Q.2 - Chương 31 (3).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn điểm tâm xong, Kwon Yuri tiễn Jiyeon và Myungsoo ra xe. Kwon Yuri nắm tay Jiyeon nói:

"Con nhất định phải thường xuyên trở lại thăm mẹ."

Jiyeon cũng lưu luyến nói đến:

"Mẹ, con và Myungsoo nhất đĩnh sẽ thường xuyên trở lại thăm mẹ với cha."

"Vậy lần tới các con trở lại mẹ chỉ hi vọng nghe được tin tốt của các con, các con trở về nhất định phải cố gắng một chút. Mẹ chờ ôm cháu trai."

Kwon Yuri cười nói.

"Mẹ."

Myungsoo nghe được lời của mẹ mình vui mừng nói:

"Được, nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của mẹ, con về nhất định nỗ lực gấp bội."

Sau đó hai người lên xe rời đi, Kwon Yuri đưa mắt nhìn bọn họ cho đến khi chiếc xe dần khuất mới thôi. Kim Jaejoong ôm lấy Kwon Yuri nói:

"Bà xã, chúng vào nhà thôi."

"Ừ."

"Bà xã sau nay không cần ngủ tiếp ở trên sàn nhà nữa chứ, và con trai đã hòa thuận, cũng đừng hành hạ nữa."

Kim Jaejoong cầu xin vợ mình, bởi vì Myungsoo trách Kim Jaejoong đưa bà đi du lịch bỏ con trai lại cho nên không để cho ông ngủ trên giường.

Kim Jaejoong yêu vợ như mạng nên đành phải làm theo, khi biết được hai mẹ con đã vui vẻ lại Myungsoo nhanh chóng tìm phúc lợi cho bản thân.

"trừ những thứ này không thể nói chuyện gì khác hơn sao?"

Kwon Yuri liếc Kim Jaejoong một cái,xoay người đi vào nhà.

"Bà xã."

Kim Jaejoong thấy vợ mình tức giận, vội vàng chạy đuổi theo.

Myungsoo đưa Jiyeon về nhà sau đó định đến công ty làm việc.

Đến biệt thự, Myungsoo ngồi trên xe cười nói với Jiyeon:

"Vợ, tới rồi."

Vì tối qua Jiyeon bị Myungsoo lăn qua lăn lại mệt muốn chết, sáng đã phải dậy sớm vì chuyện của mẹ con, vừa ngồi lên xe Jiyeon không nhịn được ngủ thiếp đi.

Myungsoo ngắm dáng vẻ khi ngủ của cô,rồi lại thử gọi:

"Vợ ơi, vợ ơi."Myungsoo xem Jiyeon có vẻ không tỉnh lại, nở nụ cười đen tối nhích lại gần cô. nhìn đôi lông mi đang nhắm chặt kia, vì ngủ say mà mặt ửng hồng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên như đang quyến rũ Myungsoo.

Myungsoo kiềm chế không được đành hôn lên môi cô. Lưỡi Myungsoo trêu đùa lưỡi của Jiyeon. Trong giấc mộng, Jiyeon vô thức đáp lại nụ hôn của Myungsoo điều này càng làm cho cao hứng, lúc ngủ say mình vẫn xuất hiện trong giấc ngủ của bảo bối.

Chân mày của JIyeon đột nhiên cau lại, rên rỉ ra tiếng . Myungsoo biết Jiyeon sắp tỉnh lại lập tức rời môi cô. Kế tiếp Jiyeon mơ hồ mở mắt ra nhìn phía ngoài biệt thự, quay đầu nói với Myungsoo :

"Sao không gọi dậy?"

"gọi rồi nhưng ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức dậy."

Myungsoo giải thích.

"Vợ à, mới vừa rồi nằm mơ cái gì vậy, lại cười ngọt ngào thế."

Myungsoo vui vẻ hỏi.

"À? không nói thì quên mất, vừa nãy em mơ thấy có con ruồi lớn cắn môi, em dùng tay chụp nó nhưng nó vẫn còn cắn, dùng miệng của mình cắn lại, thật đúng thấy môi mình tê tê, rất đau nha."

Jiyeon cau mày mất hứng nói. Mặt Myungsoo đen thui khi nghe thấy Jiyeon nói mấy lời này. Thì ra cô nghĩ là con ruồi tới cắn cô, cho nên mới hôn trả lại mình, tức giận nói:

"nói ai là con ruồi?" Jiyeon cứ có cảm giác môi của mình hơi ngứa, dùng gương trên xe soi một chút, nhìn đôi môi sưng  đỏ Jiyeon đã hiểu chuyện gì xảy ra, mặt cô đanh lại:

"Kim—— Myung —— Soo."

"Ở đây, sao thế vợ?"

Myungsoo thấy cô tức giận, lập tức cười lấy lòng.

"xem chuyện tốt làm đi, thấy tê tê, thì ra chính là con ruồi đáng ghét đã cắn em."

Jiyeon chỉ vào môi của mình mắng Âu Dương Thụy.

"Vợ à, điều này không thể trách, ai bảo lúc ngủ đáng yêu như vậy, nhất thời không kiềm chế được."

"nói hay lắm, cứ như tất cả đều là lỗi của em."

"Vợ à."

Myungsoo mở to đôi mắt vô tội, ngọt ngào gọi cô.

" , không muốn nói với nữa, em muốn xuống xe."

Jiyeon vừa nói vừa làm bộ muốn xuống xe. Myungsoo đã nhanh tay nắm lấy tay của Jiyeon cười nói:

"Vợ ơi, hôn chào buổi sáng đi."

"Cái gì mà hôn chào buổi sáng, bây giờ đã trưa rồi."

Jiyeon cự tuyệt.

"Vậy thì hôn buổi trưa."

"Kim Myungsoo, đủ rồi nha. muốn xuống xe, mau buông tay."

" không thả, hôm nay không hôn, không cho xuống."

" ..............."

Một lát sau Jiyeon thấy Myungsoo không chịu cho cô xuống xe, đành nhẫn nhịn nói:

"Được rồi, tới gần một chút."

"Ừ."

Myungsoo vui mừng gật đầu. Jiyeon nói xong hướng phía mặt Myungsoo hôn xuống.

" không được, phải hôn miệng mới được."

Myungsoo bất mãn nói. Nói xong chu miệng mình ra để Jiyeon hôn. Jiyeon thấy cố chấp, cô nghĩ thầm dù sao cũng chỉ hôn một chút thôi là có thể đi ngủ rồi.

Jiyeon nhẹ nhàng hôn lên môi Myungsoo, vừa định rời đi Myungsoo dùng tay giữ đầu của Jiyeon lại hôn sâu hơn. Jiyeon mở mắt ra muốn nói chuyện nhưng phát hiện môi mình bị bịt kín đến sít sao, không thể làm gì được nên lấy tay đánh vào đầu Myungsoo.

Myungsoo vẫn tiếp tục hôn cô, lát sau Jiyeon không phản ứng được nữa xụi lơ trong ngực Myungsoo buông tha đôi môi cô, nghĩ 'nếu như hôm nay không phải đến công ty xử lí một ít chuyện, mình nhất định sẽ ở ngay tại chỗ này muốn tiểu yêu tinh này.'

Myungsoo ôm lấy người cô, dùng tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ:

"Về nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối về với."

Jiyeon không có chút khí lực, xương mềm ra ở trong ngực gật đầu.

Cuối cùng Myungsoo phải ôm cô vào biệt thự, vì Jiyeon chẳng thể nhúc nhích được thêm. Dọc theo đường đi, cô vùi đầu vào ngực để che đi xấu hổ trong lòng.

Myungsoo lái xe đến công ty, vừa tới thang máy thư kí Bang Minah lập tức đi tới trước mặt nói:

"Tổng giám đốc, Goo tiểu thư chờ đã lâu."

Bang Minah là trợ lí Sungjoong tìm thay cho Bae Suzy. Bang Minah ngày ngày đeo một cái mắt kính thật dày, che dung mạo của mình,hơn nữa người cũng khá đàng hoàng, là một cô gái kín kẽ. Myungsoo nghe xong liền hỏi:

"Goo tiểu thư nào?"

Myungsoo dù có gặp qua nhưng không phải là người nên để trong lòng thì sẽ không lưu lại trong trí nhớ. Myungsoo thật sự không nhớ Goo tiểu thư nào.

"Chính là thiên kim của Goo thị, Goo Hara"

Minah nhỏ giọng trả lời, bởi vì cô rất sợ khí thế kinh người của tổng giám đốc.

"Ừ tôi biết rồi, cô đi làm việc đi." Myungsoo nói xong đi vào phòng làm việc. Hara nghe được tiếng mở cửa lập tức từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt, đưa tay ra nở nụ cười xinh đẹp nhất:

"Xin chào tổng giám đốc Kim, rất xin lỗi đã quấy rầy."

Myungsoo đi lướt qua cô, thẳng tiến tới ngồi trên ghế của mình căn bản không để ý đến cái tay trước mặt. Ngồi vào ghế dùng ánh mắt sắc bén nhìn Goo Hara, lạnh lùng hỏi:

"Cô tới đây có chuyện gì?"

Goo Hara giống như biết Myungsoo sẽ từ chối bắt tay nên cô không có chút lúng túng thu hồi tay của mình, đi tới trước mặt Myungsoo.

Hôm nay vì đi gặp Myungsoo mà Hara đã định mặc áo ngắn váy chiều dài chỉ đủ che kín cái mông. Hara cố gắng kép thấp quần áo xuống để lộ da thịt ra ngoài.Ngồi vào ghế trước bàn Myungsoo, cười nói:

"Cha tôi chuyển dự án Phúc Giai Tân qua cho tôi toàn quyền xử lí, sau này phiền tổng giám đốc Kim giúp đỡ nhiều hơn."

Hara nhìn Myungsoo cười tươi rói.

"A....Goo tổng có thể đưa Phúc Giai Tân cho cô xử lí, xem ra năng lực của cô rất lợi hại."

"Nào có, chỉ là công việc buôn bán của cha tôi tương đối bận rộn cho nên mới để tôi tạm thời giúp ông tiếp quản."

Hara khiêm tốn nói.

"A... là như vậy sao, vậy tổng giám Goo có thể giải thích một chút, tại sao kiến trúc của Phúc Giai Tân lại bị ăn bớt nguyên liệu không. Tôi nhớ công trình này các người tìm nhà đầu tư,hơn nữa giám sát thi công cũng là người của công ty cô."

Myungsoo dùng khí thế bức người nói với Hara. Hara mỉm cười tự tin đáp:

"Tổng giám đốc Kim, hôm nay tôi vì chuyện này mà tới đây, cha tôi để cho tôi tới nói rõ với về chuyện này."

"Hả?"

Myungsoo chờ cô nói tiếp.

"Công trình PHúc Giai Tân là do Goo thị phụ trách nhưng giám sát là trưởng bộ phận, chúng tôi không nghĩ trưởng bộ phận cấu két với chủ đầu tư, tạo thành cục diện hôm nay, sau đó chúng tôi biết chuyện đã đuổi người quản lí đó, cũng đổi nhà thầu."

nhưng người quản kí kia dù sao cũng là người của công ty chúng tôi, chúng tôi không tránh khỏi trách nhiệm, tổng giám đốc Kim, anh xem như thế này có được không, chi phí xây dựng lại công trình sẽ do Goo thị chúng tôi bỏ ra?"

Rất dễ nhận thấy hôm nay Goo Hara đã có chuẩn bị trước khi đến đây. Trả lời rất chắc chắn kín kẽ một giọt nước cũng không lọt, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người quản lí và chủ thầu. Myungsoo nghe Hara giải thích, cười nói:

"Goo thị các cô đã nguyện ý bỏ tiền, chuyện này cứ thế đi."

Goo Hara đứng lên nhìn Myungsoo nói:

"Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Kim. không biết buổi tối tổng giám đốc Kim có thời gian không tôi muốn mời ăn bữa cơm, coi như là lời xin lỗi với chuyện này."

Goo Hara muốn quyến rũ Myungsoo, ý tứ rất rõ ràng.

"Thật xin lỗi buổi tối tôi phải về nhà với vợ.Nếu như tổng giám Goo không có việc gì nữa thì có thể đi ra ngoài."

Myungsoo nhìn Hara, gằn từng chữ mà nói, cự tuyệt không hề nể mặt cô.

"A thì ra là như vậy, vậy tôi không quấy rầy thời gian dùng cơm của tổng giám đốc Kim và phu nhân, về sau có cơ hội sẽ ăn cơm sau."

Goo Hara cười nói, sau đó cầm túi xách lên xoay người rời đi. Đi ra bên ngoài nụ cười trên mặt biến mất chỉ còn lại hận ý trên gương mặt.

"Park Jiyeon."

Hara cắn răng nghiến lợi nói.

"Một con đàn bà gia thế không có, tại sao giám tranh với tôi, Kim Myungsoo cuối cùng sẽ là của tôi mà thôi."

Myungsoo ngồi trong phòng làm việc, tay anh gõ nhẹ trên bàn đang trầm tư suy nghĩ: "Lão hồ ly Goo này vì miếng đất Phúc Giai Tân mà muốn con gái mình sử dụng mỹ nhân kế, ông ta đánh giá cao con gái của mình quá rồi, còn đánh giá thấp năng lực của Kim Myungsoo tôi qúa. Ha ha ha tôi sẽ cho ông biết kết quả việc đắc tội Kim Myungsoo."

Myungsoo cười lạnh. Sungjoong đang tiến vào phòng thấy đang cười lạnh lùng, toàn thân nổi da gà, trong lòng thầm nghĩ:

'Tổng giám đốc đang tính toán ai đây, nếu không sẽ không cười như thế, chỉ có lúc đang tính toán ai đó mới cười lạnh lẽo hung tàn như vậy. chỉ thấy thương tiếc cho người mà tổng giám đốc đang nhắm tới.'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro