Q.2 - Chương 31 (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Myungsoo đỏ mắt gầm nhẹ. Những lời này đã chôn sâu trong lòng suốt 20 năm, lần đầu tiên nói cho người khác nghe những khổ sở trong lòng mình.

Jiyeon nghe xong câu chuyện, cô nắm lấy tay Myungsoo:

" không phải như thế đâu Myungsoo , hiểu làm mẹ rồi. Cho tới giờ mẹ không trách, bà làm như thế chỉ muốn vãn hồi tất cả. Hai người rõ ràng rất yêu thương nhau nhưng vì hiểu lầm mà ngày càng xa cách. thấy như thế không đáng tiếc sao?"

Jiyeon đau lòng khi thấy hai mẹ con anh rất yêu thương nhau nhưng lại không biểu đạt ra thành lời.

"Thật sự là như thế sao?"

Myungsoo không xác định hỏi.

"Đúng vậy Myungsoo, phải tin, cũng như tin tình yêu mẹ dành cho anh, ngày mai chúng nói rõ với mẹ có được không?"
Jiyeon nhìn Myungsoo dịu dàng nói.

"Ừm, cảm ơn vợ, nhưng nghĩ đến chuyện đó anh rất đau lòng, nếu không vợ à, chúng làm chút chuyện khác để không phải chú ý tới chuyện đó nữa hửm?"

Myungsoo lại giở trò, Jiyeon ngây ngô không hiểu được ý tứ của Myungsoo , cô hỏi:

"Làm cái gì?"

"đoán thử xem."

Myungsoo không trả lời mà trực tiếp dùng hành động để giãi bày. Myungsoo đưa tay dò vào trong áo ngủ của Jiyeon, đôi môi áp sát tai của cô, ngậm lấy vành tai.

"A --, Myungsoo , đừng như vậy."

Lỗ tai là chỗ mẫn cảm nhất của Jiyeon,bị Myungsoo ngậm làm cô thở gấp.

" nhưng vợ ơi nếu không làm chuyện này lại nghĩ tới chuyện đã qua, như vậy sẽ rất đau lòng, rất đau lòng."

Myungsoo làm ra vẻ đau lòng. Nhìn anh như thế, Jiyeon cũng khổ sở theo:

"Ừm, vậy cũng dược, chỉ là phải nhẹ một chút, xế chiều hôm nay đã mệt lắm rồi."

Jiyeon mềm yếu nói.

"Tuân lệnh vợ yêu, nhất định sẽ nhẹ nhàng."

Myungsoo nở nụ cười rực rỡ, đâu rồi dáng vẻ đau lòng.

Thật ra Myungsoo đã sớm muốn nói với mẹ mọi chuyện nhưng vẫn không có cơ hội,hiện tại vừa đúng lúc mượn Jiyeon hóa giải vướng mắc trong lòng hai mẹ con, còn không vui sao?!

Hơn nữa thấy vợ quan tâm như thế, Myungsoo hưng phấn vô cùng.

Thấy dáng vẻ khả ái của cô, Myungsoo như lang sói nhào tới, hôn lên đôi môi đàonhỏ nhắn kia, cái lưỡi không ngừng khuấy đảo xung quanh.

Myungsoo nhẹ nhàng hôn lên mỗi tấc thịt trên người Jiyeon, từ từ vén áo ngủ của cô lên.

"Ưm, nhẹ một chút."

Myungsoo thô lỗ nên Jiyeon bất mãn nhíu mày nói.

"Thật xin lỗi vợ, nhịn không được."

Myungsoovừa vận động vừa cười nói. Sau đó làm vận động mình thích nhất.

Sáng sớm cả người Jiyeon đau nhức rời giường, Myungsoo mới rửa mặt xong thấy Jiyeon ngồi ở trên giường, hỏi:

"Sao không ngủ thêm chút nữa?"

đi tới bên cô, Jiyeon nhìn thấy bước tới, cô cất tiếng:

"chờ một chút."

Sau đó cô nhìn thấy Myungsoo nhìn chằm chằm vào thân thể mình, không hề ngẩng đầu nhìn cô, cô tò mò dõi theo ánh mắt của anh thì thấy toàn thân cô lõa lồ trong mắt của.

"A --, Kim Myungsoo, lưu manh."

Jiyeon nhanh chóng kéo chăn che kín người mình. Myungsoo cười bảo:

"Vợ ơi chồng nhìn vợ mình thì thiên kinh địa nghĩa sao? Còn nữa thân thể này đâu chỉ nhìn mà đã sờ qua, còn hôn nữa đấy."

Myungsoo cười nói hả hê.

" .... ... ...."

Jiyeon không nói nên lời, dùng tay chỉ Myungsoo cả nửa ngày mà chỉ nói được tiếng ' '. Myungsoo cười cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói:

"Được rồi bà xã, đừng kêu ' ' nữa, kêu một hồi rốt cuộc muốn làm gì?"

Myungsoo giả ngu hỏi lại cô. biết tỏng trong lòng cô đang nghĩ gì.

"A...đúng nha, xoay người sang chỗ khác đi, muốn thay quần áo."

Jiyeon hướng về phía Myungsoo ra lệnh.

" không muốn, vợ thay quần áo sao lại bắt sang chỗ khác, cũng không phải người ngoài mà."

Myungsoo bất mãn nói.

"mặc kệ, xoay nhanh lên bằng không không rời giường đâu."

Jiyeon quật cường.

"Vậy cũng được, vợ."

Bất đắc dĩ quay đi vì Jiyeon kiên quyết như thế. Myungsoo không thể làm gì khác là đồng ý với cô. Myungsoo uất ức xoay người đi. Cô nhìn thấy xoay đi chỗ khác, cô lập tức xuống giường bước nhanh tới tủ quần áo tìm quần áo để mặc.

Kwon Yuri biết con dâu mình tới nhà nên đã sớm chuẩn bị quần áo trong tủ đầy đủ gồm cả đồ lót.

Jiyeon thay xong quần áo, cô xoay người lại thì nhìn thấy Myungsoo đang nhìn mình không chớp mắt, cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, tức giận quát lên:

"Kim Myungsoo cái tên lừa gạt này!"

"Vợ à sao lại là tên lừa gạt được. nói quay qua chỗ khác liền làm rồi đó... nhưng lại không nói chính xác khi nào quay người trở lại."

Myungsoo uất ức giải thích.

Myungsoo nghe lời Jiyeon xoay người đi chỗ khác nhưng vừa nghe được âm thanh Jiyeon mở tủ quần áo, liền quay lại cho nên toàn bộ quá trình Jiyeon thay quần áo đều thu vào mắt mình.

Nhìn thấy tư thái tốt đẹp của cô, lại mỉm cười gian xảo, trong lòng lại nghĩ:

'Lần tới khi làm nhất định phải mở đèn, như vậy mới có thể nhìn thấy thân thể mềm mại hoàn mỹ của vợ yêu rồi. Hắc hắc he he....."

Jiyeon không nói nữa bởi vì cô biết mình nói không lại. Mỗi lần nói chuyện Myungsoo có sẵn hàng trăm lí do đối phó cô.

Giống như biết trước cô sẽ hỏi gì nên đã sớm chuẩn bị tốt câu trả lời. Mình không phải đối thủ của. Vì thế cãi cọ với chỉ làm lãng phí thời gian của mình mà thôi.

Jiyeon rửa mặt sau đó đi ra ngoài nắm lấy tay Myungsoo đi tới phòng của Kwon Yuri. Đứng trước phòng mẹ chồng, Jiyeon vung tay gõ cửa:

"Cửa không khóa vào đi."

Kwon Yuri nghe được tiếng gõ cửa.

"Mẹ."

Jiyeon đẩy cửa đi vào thấy Kwon Yuri , cô vui mừng ngọt ngào gọi.

"Các con sao dậy sớm như vậy?"

Thấy hai người tới Kwon Yuri có chút kinh ngạc. Vì chuyện xảy ra nhiều năm trước mà Myungsoo chưa hề chủ động đến phòng tìm bà.

"Mẹ chúng con có chuyện muốn nói với mẹ,cho nên đến sớm một chút. Đúng rồi cha đâu mẹ?"

Jiyeon nhìn khắp phòng không thấy bóng dáng Kim Jaejoong đâu.

"Cha con có thói quen chạy bộ buổi sáng cho nên ông ấy đã ra ngoài rồi. Các con có chuyện gì cứ nói đi."

"Thụy tới đây đi."

Jiyeon nhìn thấy Myungsoo còn đứng ở cửa, cô đi tới nắm lấy tay dẫn đến trước mặt Kwon Yuri. Cô nhìn mẹ chồng:

"Mẹ, con biết mẹ vẫn rất yêu Myungsoo, Myungsoo cũng yêu mẹ. nhưng hai người vì hiểu lầm mà sinh ra nhiều xa cách, hôm nay chúng nên nói rõ ràng để cùng nhau cởi bỏ khúc mắc trong lòng."

Sau đó Jiyeon kể lại câu chuyện cho Kwon Yuri nghe. Mắt Myungsoo đỏ lên, quỳ gối trước mặt mẹ mình, từ lúc chào đời đến giờ đây là lần đầu tiên quỳ trước mặt người khác, nhưng đối với mẹ người sinh thành ra thì cảm thấy không có vấn đề gì cả.Myungsoo áy náy nói:

"Mẹ, xin lỗi mẹ, tất cả là sai lầm của con, nếu năm đó không phải vì con ghen tị mà chạy lung tung mẹ sẽ không vội đi tìm con mà xảy ra tai nạn, mẹ sẽ không mất đi đứa bé, cũng sẽ không bị cả đời không làm mẹ được."

Myungsoo đau lòng, Kwon Yuri rơi lệ - giọt nước mắt hạnh phúc. Bà biết con trai rất yêu bà.Kwon Yuri đứng dậy đi tới trước mặt Myungsoo, cười nói:

"Con trai ngốc của mẹ, cho tới bây giờ mẹ chưa từng trách con, mẹ chỉ trách bản thân mẹ năm đó vì mang thai mà không chăm sóc tốt cho con, mới để cho con bị như vậy, mẹ xin lỗi con."

Vừa nghĩ đến khổ sở năm đó Myungsoo phải chịu, lòng Kwon Yuri đau như cắt.

" không phải vậy đâu mẹ, con không trách mẹ."

Jiyeon đứng bên cạnh nhìn thâm tình giữa hai mẹ con họ, cô vui vẻ nói:

"Hai người không có trách nhau vậy về sau chúng là người một nhà tương thân tương ái."

"Yeonnie , cám ơn con."

Từ trong thâm tâm Kwon Yuri muốn cảm ơn cô. Bà và con trai có thể giải trừ khúc mắc là do công lao của Jiyeon. Kwon Yuri quay đầu cười nói với Myungsoo:

"Myungsoo, con đã tìm cho mẹ một thoại từ nàng dâu thật sựtốt, con phải đối xử tốt với Jiyeon, nếu không mẹ không tha cho con."

Kwon Yuri cười uy hiếp.

"Vâng thưa mẹ, con nhất định yêu thương cô ấy, cô ấy muốn trăng trên trời con cũng sẽ hái xuống cho cô ấy, thế đã được chưa?"

Myungsoo ôm lấy Jiyeon cười nói với mẹ mình. Jiyeon cảm động khi nghe được lời nói của, cô xấu hổ vỗ vỗ mấy cái:

"ở trước mặt mẹ nói nhăng nói cuội gì đó,lúc nào thì muốn trăng trên trời chứ?"

"Ai da vợ à, chỉ là ở trước mặt mẹ chứng mình tình yêu của dành cho mà."

Myungsoo ôm Jiyeon vui vẻ nói.

Myungsoo cảm kích cô vì nếu không có cô bao nhiêu chuyện giấu trong lòng không biết khi nào mới đem ra nói, còn phải chịu đựng bao nhiêu hành hạ nữa. Myungsoo đã cứu vớt vết thương lòng của.

"Cái tên tiểu tử thúi này, vì mẹ nên mới chứng minh cái kia à. Yeonnie à về sau tiểu tử thúi Myungsoo này khi dễ con, con phải nói cho mẹ biết mẹ sẽ thay con dạy dỗ nó."

Kwon Yuri nói xong liền hướng phía đầu Myungsoo đánh vài cái. nhưng do Myungsoo quá cao Kwon Yuri còn phải nhảy bật lên, tức giận không chịu được.

Hành động của bà làm cho Jiyeon và Myungsoo bật cười. Nhìn hai đứa cười nhạo mình Kwon Yuri càng thêm tức giận không chịu được lập tức đứng lên ghế cốc vào đầu Myungsoo.

"A -- mẹ, thật là đau ."

Myungsoo xoa đầu làm bộ rất đau nói với Kwon Yuri. Đương nhiên là không có đau như vậy chẳng qua Myungsoo giả vờ tranh thủ quan tâm của hai người phụ thoại từ nữ mà thôi.

Kwon Yuri đứng trên ghế không để ý đến lời nói của Myungsoo nhìn bá đạo nói:

"Còn dám cười lão nương nữa không? Yeonnie về sau Myungsoo khi dễ con thì nhất định phải nói cho mẹ biết."

"Dạ, mẹ."

Jiyeon thấy Myungsoo bị Kwon Yuri chỉnh tới thảm, cô cười hả hê.

"Vợ à, mặc kệ à?"

Myungsoo như đứa trẻ bị uất ức, bĩu môi nói. Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Jiyeon và Kwon Yuri không nhịn được cười.

Myungsoo chứng kiến hai người phụ nữ lớn nhất trong cuộc đời mình cười vui vẻ như vậy, trong lòng như có mật ngọt chảy vào, ở bên ngoài là một tổng giám đốc cao cao tại thượng, trong bóng tối là L thống lĩnh tối cao. nhưng ở nhà chỉ là một người chồng một người con trai bình thường, chỉ mong những người phụ thoại từ nữ yêu thương có thể mãi mãi vui vẻ.

Ba người vui vẻ trò chuyện, ngoài cửa Myungsoo vừa định đẩy cửa đi vào nghe được tiếng trò chuyện vui vẻ của họ, ông xoay người rời đi, ông không muốn quấy rầy khoảnh khắc vui vẻ đó, nở nụ cười hạnh phúc đi xuống lầu dưới.

Con trai và vợ mình rốt cuộc đã giải được khuất mắc nhiều năm Myungsoo rất vui mừng. Già như vậy cũng không cần ngày ngày ngủ trên sàn nhà nữa rồi. Ông rất muốn cảm tạ cô bé kia, cô cứu mối quan hệ của cả nhà ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro