhẫn to​

đùng cứ tuột lên tuột xuống, thế là 2 đứa phải dắt nhau đi mua thêm 2 sợi dây chuyền​

để đeo vào, cậu cứ xin lỗi mãi vì cái chuyện không biết cỡ tay cô, có gì mà phải xin lỗi​

đâu chứ, ngốc thật, nó lại thích đeo dây chuyền thế này hơn, như thế nó sẽ nhìn rõ​

được dòng chữ jUEn mà không cần phải tháo nhẫn ra, tiện quá rồi còn gì ^^.​

Cái tên của 2 đứa lồng vào nhau thật đẹp, trong tên cậu có nó, trong tên nó có 1​

chút của cậu, phải rồi, chỉ là 1 chút thôi, đâu phải là trọn vẹn, có thể mất bất cứ lúc​

nào.... Nó thở dài, tay siết chặt sợi dây chuyền, lòng nó nhói lên khi chợt nghĩ, ....liệu ​

Cậu có còn đeo sợi dây này không... hay đã vứt đi mất rồi... liệu cậu có đang nhớ tới

nó như lúc này không... hay đang hận nó rất nhiều.... Nó bật khóc nức nở, nó thật sự​

mất cậu rồi sao, không thể thế được, nó không muốn, không chịu thế đâu... nó quen​

với cuộc sống có cậu bên cạnh, quen với việc lúc nào cũng được nghe cậu nói suốt​

bên tai, quen nhìn thấy nụ cười ấy... bây giờ mất rồi... làm sao nó có thể chấp nhận được​

chứ... Chợt, nó đưa tay che miệng lại, ngăn những tiếng nấc, có người bên ngoài, nó​

không muốn bị bắt gặp lúc này, nó sợ những cái nhìn miệt thị, những lời chửi rủa, dù​

không phải tất cả moị người ai cũng đối xử với nó như thế, nhưng tốt nhất cứ trốn đi là​

hơn...​

Cánh cửa nhà kho đột nhiên mở ra, 2 thằng con trai to cao đang đứng nhìn cô cười​

nham nhở, "Thì ra là cô em hả, nãy giờ nghe tiếng khóc mà không biết ở đâu, tưởng ma​

cơ đấy... hé hé", "Duy Thuận bỏ em rồi hả, tội nghiệp quá cơ, giờ ngồi đây khóc 1 mình​

sao, để tụi anh vào đó vui cùng em nhá"... 2 thằng con trai xông vào như 1 lũ thú đói,​

bọn nó dám làm chuyện này ngay ở trường sao, cô khóc rống lên, lấy hết sức mà​

đánh, mà đạp, nhưng bọn nó khỏe quá, phải chi có cậu ở đây, phải chi... "DUY THUẬN

ÀH... CỨU TỚ VỚI!!!!"​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro