CHAP 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này làm An hơi bùn, vì không kiếm ra ông nào vô vai phản diện, nên đành phải nhờ "anh ấy". "Anh ấy" đẹp trai, vui tính, tài năng, hát hay, thân thiện mà lại... An đuêeeeeeeeeee An không muốn *khóc sướt mướt*

"Alo, Hải Lê đó hả, em đang ở đâu?"

"Anh là ai???"

"Xin lỗi, đó... có phải là điện thoại của... Hải Lê không ạ?" – Thạch ngập ngừng khi nghe giọng nói lạ từ đầu dây bên kia

"Cô ấy tên là Hải Lê ạ??? Xin lỗi nhưng anh có thể đến đây ngay được không... À mà anh có phải là người nhà của cô ấy không?"

"Vâng, tôi là bn trai của Hải Lê... Cô ấy đang ở đâu vậy?"

"Bệnh viện trung ương Cần Thơ, anh đến mau nhé, tình hình tôi sẽ nói sau"

"Vâng, chào cô!"

Thạch tức tốc rời khỏi HCM, đi hơn nửa quãng đường nó mới nhớ tới việc phải nói cho cả nhà biết về chuyến đi. Gọi về nhà, nói qua loa vài câu rồi cúp máy, đây là lần đầu tiên nó chủ động ngắt máy khi nói chuyện với Trúc...


...

Hôm cãi nhau với Thạch, Lê giận dỗi bỏ đi. Cũng khó khăn lắm nó mới trốn ra khỏi bệnh viện được. Chả biết phải đi đâu nên nó về quê tạm, mặc kệ, đâu cũng được, chỉ cần không phải nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng nhăn nhó đáng ghét của cậu là được.

Cái chân đau làm nó kiệt sức rồi ngất xỉu khi vừa đặt chân đến Cần Thơ, nhưng cũng may là có người tốt đã đưa nó đến bệnh viện, tận tình giúp đỡ nó và cũng chính người đó đã liên lạc với Thạch. Thật ra cô gái tốt bụng đó cũng chẳng biết cậu là ai để mà gọi đâu, chỉ là lúc vô tình mở điện thoại của nó lên thì cậu cũng vừa gọi tới.

...


- Muốn là người ta lo chết hay sao, bao nhiêu tuổi rồi mà hành động như con nít thế, giận dỗi là lại bỏ đi thế sao? – Thạch nhăn nhó, càng giữ thái độ khó chịu thì sự lo lắng càng thể hiện rõ trong từng lời nói
- Em xin lỗi... - Hải Lê nhẹ nhàng nói, 2 má đỏ ửng...
- Tôi không muốn chuyện này lập lại nữa, lần sau em còn bỏ đi như thế, tôi sẽ không đi tìm đâu!!!
- Không tìm thật sao???
- Ừ, sẽ không tìm đâu!
- ...
- Mà... - Thạch nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô - ... chân em còn đau không?
- *lắc đầu*
- Thế thì tốt quá, ngày mai chúng ta cùng về HCM nhé, anh không quen... uhm... không quen... ở đấy mà...mà... – ấp úng, ngại ngùng - ...Không phải, ý anh là... anh... anh không thích cái cô nhân viên mới trong nhà sách, cô ta chẳng hiểu gì về sách vở cả, lại còn lười biếng, nên...
- Ừ, em sẽ quay lại mà – Lê cười dịu dàng
- *nhe răng cười thích thú*
- Nhưng mà, em có chuyện muốn hỏi...
- Sao?
- Chị Kim, cái chị đã gọi cho anh tới đây đấy... chị ấy nói với em là... anh nói.. anh là... bn trai của em... - Hải Lê mắc cỡ quay đi chỗ khác để Thạch không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nó – Có thật vậy không?
- Ờ thì... cái đó... Anh đi vệ sinh cái... hehe... tự nhiên đau bụng, đi nhé!

"Ông mặt trời" Sơn Thạch bỏ chạy cái vèo ra khỏi phòng, nhanh thật nhanh, cậu cũng không muốn cô nhìn thấy gương mặt khác lạ của cậu. Giờ mà bảo cậu thú nhận điều đó, chuyện cậu nói cậu là bạn trai cô, thà giết cậu còn hơn...

Còn Hải Lê, thái độ của nó rõ ràng khác hẳn so với lúc bỏ đi, hôm nay nó dịu dàng và nhỏ nhẹ sao ý, rất lạ. Cũng phải thôi, cậu nói cậu là bạn trai nó, cậu lặn lội tới đây tìm nó, cậu lo lắng cho nó, cậu bảo nó về với cậu... Nó là con gái mà, dù giận thế nào thì sau tất cả việc ấy dĩ nhiên nó cũng phải mềm lòng thôi...

Nó đang hạnh phúc, hnh phúc lm...

.
.
.

- Trúc à, chờ tớ 1 chút! – Bình An, tên nhóc học lớp bên cạnh gọi với theo
- Sao cậu biết tên tớ?
- Ai lại chẳng biết cậu chứ, cậu xinh nhất trường này rồi còn gì! – Bình An nheo mắt kết thúc câu nói nịn ngọt lịm
- Đừng nói thế chứ - Trúc hơi đỏ mặt – Mà cậu tên gì nhỉ?
- Bình An, rất vui được làm quen – cậu vừa nói vừa chìa tay ra
- Uhm, chào cậu. Mà cậu tìm tớ làm gì?
- Tớ học kém lắm, cậu dạy kèm cho tớ nhé!
- Cậu nên nhờ gia sư đi, tớ e là tớ không làm được đâu.
- Uầy, ba mẹ tớ đã mời nhiều gia sư lắm rồi nhưng chả xi nhê, mấy người ấy khô khang lắm, tớ chả có hứng thú để học!
- Tớ lại càng khô khang hơn đấy, tớ học không giỏi lắm đâu!
- Không sao, chỉ cần là cậu thì mọi việc sẽ ổn thôi mà, bơi vì tớ thíc..
- TRÚC À!!!! – Tài hét ầm lên
- Em ở đây này – Trúc vẫy vẫy
- Làm gì ở đây thế, về mau, anh Thành đang chờ kìa!
- Thôi tớ về nhé, tạm biệt cậu – quay sang Tài – Đi thôi, lát nữa ghé tiệm kem hôm trước nhá!
- Ừ, mà ai đây – Tài nhìn Bình An, hơi khó chịu
- Tớ là Bình An, học cạnh lớp cậu, cậu là Tuấn Tài?
- Ừ, thôi bye, không hẹn gặp lại! – Tài thô lỗ trả lời rồi kéo Trúc đi thật nhanh

"Đồ phá đám, tao vẫn chưa kịp nói từ "thích" thì mày xuất hiện, đúng lúc thật đấy, nhưng lần sau không may mắn thế đâu"

An nhếch mép cười gian xảo, chỉnh sửa lại quần áo rồi ngạo mạng bước đi...

.
.
.

- Chúc mừng Hải Lê của chúng ta khỏi bệnh nhá, vậy là từ mai em có thể đi học lại rồi nhỉ? – Trúc thân thiện
- Dạ!
- Hải Lê sẽ vào học trường mình đúng không? – Tài hỏi
- Ừ, em ấy nhận được 1 phần học bổng vào trường! – Trúc nói
- Giỏi vậy sao, chúc mừng em nhá, vậy là từ nay được chung trường với "chàng" rồi nhỉ! –Thành nheo mắt tinh ngịch
- Thôi đừng chọc ghẹo 2 đứa nó nữa, ăn cái đi, đói quá rồi – Tuấn vừa định động đũa thì chợt nhớ ra... - Này Trúc, em có tham gia nấu món nào không đấy?
- Không – Trúc phụng phịu – Từ hôm cái hộp cơm em làm cho Hải Lê bị hiểu nhầm là "thuốc độc" thì em từ bỏ sự nghiệp nấu nướng luôn rồi, Hải Lê này, xin lỗi em nhé, chị sẽ không nấu thêm cái gì nữa đâu!
- Không nấu nữa sao, may thật đấy, phải chi em nghĩ ra sớm hơn thì hay quá! – Tài hí hửng ra mặt
- Em vẫn sẽ nấu cho anh ăn, chỉ mình anh thôi, chồng yêu à.....!!!

Ha ha ha ha... 1 tràng cười man rợ của cả bọn trong nhà, kẻ cười to nhất còn ai khác ngoài Anh Tuấn...

...

Sau bữa tiệc, khi bọn con trai đã say mèm, chồng chất lên nhau mà ngủ, thì đó là lúc con gái ngồi lại tâm sự hay nói đúng hơn là nói xấu ai kia của mình...

- Chị thật không thể tưởng tượng được là Seung Hyun lại ở bẩn và lười biếng dã man đến thế! – Phương phàn nàn
- Sao ạ, em thấy ngày nào anh ấy cũng dọc dẹp nhà cửa tươm tất mà! – Trúc nói
- Không dám đâu, tên ngốc ấy lừa em đấy, hắn ta chỉ làm qua loa, diễn trước mặt mọi người thôi, chứ ngày nào chị không phải dọn dẹp lại tất cả, nhiều lúc đi học về mệt muốn chết, nhưng nhìn nhà cửa bẩn lại không chịu được, thế là phải xắn áo lên quét dọn!!!
- Khổ thân chị thật đấy, mà chị cứ yên tâm, mai mốt em và Thành cưới nhau, em sẽ giúp chị 1 tay! – Nhi nói mà không giấu được sự thích thú
- Cưới cậu ta thì em sẽ còn khổ hơn chị đấy, người gì mà cổ hũ khó tính dễ sợ! – Phương nói
- Không sao đâu, em quen rồi, sợ lại đến khi không có ông cụ ấy em lại không sống được ấy chứ – nhe răng cười
- Uhm, dù ở bẩn, lười, hay ngốc thế nào thì cũng là chồng mình nhỉ! – Phương cười, thật nhẹ nhàng và hạnh phúc – Chính mình đã chọn người ta mà...
- Chị Nhung không nói gì hết vậy? – Nhi nói
- À... không biết nữa, thì cũng như mọi người thôi, Duy Thuận... rất quan trọng với chị... - cô nhỏ nhẹ - Xảy ra bao nhiêu chuyện chị mới nhận ra được điều đó...
- Hì hì... - Trúc cười, giữa nó và Tài vẫn chưa xảy ra sóng gió gì, nhưng nó cũng có thể hiểu được câu nói của Hồng Nhung, ừ, cậu đối với nó cũng rất quan trọng
- Con bé này cười gì, coi mặt mũi kìa, lại nghĩ về tên nhóc Tuấn Tài kia chứ gì – Phương nói
- Mọi người thấy Tuấn Tài thế nào? – Trúc hỏi
- Cậu ta ngốc không thua gì Tuấn đâu! – Phương nhanh miệng
- Học hành cũng không ổn lắm, tính khí thất thường, khá độc đoán – Nhi tiếp lời
- Lại còn thô lỗ, nóng tính nữa, Duy Thuận không thế đâu – Hồng Nhung bồi thêm
- Hix, tệ đến thế sao... - Trúc ỉu xìu, nó quay sang Hải Lê, hi vọng con bé sẽ nói gì đó tốt tốt về cậu - ...còn em, em thấy Tuấn Tài thế nào?
- Em có thường xuyên tiếp xúc với anh ấy đâu... - Hải Lê đột nhiên nghĩ tới mối quan hệ giữa Trúc và Thạch, nó có nên hỏi không, nhưng nếu hỏi thì hỏi gì... - Giữa anh Thạch và anh Tài, chị thấy ai tốt hơn?
- Dĩ nhiên là anh Thạch rồi, không ai có thể tốt hơn anh ấy... nhưng, Tài mới là người chị cần, kể cả khi anh Thạch không phải là anh trai của chị, chị vẫn sẽ chọn Tài, là vì...
- Vì Trúc là đứa con gái ngốc nhất trên đời, nếu là chị, chị sẽ chọn Sơn Thạch đấy, so về mọi mặt Tuấn Tài không có điểm nào bằng Thạch đâu! – Phương nói
- Tớ cũng vậy, Sơn Thạch hơn hẳn Tuấn Tài của cậu đấy! – Nhi nói
- Ừ, đúng rồi! – Nhung gật gù
- Ghét mọi người thật đấy, sao cứ nói xấu cậu ấy mãi thế, Tuấn Tài cũng rất tốt mà, mọi người không hiểu được đâu – Trúc phụng phịu
- Vậy nếu... anh Thạch không phải là anh song sinh của chị, nếu anh ấy nói anh ấy yêu chị... chị sẽ làm sao? – Hải Lê rụt rè hỏi, dù biết là có hơi vô duyên khi hỏi điều này, nhưng cứ giữ mãi trong lòng làm nó khó chịu lắm..
- ... Chị sẽ chết! – Trúc trả lời dứt khoác sau 1 khoảng lặng
- Điên hả, sao phải vậy! – Nhi đột nhiên lớn giọng
- Tình huống này khó quá, không biết phải giải quyết sao nữa –Trúc nhăn nhó, mặt mũi trông đến tội - Đổi câu hỏi khác nhé...
- Haha, thôi không cần đâu... - Hải Lê cười thoải mái, từ ánh mắt của Trúc nó cảm nhận được lời cô nói là thật, nó bớt ghét cô 1 chút rồi..
- Chị có chuyện này muốn nói với mấy đứa... - Phương nghiêm trọng
- Gì thế ạ? – cả bọn xúm vào
- Chị có baby rồi!!!!!
- SAO!!!- 4 đôi mắt tròn xoe ngơ ngác
- Á Á Á... CHỊ PHƯƠNG CÓ BABY.... Á Á Á – Trúc nhảy tưng tưng, tay chân múa may loạn xạ... - Vui quá vui quá, nhà mình sắp có baby...- nó chạy tới chỗ bọn con trai đang nằm lăn lóc, lay mạnh từng đứa – Dậy đi, dậy đi, nhả mình sắp có baby đấy, chị Phương có baby rồi đấy, dậy điiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!
- Thật chứ ạ, ôi vui quá – Hồng Nhung rạng rỡ
- Thật chứ sao, hôm nay định sẽ nói cho cả nhà nghe, mà bọn kia say cả rồi... chán thật!
- Kệ họ đi, ngày mai nói cũng được... - Nhi đưa tay xoa xoa bụng Phương – Thích quá đi... bé cưng mau ra đời nhé, mọi người yêu con lắm đấy!!!

Cuộc nói chuyện bắt đầu chuyển sang chủ đề khác: baby! 5 đứa con gái tám càng nhiệt tình, hăng say hơn, đến quên cả việc dọn dẹp nhà cửa. Tám đến mòn mỏi thì cả bọn cũng lăn ra ngủ, "quyền" dọn dẹp đống tàn chiến được nhường lại cho bọn con trai...


.
.
.


- Chào Trúc!
- Là cậu sao? – Trúc miễn cưỡng dừng lại
- Cậu vẫn nhớ lời đề nghị của tớ hôm trước chứ?
- Bình An à, tớ e là...
- Đi mà, năn nỉ đấy, năm nay là cuối cấp rồi, giúp tớ nhé... - Chul nài nỉ
- Tớ sẽ nhờ anh Sơn Thạch giúp cậu.
- Thôi, nhìn cái mặt khó đăm đăm của cậu ta là tớ muốn chạy rồi, học hành gì được... Cậu giúp tớ nhé, không cần phải tới nhà tớ đâu, tớ tới nhà cậu luôn! – Bình An nói tỉnh bơ
- Không được đâu!
- Vậy thì ở trường cũng được, ngay sau giờ học, mỗi ngày 2 tiếng thôi, nhé, giúp tớ nhé...
- Tớ sẽ suy nghĩ thêm...
- Ừ, tớ chờ đấy... thôi cậu về đi, cậu ta trông có vẻ không vui – Bình An chỉ tay về phía Tài, cậu đang đứng tựa lưng vào tường, ở phía cuối hành lang
- Chào cậu...


....


- Đây là lần thứ 2 anh bắt gặp em nói chuyện riêng với hắn ta rồi nhé, anh không muốn chuyện này lập lại lần nữa – Tuấn Tài bực dọc sãi bước
- Bọn em có gì với nhau đâu, cậu ấy có chút chuyện nhờ em thôi mà... - Trúc cố gắng chạy theo
- Anh không thích hắn, đừng gặp hắn nữa...
- Em biết rồi...

.
.
.


- Chào anh!
- Ơ... chào em... em là??? – Thành ngơ ngác, nó vẫn khá nhút nhát với... con gái
- Em là Sĩ Thanh... học dưới anh 1 khóa – Thanh lễ phép cuối chào
- Em tìm anh có việc gì không?
- Em muốn gia nhập câu lạc bộ boxing...
- Em là con gái mà.
- Con gái thì không được tham gia sao ạ?
- Được chứ, nhưng trong đội chỉ toàn con trai thôi, em không ngại chứ?
- Không ạ! – Thanh dứt khoác
- Được rồi, lịch tập ở đằng kia, nhớ tới đúng giờ nhé!
- Nhưng mà...
- Sao?
- Em chưa hiểu rõ về boxing lắm, anh giúp em thêm nhé – Sĩ Thanh rụt rè
- Ok, vậy mỗi ngày cứ đến sớm hơn khoảng 1 tiếng, anh sẽ dạy thêm cho em!
- Dạ, cảm ơn anh!


.
.
.


- Anh có tin vào truyện cổ tích không? – Hải Lê hỏi
- Không! – Thạch lạnh lùng
- Sao lại không, lãng mạng thế cơ mà...Lọ Lem hiền lành đáng yêu sẽ sống hạnh phúc trọn đời với chàng hoảng tử giàu sang, đẹp trai... 1 kết thúc quá đẹp còn gì!
- Nhảm nhí, Lọ Lem và hoàng tử, đại diện cho 2 tầng lớp của xã hội, cũng giống như 1 cô gái nghèo với cậu con trai của 1 nhà chính trị gia giàu có, hay 1 chủ tịch tập đoàn hùng mạnh, làm sao mà 2 con người đó có thể gặp nhau, yêu nhau rồi sống với nhau trọn đời được chứ...
- Ý anh là...
- Truyện cổ tích chỉ dành cho những người hay mơ mộng và không có đầu óc, ở đời làm sao có thể xảy ra chuyện đó được chứ, vớ vẫn!
- Lọ Lem không xứng với hoàng tử?
- Ừ!
- Em không xứng với anh?
- Không, ý anh không phải vậy – Thạch lúng túng – Truyện cổ tích khác, anh với em khác...
- Anh là người thừa kế tập đoàn VAA danh giá, em là cô gái nghèo từ dưới quê lên HCM... hệch như những gì anh vừa nói còn gì...
- Không phải, ý anh không phải vậy...
- Em về đây!
- Hải Lê à, đừng giận mà, anh không có ý đó đâu, thật đấy!!!

Thạch chạy theo cố giữ cô lại. Giờ nó mới thấy mình thật ngu ngốc, sao lại có thể nói ra điều ấy chứ, chả biết suy nghĩ gì cả, không khéo Lê sẽ không thèm nhìn mặt nó luôn ấy...

...

Hải Lê chạy thật nhanh ra khỏi ngôi nhà ấy, biệt thự VAA, lại khóc nữa rồi. Cứ tưởng nước mắt sẽ không xuất hiện nữa, từ ngày cậu tới Cần Thơ tìm nó, nhưng lầm rồi, hóa ra trong ý thức của cậu, nó chỉ là đứa con gái ngu ngốc, mơ mộng, đèo bồng... nó không xứng với cậu, nó biết chứ, nhưng khi chính cậu nói ra điều đó, trái tim nó như bị bóp nát, đau và xấu hổ... Nó nên dừng lại rồi nhỉ...

.
.
.

- Cậu tránh mặt tớ sao? – Bình An xông thẳng vào lớp Trúc, ngang nhiên ngồi vào chỗ của Tài, bên cạnh Trúc
- Tớ... - Trúc nhăn mặt
- Bắt đầu từ hôm nay luôn nhé, lớp cậu hay lớp tớ?
- Bình An à...
- Lớp cậu nhé, ngay cái bàn này, ra về tớ sẽ chạy sang đây ngay, nhé!
- Biến – ra – khỏi – đây!!! – Tuấn Tài gằng mạnh từng tiếng
- Đừng thô lỗ thế anh bạn, 2 lần gặp mặt, chả lần nào anh bạn thể hiện cho có văn hóa chút nhỉ?!?!?
- Mặc kệ tao, biến đi, Trúc là bạn gái, à không, là vợ tao, mày đi mà tán tỉnh đứa khác!
- Tớ chỉ thích đánh ở đồn đã có giặc thôi, chứ đánh đồn trống thì chán lắm.... – Bình An ngạo nghễ quay sang Trúc – Lát nữa gặp nhau nhé...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro