CHAP 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tung bông* Quáo quao quào, từ 1,1k -> 1,3k lượt vote, mấy mem k đơn giản đâu đó nhoa, để ăn mừng ta sẽ ra chap mới, nhưng nói trước nha, nếu thấy lượt vote có chiều hướng đi xuống, ta có thể drop fic bất cứ lúc nào đó nha, đe dọa đó nha.

Có lẽ papa "yêu quá hóa cuồng" rồi "hóa ghen hóa dại" luôn nên phần đầu của chap có hơi "ghê", không đúng với hình tượng của papa nhưng trong fic, papa chưa đến 18t nữa ==' M.n thông cảm.

"TÔI BẢO CÔ VỀ NHÀ NGAY!!!"


Sự giận dữ của Tài thật sự làm Trúc sợ hãi. Nó cứ thế mà chạy vù về nhà, Bình An cũng chẳng níu kéo gì, hắn biết quá rõ chuyện gì đang diễn ra rồi còn gì...

- Anh à... - Trúc rụt rè mở cửa phòng
- Cô - đã – đi - đâu - h ?- Tài cố gắng kìm nén để không phải gào ầm lên
- Em... đến nhà Nhi... hồi nãy em đã nói với anh rồi mà – nhỏ nhẹ, sợ sệt
- NÓI DỐI!!! CÔ ĐÃ ĐI ĐÂU???
- Nhà Nhi... thật mà...
- KHỐN KHIẾP!!! – Tài ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, chỗ Trúc đang đứng – THẾ CÁI NÀY LÀ CÁI GÌ?????
- Anh à... - nó nhìn tấm ảnh, thật sự cũng chả biết phải giải thích sao với cậu, nó sai rồi... nó tới gần cậu, thật nhẹ nhàng, nó ôm lấy cậu từ phía sau... - Anh à...
- Bỏ tôi ra!
- Em xin lỗi mà...
- BỎ TÔI RA! – cậu hất mạnh làm nó ngã nhoài xuống đất
- Nghe em nói đi, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu...
- Không như tôi nghĩ??? Chắc còn hơn thế nữa nhỉ... 2 người đã lén lút qua lại với nhau thế này bao lâu rồi???
- Không có mà, bọn em chỉ...
- ... Đã vào khách sạn rồi ấy nhỉ??? Tôi hiểu cô quá rõ mà... - cậu nói mà chẳng suy nghĩ
- Anh nói gì cơ?
- Cô quá dễ dãi... giỗ ngọt 1 chút là được chứ gì... cũng như những lần với tôi thôi...
- ANH!!!
- Tôi sao???
- ANH QUÁ ĐÁNG LẮM... - nó khóc nấc lên, như 1 đứa trẻ - ...Anh nghĩ về tôi thế đấy sao, TRONG MẮT ANH TÔI LÀ LOẠI CON GÁI NHƯ VẬY SAO?!?!?!
- ...
- Được thôi, nếu anh nghĩ tôi như vậy... ừ, tôi sẽ làm giống như anh nói, tôi sẽ vào khách sạn với cậu ta...

Nó chạy thật nhanh ra khỏi phòng cậu, ấm ức, tức giận, tủi hổ, tất cả cứ nghẹn lại nơi cuống họng, đè nén không cho tiếng khóc bật ra, chỉ có nước mắt cứ rơi như thể cái van nước vừa được mở...

Cũng ngay lúc ấy Sơn Thạch xuất hiện, nhìn thấy cô nước mắt ràn rụa chạy vào phòng, 1 chút bối rối khiến nó đứng khựng lại, nhưng ngay sau đó nó vô thức chạy theo...

"Chuyện gì vậy, nói cho anh nghe đi!" – Thạch đưa tay lau đi hàng nước mắt nóng hổi, nhưng vừa sau đó thì 1 dòng khác cũng rơi xuống

Trúc cúi gầm mặt, khóc nấc lên, bờ vai nhỏ nhắn cứ run lên từng đợt...

Nhìn nó như thế càng khiến cậu khó chịu.

"Thằng Tài đánh em hả?"

Đáp lại cậu chỉ là cái lắc đầu và nước mắt...

"Nó nói gì em sao?"

Lần này nó không lắc đầu nữa mà đột nhiên khóc to hơn... Cậu không biết phải làm gì nữa, vòng tay ôm lấy nó, thật sự bối rối...

"Nói cho anh biết đi, nó đã nói gì với em?"

"Anh ấy... hức... anh ấy... hức hức... nói là... hức..."

Nước mắt của nó thấm ướt ngực áo cậu, sự ấm ức, tủi thân dồn nén trong từng tiếng nấc khiến cậu thêm xót xa.

Bực tức, cậu sang phòng Tuấn Tài, không nói không rằng, cậu đấm thẳng vào mặt Tài 1 phát thật mạnh...

- MÀY ĐIÊN À, SAO ĐÁNH TAO!!! – nó lồm cồm bò dậy, gân cổ lên quát
- THẰNG KHỐN, MÀY LÀM GÌ EM TAO???
- Liên quan tới mày sao? – nó hếch mặt hỏi
- Mất dạy!!!
- Sao??? Hôm nay Sơn Thạch thiếu gia cũng biết chửi những câu như thế à??? Xin lỗi nhé, người"mt dy" không phải là tao...
- Ý mày nói là Trúc sao??? KHỐN NẠN, VẬY RA HỒI NÃY MÀY ĐÃ CHỬI CON BÉ THẾ SAO?!?!?!
- Không hề nhá...
- VẬY TẠI SAO CON BÉ KHÓC NHƯ THẾ, THẰNG KHỐN, HÔM NAY TAO SẼ CHO MÀY 1 TRẬN!!! – cậu xông vào định đấm Tàu thêm vài cái nữa cho bỏ tức, nhưng bị nó đạp ra
- MÀY ĐIÊN HẢ, TAO NHẮC LẠI LÀ TAO KHÔNG HỀ MẮNG CHỬI CÔ TA CÂU ẤY NHÉ!!!
- VẬY THÌ TẠI SAO...
- ĐÂY NÀY... - nó quăng chiếc điện thoại vào mặt cậu, chẳng để cậu nói hết câu
- Chỉ có tấm ảnh vậy thôi sao?
- Ý mày là sao?
- Nhìn lại mày đi, trước kia là Tóc Tiên, mới đây là Hạ Anh... 2 đứa con gái ấy thì có là gì so với bức ảnh này!
- IM ĐI!!! ĐỪNG NHẮC TỚI TÓC TIÊN, CÒN HẠ ANH, CHẲNG CÓ GÌ ĐỂ PHẢI NÓI TỚI CẢ...
- Phải rồi, chẳng có gì cả... - cậu nói giọng khinh khỉnh
- Con nhỏ đó đã tìm được thằng trai khác và biến mất tăm luôn rồi, tin hay không thì kệ mày!
- Phải, tin hay không thì cũng đâu rút lại được những gì mày vừa nói với con bé... suy nghĩ lại đi, suốt thời gian qua mày đã đối xử với con bé thế nào...???

Cậu lặng lẽ rời khỏi đó, nói Ji Yong nhưng có cảm giác như cậu đang nói chính mình vậy...

.
.
.

- Anh Thành!!!... Anh Thành à... - Khởi My đấm như phủi bụi vào cái bao cát trước mặt
- Tập trung đi chứ!
- Nghỉ 1 chút thôi... em có chuyện này muốn nói với anh!
- Hử?
- Cậu ấy đấy – nó chỉ chỉ về phía cậu con trai đang miệt mài tập ở góc phòng – Anh có số điện thoại của cậu ấy không?
- Ai cơ? – Thành ngơ ngác dòm xung quanh, chỗ ngón tay Khởi My chỉ tới đâu chỉ riêng 1 mình cậu trai kia
- Đấy, cậu ấy đấy... - tiếp tục chỉ trỏ, Thành vẫn tiếp tục lơ ngơ "Đâu, ai cơ?" – Uầy, là anh Khánh đấy! – nó đỏ mặt
- Ừ, có... mà... em thích cậu ta sao? – Thành hạ giọng thật thấp
- *gật gật* *mặt càng đỏ hơn*
- Vậy ra cậu ta là lý do khiến em muốn tham gia vào đội, vậy mà anh cứ tưởng em thích boxing thật... - cậu bĩu môi
- Không có, em cũng có thích boxing... nhưng mà, hè hè, em thích anh ấy hơn!
- Thế sao từ đầu không trực tiếp nhờ cậu ấy dạy cho em, có phải là cả 2 sẽ gần gũi hơn không, sao lại phải nhờ anh?
- Ngại lắm... Với lại làm thế nhỡ anh ấy biết em thích anh ấy thì sao...
- Chứ em định không nói ra tình cảm của mình à?
- Không biết nữa... thì cứ như bây giờ cũng được rồi, có thể gặp anh ấy thường xuyên, thỉnh thoảng còn được nói chuyện xã giao vài câu... Vậy cũng vui rồi – nó nhe răng cười hạnh phúc
- Ngốc thật đấy... Đây, số cậu ta đây này!
- Vâng, cảm ơn anh nhé... Anh đã giúp em rất nhiều nên em cũng phải làm gì đó để đáp lại nhỉ?!?!
- Em đã làm cơm hộp cho anh mỗi ngày rồi còn gì
- Ây, thế có là gì đâu... Hay lát nữa về mình đi ăn kem nhé, em khao!
- Cũng được... Chờ chút, anh nghe điện thoại cái đã... Alo!
- [ Lát nữa em và anh đi chơi nhé, đi đâu cũng được, tự nhiên hôm nay em chả muốn về nhà!] – giọng Quỳnh Nhi hớn hở
- Anh có hẹn rồi...
- [ Hẹn với ai?]
- Một người bạn...
- [ Không nói em biết được sao? ]
- Em không biết người này đâu... Anh xin lỗi nhé, ngày mai được không?
- [ Ừ, vậy thì ngày mai, bye anh]
- Ừ, bye...

Thật ra Thành không cố tình nói dối đâu, nó với My có gì đâu để mà phải nói dối, chỉ là nó quá hiểu bạn gái của nó, nếu Nhi biết nó đi chơi với đứa con gái khác thì con bé lại suy nghĩ vẫn vơ, thêm thắt tùm lum rồi tự buồn 1 mình. Nó mong thà con bé cứ như hồi trước, giận hờn ghen tuông gì thì cứ la toáng lên, mắng nhiếc hay thậm chí là đánh nó, đau với khó chịu thật đấy, nhưng còn hơn là bây giờ, nó ghét nghe giọng nói ỉu xìu, ghét nhìn thấy gương mặt buồn buồn chịu đựng của con bé. Nó biết, nó hiểu vì sao Nhi trở nên như thế, nó cũng đã cố gắng làm cho con bé nghĩ chuyện ấy không là gì, chuyện ấy chưa từng xảy ra nhưng có lẽ nó vẫn chưa làm tốt lắm...

Dù lần này nó nói dối là có ý tốt, nhưng thật không may, ông trời lại lần nữa để Nhi chứng kiến tất cả... Người tính thì sao bằng trời tính kia chứ...

.
.
.

Tài ngồi 1 mình trên sân thượng, khép hờ mắt tận hưởng cảm giác lành lạnh của làn gió đêm lùa qua mặt. Nó cứ thắc mắc không hiểu sao mấy anh em nhà nó, cứ khi buồn thì lại mò lên đây tự kỉ 1 mình... giờ thì nó đã hiểu, nơi đây bình lặng, yên ắng và mang đến 1 cảm giác an toàn đến kì lạ...

Nó thấy cô đơn quá... lạnh lẽo nữa...

Đã hơn 1 tuần nó và Trúc không nói chuyện với nhau... cảm giác cứ khó chịu sao ấy...

Con bé thậm chí không thèm nhìn mặt nó, không ngồi ăn cùng bàn với nó, ở lớp thì đổi chỗ với Nhi...

"Suy nghĩ li đi, sut thi gian qua mày đã đi x vi con bé thế nào...???"...

Câu nói của Thạch khiến nó day dứt suốt từ hôm ấy tới giờ, đêm nào nó cũng trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ vì mãi suy nghĩ... nó đã đối xử với Trúc thế nào...

Ừ thì nó cũng cưng chiều, cũng quan tâm chăm sóc, cũng lo lắng khi con bé gặp chuyện...

Nhưng...

Lần nó tát Trúc... vì Tóc Tiên, vì nó nghĩ con bé đã hỗn với chị gái của nó... nhưng là do lần đó nó chưa biết được bộ mặt thật của Tóc Tiên nên mới làm thế...

Nó đang biện minh cho hành động vũ phu của mình đấy sao???

Nó đã mắng nhiếc Trúc bằng những lời vô cùng tồi tệ, đến nỗi giờ nghĩ lại, nếu đổi lại nó là cô còn cô là nó, chắc có lẽ nó đã xông vào mà đánh mà đấm chính mình cho đến khi chết luôn thì thôi!!!

Một tấm ảnh thì đã là gì đâu nhỉ, 1 tấm ảnh thì có chứng tỏ được gì đâu...

Nhưng...

Chẳng phải nó đã nói là nó ghét thằng ấy rồi sao, nó đã cảnh cáo con bé là không được nói chuyện với thằng ấy sao... với lại... ai bảo lén lút đi chơi với thằng ấy lại còn nói dối nó...

Nó lại biện minh nữa rồi...

Nó quá ích kỉ và độc đoán... đến bao giờ nó mới thoát khỏi cái suy nghĩ "Mình luôn luôn đúng!"...???

Nóng nảy và thiếu suy nghĩ, vô tình đẩy Trúc và chính nó vào ngõ cụt không lối thoát... Có lẽ nay mai gì đó Trúc sẽ hết giận nó... nhưng liệu những ngày tiếp theo, có chắc là nó sẽ thay đổi để có thể tiếp tục kéo dài mối tình này...???


.....



Trúc ngồi nhìn ra cửa sổ, mơ màng nhớ về những kí ức ngày bé...

Lần đầu tiên nó và cậu gặp nhau, nó nhớ rất rõ. Nó bị Tuấn lừa xuống giếng rồi cắt dây, chẳng biết làm cách nào nó lên được, nhưng chỉ nhớ là khi vừa mở mắt, người đầu tiên nó nhìn thấy là cậu...

Ngày cậu theo ba má ra nước ngoài, nó đã khóc như bị ai cướp mất cây kẹo ngon, ừ thì ngày ấy Tuấn Tài là cây kẹo ngọt ngào nhất của nó, chợt nó phì cười, kẹo sao, đúng là suy nghĩ của 1 đứa trẻ...

Hôm chia tay cậu ở sân bay, nó đã tặng cho cậu Mocha, con gấu bông to đùng mà nó yêu quí nhất, nó dặn cậu phải quay về để trả lại Mocha cho nó... Cậu đã trở lại nhưng chẳng thấy Mocha đâu cả, kỉ niệm ngày bé chắc đã bị vứt ở xó xỉnh nào rồi...

Nó thấy mệt mỏi quá...

Nó hết giận cậu rồi, nhưng vẫn chưa muốn đối diện với cậu...

Những lời cậu nói hôm ấy cứ luôn ám ảnh nó... sự chân thành của nó dành cho cậu, tình yêu ấy lớn đến nỗi nó sẵn sàng trao thứ quí giá nhất cho cậu để rồi cuối cùng cậu nghĩ nó là đứa con gái đơn giản, lẳng lơ...

Hôn ước là cái gì cơ chứ, người ta cưới nhau còn có thể ly hôn thì nói gì đến hôn ước của 2 đứa nhóc vẫn chưa tròn 18 tuổi như cậu và nó...

Nó biết cậu không hề xấu xa, chỉ vì cậu nóng tính thiếu suy nghĩ, nhưng liệu nó có thể chịu được tính khí ấy bao nhiêu lâu...

Cậu làm nó tổn thương, rồi cũng chính cậu xoa dịu vết thương ấy. Cậu không biết được những điều cậu làm khiến nó khổ sở thế nào đâu. Thà cậu cứ xấu xa với nó, như thế nó có thể dễ dàng rời bỏ cậu mà không cần suy nghĩ, đằng này...

Nó lại thở dài lần nữa... liệu nó sẽ chịu đựng được đến khi nào...???


.....


Đêm nay trên trời có vạn vì sao, sáng choang lấp lánh...

Tuấn Tài ngồi 1 mình trên sân thượng

Thanh Trúc lặng lẽ bên cửa sổ

Ánh mắt cả 2 đều đang hướng về 1 vì sao, không hề sáng, 1 vì sao cô đơn 1 mình, tách biệt hẳn so với bè bạn...

Liệu cả 2 có biết...???

.
.
.


Huỳnh Anh tới VAA SCHOOL, không phải đến đón Hải Lê mà là tìm Sơn Thạch. Nó quá chán cái cảnh làm bạn trai giả thế này rồi, không vui lại còn nguy hiểm, ai biết được cái cậu thiếu gia kia sẽ điên lên lúc nào mà né...

- Huỳnh Anh! Sao bảo sẽ không tới đón tớ nữa mà? – Hải Lê lon ton chạy ra
- Ai thèm đón cậu, tớ tới tìm bạn trai của cậu kìa, hôm nay tớ sẽ nói cho rõ với cậu ta!
- Thôi mà... đùa thêm chút nữa đi...
- Không!!!
- Anh Huỳnh Anh, em cũng nhớ anh nhiều lắm.... – Lê đột nhiên thay đổi giọng nói, lại còn ôm chầm lấy Huỳnh Anh, là vì sự xuất hiện đột ngột của Thạch
- NÀY, CÔ LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ? – Thạch quát
- Tôi ôm bạn trai tôi, không được sao?
- Đây là cổng trường đấy nhá!!! – Thạch tức giận
- Thì sao nào, dòm xung quanh xem, đâu phải chỉ mình tôi...
- CÔ!!!
- Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa... hôm nay tôi đến đây không phải để xem 2 người cãi nhau!!! – Huỳnh Anh làu bàu
- Chứ đến làm gì, ai mướn chứ!!!
- Đến để gặp anh đấy, nói cho anh biết, tôi không phải là bạn trai của Hải Lê đâu, cô ấy chỉ giả vờ chọc tức anh thôi!
- Gì cơ???
- Người cô ấy yêu là anh, không phải tôi... Rồi đấy, cái gì cần nói thì nói cả rồi, tôi đi đây, 2 người muốn thế nào thì tùy!!! – nói rồi cậu nhanh chóng quay đi, ở lại lâu mắc công lại biến thành kì đà...
- Cậu ta nói thật sao?
- Ừ!
- Còn ừ nữa, em nghĩ gì mà bày ra trò này chọc tức tôi????
- Vì tôi ghét anh!
- Được thôi, em sẽ biết tay tôi!!!

Cậu kéo Hải Lê vào xe, trông mặt mũi có vẻ hầm hố chứ thật ra nó đang phởn lắm. Bị mang ra làm trò đùa cũng tức thiệt, nhưng vẫn đỡ hơn là mất cô vào tay tên nhóc ngố tàu kia. Nhưng nó sẽ không tha thứ cho Hải Lê dễ dàng thế đâu...

Ghé vào tiệm bánh su (món của tuiiiiii), nó gọi cho cả 1 bàn đầy bánh và bắt Minzy phải ăn cho hết, đấy là sự trừng phạt cho "tội" dám chọc tức nó...

Nụ cười đã trở lại, với nó và cả Hải Lê...

.
.
.


- Trúc à... chờ tớ với! – Bình An chạy theo
- Làm ơn đừng đi theo tớ nữa, xin cậu đấy!!!
- Sao thế, Tài đã làm gì cậu à?
- Tớ và cậu ấy có chuyện gì thì cũng không liên quan tới cậu, buông tha cho tớ đi!
- Cậu khóc đi, buồn thì cứ khóc, cứ cố kiềm nén như thế trông mặt cậu khó coi lắm...
- Kệ tớ!
- Ngốc!!! Cho cậu mượn vai tớ này, xung quanh không có ai đâu...
- Tớ ghét cậu!
- Xin lỗi, hôm ấy tớ không suy nghĩ kĩ nên mới gửi tấm ảnh ấy... thật sự xin lỗi đấy!!!
- Tránh ra đi!!! – Trúc xô Bình An thật mạnh khi cậu kéo nó tới gần
- Khóc đi rồi sẽ thấy ổn hơn mà... tớ xin lỗi... lần sau tớ sẽ không làm thế nữa... tớ nói thật đấy! – Cậu vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo Dara vào lòng, nó cũng bắt đầu khóc, nước mắt mặn đắng rơi đều lên bờ vai lạ lẫm kia... chỉ lần này thôi, nó tự hứa với mình như thế, nó chỉ dựa vào bờ vai ấy 1 lần thôi, rồi sau đấy nó lại là Thanh Trúc, vợ tương lai của Phạm Lưu Tuấn Tài...


.
.
.


3 tháng sau đó...

- Khi nào con mình mới ra đời? – Tuấn xoa xoa bụng vợ
- Gần 4 tháng nữa thôi... Anh có mong không?
- Có chứ, mong chết đi được! Không chỉ mình anh đâu, cả bọn trong nhà nữa, thằng Thành còn làm cả 1 tờ lịch rồi đánh dấu từng ngày nữa đấy!
- Hihi... còn bà nội thì ngày nào cũng gọi về hỏi thăm... - Phương xoa nhẹ bụng mình - Con sướng nhất rồi nhé, cả nhà ai cũng yêu con hết...
- Mà phải chi nó là con gái nhỉ, xinh đẹp học giỏi giống em!
- Con trai thì đẹp trai như anh, giỏi giang như em cũng được vậy!
- Mong là vậy... nhưng anh vẫn thích có 1 đứa con gái giống em hơn...
- Thế anh không yêu con trai mình à? – Phương nhíu mày
- Yêu chứ, con của anh và em thì sao lại không yêu.... Trai hay gái gì thì cũng yêu cả...
- Hihi, ngoan, biết vậy là tốt, hahaha...

.
.
.


Hôm nay VAA SCHOOL có tổ chức hội thao giữa các trường, Thành cũng có tham gia và giành huy chương vàng cho môn boxing. Thành hơi khó chịu vì chiếc huy chương giành được không như ý muốn, nó đã cố tập luyện để có 1 trận đấu hoàn hảo, ấy mà đối thủ đánh với nó cứ như sợ nó đau, không dám ra đòn, không phải chỉ riêng đối thủ ở trận cuối đâu, mà tất cả các trận khác đều thế. Chiến thắng thế này thì vinh quang gì nữa, ai bảo nó là thiếu gia VAA làm gì để người ta không dám làm nó đau, sợ mang họa...

- Trận sau là con bé Khởi My đấu đấy, mọi người ở lại cổ vũ cho con bé luôn nhá! – Thành nói
- Khởi My là ai? – Thuận hỏi
- Đệ tử ruột của tao!
- Việc gì phải xem cô ta đấu chứ, em không thích đâu! – Nhi nhăn nhó
- Xem 1 chút thôi mà, cổ vũ để con bé có tinh thần thi đấu! – Thành nói, mắt thì dáo dác nhìn về phía sàn đấu
- Cũng được, về nhà cũng chẳng làm gì...- Tài lừ đừ
- Gọi Trúc tới đây đi Tài, mấy tháng nay con bé cứ ở suốt trong nhà, mày gọi rủ nó tới đây chơi! – Tuấn nói, cố tình nhắc tới Trúc
- Anh gọi đi... Cô ấy không nghe điện thoại của em đâu!
- Tới bây giờ mà 2 đứa bây vẫn chưa nói chuyện với nhau sao, bao nhiêu lâu rồi, từ lúc bụng vợ tao còn nhỏ xíu, giờ đã to oạch ra, có thể chịu đựng được sao?
- ....
- Thiệt tình, chả hiểu 2 đứa bây có chuyện gì, bỏ qua được cứ bỏ qua, nhìn anh Thành kìa, chuyện của Quỳnh Nhi như thế mà anh ấy con bỏ qua được nữa là... - Thành nói nhiệt tình mà chả suy nghĩ
- Im đi, ăn với nói!!! – Thành nạt
- Lỡ lời, xin lỗi Nhi nhé, anh không có ý gì đâu!!!
- Không sao đâu...
- Ớ, con bé Khởi My kìa phải không? – Tuấn hỏi – Đánh với con nhỏ này là thua chắc rồi, trông Khởi My nhỏ nhắn thế kia mà!
- Nhỏ chưa chắc đã yếu thế hơn, có kĩ thuật tốt là được
- Không dám đâu, con nhỏ kia ghê lắm đấy, hồi trước vợ tao có đánh nhau với nó 1 lần rồi!
- Chị Phương cũng đánh nhau sao? – Ri ngơ ngác
- Chứ mày nghĩ bà chằn đó hiền chắc, không thấy chị mày đánh đập tao tàn nhẫn hả!!!
- Vậy thì không hay rồi, đây là lần đầu tiên Khởi My thi đấu...
- Tốt nhất là mày bảo đệ tử mày đầu hàng đi, không thì hỏng mất cái gương mặt xinh xắn kia đấy!

Không nói không rằng, Thành chạy vù xuống sàn đấu, thái độ có vẻ lo lắng lắm. Điều này làm Nhi rất bực bội...

_Lâm Kỳ An_

____________________________________________________________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro