CHAP 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh à, em nghe nói trong câu lạc bộ boxing của anh có người mới??? – Quỳnh Nhi dò hỏi
- Ừ, là Khởi My – Thành vừa trả lời vừa đấm thùm thụp vào bao cát đang treo lủng lẳng
- Con nhỏ đó là ai, sao lại muốn chơi boxing, con gái gì mà...
- Thì đó là sở thích của người ta, mà em cũng đừng gọi My là "con nhỏ", người ta lớn hơn em đấy!
- Xí, anh bênh nó à???
- Không....
- Mà em còn nghe nói... nó tìm anh, rù rì to nhỏ gì đó... phải không?
- Gì mà rù rì to nhỏ, nói chuyện đường đường chính chính đó chứ... em lại nghe bọn trong đội nói lại chứ gì...
- Ai không quan trọng, nhưng tại sao nó lại tìm anh???
- Vì anh là đội trưởng!
- Đâu nhất thiết phải là đội trưởng mới có thể kết nạp người mới... Nói thiệt đi, anh và nó... lén lút với nhau đúng không? – Nhi kề sát mặt Thành, nheo mắt dò xét
- Không thèm nói chuyện với em nữa, về... - xách giỏ đi te te làm Nhi tức điên, ấy thế mà nó lại khoái, cười he he 1 mình - ... Anh thèm kem, đi ăn không?
- Đi...

Nhi hớn hở chạy theo Thành, cứ như 1 đứa trẻ. Nó thay đổi nhiều rồi, từ sau chuyện ấy, dù biết là cậu đã tha thứ cho nó, cậu xem như nó chưa từng lầm lỗi, nhưng, nó vẫn cứ sợ, trong lòng vẫn mang 1 nỗi lo. Nó không còn tự tin rằng cậu sẽ không bao giờ phản bội nó, nó không còn dám chắc rằng cậu sẽ chỉ yêu riêng nó thôi, nó sợ mất cậu, ánh ảm của tội lỗi khiến nó luôn nghĩ rằng 1 ngày nào đó, cậu nhận ra cậu quá ngu ngốc, cậu quá dễ dãi khi bỏ qua chuyện ấy 1 cách dễ dàng, rồi..., cậu sẽ rời bỏ nó... nó sợ lắm...

.
.
.

"Hải Lê à, nghe máy đi, anh xin li, gp anh 1 chút thôi mà...!!"

Thở ra 1 hơi rõ dài, Thạch vứt chiếc điện thoại xuống giường. Nó không nhớ đây đã là tin nhắn thứ mấy nó gửi cho Hải Lê rồi nữa.

Mấy ngày nay Lê cứ tránh mặt nó, hễ gặp nó là con bé bỏ chạy, không thì ngó lơ như không quen biết. Nó muốn phát điên lên được, nhưng nghĩ lại, nó lấy quyền gì mà nỗi giận, chẳng phải chính nó là người ăn nói vô duyên thiếu suy nghĩ khiến con bé buồn đấy sao, bị như thế là đáng đời nó lắm...

....

Hôm nay là 1 ngày nắng đẹp, Sơn Thạch hớn hở ra khỏi nhà, ghé mua 1 cái bánh kem dâu xinh xắn, dành cho ai thì rõ quá rồi. Đích đến của món quà chính là hiệu sách quen thuộc, ngày hôm nay nó quyết tâm phải chinh phục Hải Lê cho bằng được, hi vọng là câu nói "Anh thích em" sẽ khiến cho ai kia hết giận...

Đến nơi, nó chưng hửng khi nhìn thấy Lê đang cười cười nói nói với thằng con trai khác, từ hớn hở sang khó chịu, rồi bực bội và... nỗi điên, nó xồng xộc đi vào...

- Chào! – nó nói cộc lốc
- Ơ... chào! – cậu con trai giật mình
- Ai đây? – nó chỉ vào người "thứ ba", mắt nhìn Hải Lê.
- Bạn... à không... bạn trai tôi!
- Hử??? – cậu kia ngơ ngác
- Tên gì? – Thạch quay sang "tình địch"
- Huỳnh Anh...
- Tôi là Sơn Thạch... - nó nhìn đăm đăm vào Huỳnh Anh, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, nhìn mãi cũng thấy mình hơi vô duyên, nó đặt mạnh hộp bánh lên bàn – Cho mấy người đấy, ăn cho hết đi, bực mình!!!

Thái độ của nó rõ khiến người ta buồn cười, là ghen đây sao, thiếu gia Sơn Thạch ngạo mạn, lạnh lùng cũng có khi hành động như 1 tên ngốc chỉ vì ghen... Hải Lê đúng là có sức mạnh ghê gớm nhỉ...

.
.
.

- Ăn khoai nướng không? – Thạch đứng khoanh tay trước ngực, hếch mặt hỏi
- Hỏi ai? – Thành có vẻ không hài lòng với thái độ của cậu lúc này
- Mấy người đấy...
- Này, ăn nói kiểu gì thế hả, ở nhà này... - Thuận định mắng cho nó 1 trận vì tội vô lễ thì bị nó ngắt ngang
- Mệt quá, có muốn ăn không?
- Ừ thì... có... - Thuận trả lời lí nhí
- Đi mua đi, về em nướng cho ăn, nhanh nhá...

...

- Này Thạch, mày mang sách đi đâu thế? – Tuấn ngơ ngác hỏi
- Nướng khoai! – nó tỉnh bơ
- Điên hả, sách này mày quí lắm mà!!!
- Thế có muốn ăn khoai không? – nó bắt đầu châm lửa
- Muốn, nhưng không được nướng bằng sách!!!! – Tuấn xông vào giật lại, la hét cầu cứu – THÀNH À, THẰNG THẠCH NÓ ĐIÊN RỒI NÀY, NÓ ĐỐT SÁCH NƯỚNG KHOAI, GIÚP TAO NGĂN NÓ LẠI ĐIIIIII !!!!!!
- DỪNG LẠI NGAY!!!- Thành nhảy vào giành giựt phụ Tuấn
- TRỜI ƠI MẤY ANH LÀM GÌ VẬY, KHÔNG MUỐN ĂN KHOAI NƯỚNG À, BỎ RA COI!!! – nó la toáng lên
- Thạch à... hix... sách này là sách quí đó, quý lắm..., không còn cuốn thứ 2 đâu... hix... mày yêu nó lắm mà... - Thành ôm khư khư quyển sách, nó cũng chả hiểu sao nó lại cứ ra sức bảo vệ món đồ quý này, trong khi chủ nhân của món đồ lại muốn dùng nó để.... nướng khoai
- Đọc chán rồi, giờ em chỉ muốn ăn khoai thôi, 2 anh bỏ raaaaaaaaaaaaaaaa!!!!
- Tao không biết vì sao mày lên cơn, nhưng mày dừng lại đi, để không mai mốt tỉnh, mày sẽ hối hận đó, Thạch à.... – khác với Thành, Tuấn đang ôm Thạch cứng ngắt
- BỎ RA!!!!!

1 thằng điên cuối cùng đã chiến thắng 2 thằng đang khiếp sợ thằng điên kia. Thạch ngồi nướng khoai, vẻ mặt thích thú. Thuận đang cầm máy quay cẩn thận cảnh Thạch đang thực hiện hành vi tội lỗi, như Tuấn nói, để sau này cậu tỉnh lại, xem đoạn phim này, nó sẽ không thấy hối hận... Thành và Tuấn, ngồi nhìn chăm chăm vào đống sách đang vơi dần, đầy tiếc nuối... Mùi khoai hòa lẫn với mùi sách quý sao mà thơm nồng đến kì lạ... Món khoai nướng này là duy nhất trên đời, cố mà thưởng thức nhé thiếu gia Sơn Thạch, vì sẽ không có cơ hội lần nữa đâu....

.
.
.

- Thằng út nhà mình dạo này bị điên nhễ... đứa nào chọc ghẹo nó, khai mau! – Tuấn nói, làm ra vẻ như chuyện nghiêm trọng lắm
- Ai ghẹo nó, rãnh rỗi đâu mà ghẹo nó... - Thuận lầm bầm
- Vậy chứ sao nó điên ta?!?!?! – Thành gãi cằm suy nghĩ
- Chắc là chuyện con bé Hải Lê chứ gì – Phương nói – Chồng à, đi thôi, lát về em còn phải ghé tiệm café nữa, nhiều việc lắm, mau đi!
- Biết rồi thưa vợ... - Tuấn lèm bèm – Tao đi làm bổn phận của papa tốt đây, tụi bây đi học nhớ trông chừng thằng điên kia đấy!
- Đi đâu thế? – Thuận hỏi
- Chở chị mày đi khám thai....

...

Tuấn và Phương vừa đi khỏi thì Thạch cũng vừa xuống nhà, vừa trông thấy nó, cả đám xúm lại xì xầm xì xào, to nhỏ lớn bé. Cũng phải thôi, nhìn nó bây giờ có khác gì Tuấn ngày trước đâu, quần áo xộc xệch, cravat thắt sơ xài cho có, cái cặp vắt vẻo trên vai coi bộ chắc chả có gì trong đó, nó đang nỗi loạn...

"Nhìn gì thế, đi học thôi!" – nó nói, rồi khoang thai bước đi

"Em và Trúc sẽ đi cùng với anh Thuận" – Tài nói lí nhí

"Cho tao đi chung nữa, không đi với thằng điên đó đâu" – Thành cũng nói nhỏ không kém, cứ như sợ Thạch sẽ nghe được

"Xe em không chứa anh đâu!" – Thuận phản đối.

"Gì hả, mày dám nói với tao vậy hả, không chứa là sao????"

"Cứ mỗi lần em chạy nhanh hay ẩu 1 tý, anh lại ngồi phía sau la ó, không lại đập vào đầu em bộp bộp, không thì lại nắm tóc em giật ngược ra sau..." – Thuận lầm bầm – "Không chứa, nhất định không chứa, anh đi với thằng Thạch đi"

"Thì tao chỉ muốn mày chạy cẩn thận thôi mà, cho tao đi chung với, đừng để tao đi 1 mình với nó..." – Thành mếu máo

"Anh Tuấn đã dặn là phải trông chừng cậu ấy, anh đi với cậu ấy đi, cậu ấy sợ anh mà, chắc sẽ không làm gì anh đâu" – Tài nói

"Nhưng mà..."

"Thôi mệt, không nói nữa, trễ rồi, anh đứng đây nói hoài nó bỏ anh đi bộ luôn đó, bọn em đi đây"

Thuận, Tài và Trúc "lạnh lùng" leo lên xe, Thành chẳng còn cách nào khác phải đi cùng xe với Thạch, tự nhiên nó thấy cuộc đời này đẹp ghê gớm, nó không muốn phải "ra đi" quá sớm như vậy...

Đúng như Thành dự đoán, "cậu út" đang nỗi khùng và chiếc xe nó đang cầm lái cũng trở thành... xe điên. Nó chạy cứ như trên đường chỉ có 1 mình nó, lạng lách và lao vun vút, hệt như trong xi nê.

"TRÁNH RA, TRÁNH RA, MUỐN SỐNG THÌ TRÁNH RA, NÓ ĐIÊN RỒI, NÓ KHÔNG TRÁNH MẤY NGƯỜI ĐÂU!!!!!"

Thành gào thét khiến bọn học sinh VAA chạy tán loạn, cả thầy giám thị cũng vắt chân lên cổ mà tìm đường sống...

Két... xe điên dừng lại, chỉ hơn 5 cm nữa thôi là nó tông vào xe của Thuận luôn rồi.

Thạch bước xuống xe, trở thành trung tâm của sự chú ý. Bọn con gái hét như điên khi nhìn thấy nó, đúng là trước đây nó đã là thần tượng của con gái trong trường, nhưng sự thay đổi của nó lúc này quả là thu hút hơn bao giờ hết, cái chất bad boy hợp với nó hơn là 1 chàng thư sinh lạnh lùng ít nói.

Thuận, Tài và Trúc cũng bước xuống, trông tụi nó cũng đẹp và thu hút đâu thua gì Thạch, bọn con gái lại gào lên 1 lần nữa...

Cửa xe bật mở, Trọng Thành từ từ... bò ra...

"Trời ơi, gì vậy, đứng lên coi, sao không đi mà lại bò..." – Thuận kéo kéo áo Thành - "Trời ơi xấu hổ quá, đứng lên coi!!!"

"Mày thử ngồi trong xe nó đi rồi mày có đi nỗi hay không, có khi lại không bò được như tao"

.
.
.

- Lê này, cái cậu bạn hôm trước ... – Huỳnh Anh rụt rè
- Sơn Thạch đó hả?
- Ừ, sao cậu lại nó với cậu ta là tớ là bạn trai cậu, lỡ cậu ấy điên lên rồi đánh tớ rồi sao?
- Anh ấy không phải là người như vậy đâu!
- Không chắc đâu à, cậu không nhớ ánh mắt cậu ta lúc nhìn tớ sao, hix... Ê mà cái bánh hôm trước cậu đã xử hết rồi hả, hay quăng đi?
- Tớ ăn hết rồi... - Lê nhe răng cười
- Hết giận rồi mà cứ làm bộ, thôi ngày mai tớ không đưa đón cậu đi học nữa đâu, nhỡ gặp cậu ta lần nữa thì...
- Thì tớ muốn như thế mà, Huỳnh Anh à, giúp tớ đi...
- Thôi thôi, cho xin, trò chơi dừng ở đây được rồi, con trai khi điên lên sẽ kinh khủng lắm đấy, cậu nên chấm dứt chuyện này đi!

.
.
.

Thành nằm ngủ, vật vờ trên bàn học, trận bóng đêm qua khiến đôi mắt nó thâm quầng hơn cả Thuận, đã vậy còn thua mất hai trăm ngàn vào tay Tuấn nên trông nó còn thảm hơn nữa.

Cạch... 1 hộp cơm thơm lừng xuất hiện trước mặt...

"Cho anh đấy, cám ơn vì đã giúp đỡ em trong mấy ngày qua, sau này mỗi ngày em sẽ làm cơm hộp cho anh nhé" – Khởi My cười thật tươi

"Cám ơn em, nhưng... không cần làm mỗi ngày đâu!"

"Không sao mà, thôi anh ăn đi nhé, em đi đây!"

Quỳnh Nhi đứng ngoài cửa, ấm ức nhìn Thành đang ăn hộp cơm kia 1 cách ngon lành...
Sao nó muốn khóc quá, từ bao giờ nó lại yếu đuối như vậy...
Nhìn lại hộp cơm trên tay nó... cũng ngon lắm chứ bộ, nhưng chắc là không ngon bằng hộp kia rồi...

.
.
.

Trúc nói dối Tài, lần thứ 2 rồi, nhưng lần trước là có ý tốt, nó nói dối để đi mua quà Valentine cho cậu, còn lần này là đi chơi với Bình An...

- Đây sẽ là lần duy nhất nhé, sau này tớ và cậu không nên gặp riêng nhau thế này! – Trúc có chút lo lắng
- Cậu sợ Tài sao, có tớ rồi, đừng lo!
- Không phải sợ, nhưng tớ không muốn làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy!
- Ây, cậu cứ làm quá, đi chơi với tớ 1 ngày thì có gì mà có lỗi với cậu ấy chứ
- Tớ đã nói dối đấy! – Trúc lớn tiếng
- Cậu có chắc là cậu ta không nói dối cậu... - An đưa tay vuốt nhẹ lên tóc Trúc – Khờ quá đi baby của tôi!
- Ai là baby của cậu chứ, đừng làm thế, tớ về đấy!
- Thôi mà... được rồi, tớ không chạm vào cậu nữa, được chưa?
- Mà cậu có hứa là sẽ không làm phiền tớ nữa chứ, hôm nay tớ đã nhận lời đi chơi với cậu...
- Ừ, tớ hứa... nhưng... – Bình An kề sát mặt Trúc – Cậu vẫn phải làm gia sư cho tớ...
- Cậu!!! Cậu đã nói là...
- Thì tớ sẽ không nhắn tin, gọi điện cho cậu nữa, cũng không sang lớp cậu chọc tức Tuấn Tài nữa, nhưng còn chuyện làm gia sư thì...
- Tớ không làm đâu!
- Tớ sẽ gửi tấm hình này cho cậu ta... - An ve vẫy chiếc điện thoại, trên màn hình là tấm ảnh hắn và cô đang cười, mặt kề sát vào nhau...
- Bình An!!!
- Cậu giận lên trông đáng yêu lắm đấy... ha ha... Đi ăn gì đi, tớ đói rồi!

Trúc miễn cưỡng để hắn ta nắm tay, cảm giác đi cạnh 1 người như Bình An thật kinh khủng. Nó tự thấy mình ngu ngốc hết sức, sao có thể dễ dàng tin những gì hắn ta nói cơ chứ. Bây giờ làm sao có thể thoát khỏi chuyện này được đây...

....

Tít tít... tít tít...

Tiếng chuông tin nhắn làm Tuấn Tài giật mình. Nó đang ngồi vắt vẻo trên lan can, chăm chú nhìn con nhuộng từ từ lột bỏ lớp vỏ sần sùi xấu xí, đôi cánh sặc sỡ dần lộ ra...

Số lạ hoắc, chắc lại là tin rác, nó định sẽ không xem, nhưng thôi, con bướm đã bay đi mất rồi, giây phút quan trọng nhất đã lỡ mất, phải xem coi đứa nào phá đám đúng lúc thế không biết, mất toi cả tiếng đồng hồ quan sát.

Tin nhắn mở ra, nó không thể tin vào mắt mình, trong màn hình là ảnh của Trúc và Bình An, khá thân mật...

Dưới tấm ảnh, chủ nhân của nó còn p/s thêm

"Tao là Bình An đây, mày thy sao, hình đp ch h... Nói nh cho mày biết, bn tao đang đi cùng nhau, Trúc có v thích ăn kem dâu nh...."

Cái quái gì thế này, chẳng phải vừa nãy Trúc bảo với nó là phải sang nhà Nhi bàn chuyện con gái, không cho nó đi theo... Thế hóa ra là đi chơi với hắn ta sao...

Điên mất, điên lên mất... có cái gì giúp nó bình tĩnh lại được không!!!

Khốn khiếp... nó không chịu được nữa rồi... nó phải làm gì đó...

Loảng xoảng

Nó hất hết đồ đạc trên bàn xuống, chiếc cốc đôi của nó và Trúc vỡ toang...

Vẫn không có tác dụng, người nó cứ sôi sùng sục, nó điên thật rồi... phải làm gì đây...

Nó vớ lấy cái điện thoại

"Em nghe đây" – Trúc nhỏ nhẹ

"VỀ NHÀ NGAY!!!" – nó quát lên

"Sao ạ, có chuyện gì thế?"

"TÔI BẢO CÔ VỀ NHÀ NGAY!!!"

Cái lượt view là 6,8k mà vote có 1,1k, 1 cái sự chênh lệnh kinh khủng ><

Ta đang có ý định drop fic, khi nào cái lượt vote nó tăng khoảng hai ba trăm j đó, ta sẽ comeback, chắn chắc là bão chap. Vậy nha!!!!!


__________Lâm Kỳ An__________






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro