Q.2 - Chương 35 (3).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Myungsoo nhìn Jiyeon cũng không hỏi gì cả, quan tâm nói:

"Có đói bụng không? Anh đã gọi dì Choi đem canh tới cho em."

Jiyeon lắc đầu một cái nói:

"Không đói bụng."

Sau đó cô nhìn Myungsoo, đứng dậy ôm lấy hông của Myungsoo, đem mặt của mình dính vào vị trí tim của Myungsoo, yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Myungsoo. Jiyeon dịu dàng hỏi:

"Chồng à, anh sẽ rời khỏi em sao?"

Myungsoo trở về ôm lấy Jiyeon dịu dàng trả lời :

"Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không." Myungsoo kiên định nói.

"Cám ơn anh, chồng à. Từ nay về sau em chỉ tin tưởng một mình anh thôi."

'Em cũng chỉ có thể tin tưởng một mình anh thôi. ' Jiyeon bổ sung ở trong lòng.

"Em cũng chỉ cần tin tưởng một mình anh là đủ rồi." Myungsoo bá đạo nói.

"Ha ha ha ~, chồng à, em chưa từng nói với anh một câu này." Jiyeon từ trong ngực Myungsoo ngẩng đầu nhìn Myungsoo, nghiêm túc hỏi.

"Nói cái gì?" Lông mày của Myungsoo khơi lên nhìn Jiyeon tò mò hỏi.

"Chồng à, em yêu anh. Em có nói qua sao?"

"Chưa nói qua, bất quá anh nghĩ là về sau mỗi ngày em đều nói một trăm lần như vậy thì anh nghe cũng không chán." Myungsoo ôm Jiyeon , kích động nói.

"Ha ha ~, anh muốn nghe một trăm lần thì phải có người nói mới được chứ." Jiyeon vui mừng nói ở trong ngực Myungsoo.

"Vợ à, anh còn muốn nghe, em có thể lặp lại lần nữa không?"

"Không muốn."Jiyeon nũng nịu nói ở trong ngực của Myungsoo.

"Vợ à?" Myungsoo giống như một đứa bé không được kẹo, cầu xin Jiyeon.

"Anh thật sự muốn nghe như vậy?" Jiyeon nhìn Myungsoo, nói nghiêm túc.

"Ừ, ừ, ừ, ừ. . . . . . ." Myungsoo gật đầu liên tục.

"Chồng à, em yêu anh." Jiyeon nhìn Myungsoo vui mừng nói.

"Vợ à, anh còn muốn nghe, em có thể nói thêm một lần nữa không?" Myungsoo nhìn Jiyeon vui mừng nói.

"Chồng à, em yêu anh."

"Vợ à, anh còn muốn một lần nghe nữa."

"Chồng à, em yêu anh."

. . . . . .

Chỉ thấy hai người nói không ngừng một câu nói mà không biết mệt.

Mà Jiyeon trải qua lần mất mát này, càng hiểu rõ tình yêu của Myungsoo đối với mình. Vì trước kia mình khác người nên cảm thấy ảo não. Nếu yêu sao còn phải trốn tránh, nếu yêu vậy thì thừa nhận đi.

Nếu anh muốn nghe cô nói thì mỗi ngày cô đều nói cho anh nghe. Trước kia Myungsoo vui vẻ thì Jiyeon không nhất định phải vui vẻ, nhưng từ hôm nay trở đi Myungsoo vui vẻ, thì Jiyeon cũng cảm thấy vui vẻ. Jiyeon lớn tiếng nói ở trong lòng.

Jiyeon ở trong bệnh viện hai ngày, Myungsoo một tấc cũng không rời, chăm sóc cô hai ngày. Hôm nay jiyeon mới vừa ăn cơm xong. Nhìn thấy Myungsoo, lập tức đi lên lắc lắc cánh tay của anh, nũng nịu nói:

"Chồng à, chúng ta về nhà đi có được hay không? Em không thích mùi thuốc khử trùng ở nơi này."

"Không được, Sungyeol nói thân thể em cần phải tĩnh dưỡng thêm" Myungsoo nhẹ giọng cự tuyệt.

"Nhưng em cảm giác mình đã tốt hơn nhiều, cần tĩnh dưỡng cũng không nhất định phải ở bệnh viện, về nhà cũng có thể mà."

Jiyeon bất mãn bĩu môi nói.

"Em muốn về nhà như vậy sao?"

Myungsoo nhìn Jiyeon nói nghiêm túc.

"Ừ, ừ, ừ. . . . . . ."

Jiyeon gật đầu nói vô cùng nghiêm túc.

"Vậy cũng tốt, để anh nói cho Sungyeol một tiếng, sau đó làm thủ tục xuất viện cho em ." Myungsoo đứng dậy nhìn Jiyeon cưng chìu nói .

"A, chồng yêu vạn tuế."

Jiyeon vui mừng nói với Myungsoo.Myungsoo nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện cho Jiyeon. Cũng hỏi qua Sungyeol những việc cần phải chú ý sau khi đẻ non.

Jiyeon về tới biệt thự, vừa xuống xe liền giang hai cánh tay nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại nói với Myungsoo :

"Chồng à, không khí trong nhà mình là tốt nhất."

Myungsoo cười, tiến lên ôm eo của Jiyeon, nhìn cô cười nói:

"Em cũng đừng lo lắng nữa, anh đảm bảo mỗi ngày về sau em đều phải hít thở không khí trong lành ở chỗ này. Bởi vì về sau không có anh làm bạn thì không cho phép em đi ra ngoài một mình."

Jiyeon nhìn Myungsoo kinh ngạc hỏi:

"Cái gì, tại sao à?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Jiyeon trong nháy mắt biến thành mặt khổ qua.

"Em cứ nói đi, em nói tại sao nào? Mỗi lần em đi ra ngoài đều bị thương cả. Anh nghĩ năng lực chịu đựng của trái tim anh còn chưa có mạnh mẽ như vậy. "

Myungsoo tức giận nói. Nhìn dáng vẻ Myungsoo tức giận, Jiyeon tự biết mình đuối lý. Mỗi lần cô đều đồng ý với Myungsoo mình nhất định sẽ bình an trở về, nhưng mỗi lần mình đều khiến cho anh đau lòng. Jiyeon nhỏ giọng nói:

"Em biết rồi."

Không đi ra ngoài thì không ra, dù sao cô cũng không có mấy người bạn cả, người bạn duy nhất là Eunji đã đi hưởng tuần trăng mật mất rồi. Hiện tại thế giới của cô chỉ còn lại một mình Myungsoo thì còn có thể đi đâu đây.

Jiyeon ở nhà nghỉ ngơi đã nửa tháng. Nửa tháng này Myungsoo đều chăm sóc Myungsoo ở nhà, đem toàn bộ công việc giao cho Sungjong xử lý. Nếu Sungjong không xử lý được thì Myungsoo sẽ mở cuộc họp từ xa chỉ đạo.

Trong nửa tháng này bất kể là có chuyện gì, Myungsoo vẫn không hề rời khỏi Jiyeon một bước. Jiyeon buồn chán nằm ở trên giường, đùa bỡn ngón tay của mình, không nhịn được nói thầm:

"Thật nhàm chán ."

Nhưng có Myungsoo tự mình trấn giữ, Jiyeon cũng không dám mở miệng yêu cầu đi ra ngoài. Đúng lúc ấy thì Myungsoo bưng một ly sữa tươi đi vào, nhìn Jiyeon cười, sau đó đem sữa tươi đưa tới:

"Uống hết sữa tươi đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon."

Jiyeon nhìn sữa tươi trước mắt rồi bất mãn nói với Myungsoo:

"Em cũng không phải là heo ngủ ngày. Làm sao có thể ngủ được chứ?"

Myungsoo cười dụ dỗ:

"Vợ à, ngoan, chờ thân thể của em tốt lên rồi, anh liền dẫn em đi chơi có được hay không?"

"Thật sao?" Jiyeon nhìn Myungsoo nghiêm túc hỏi.

"Ừ."

"Vậy chúng ta ngoéo tay đi."

Jiyeon nói xong liền đưa một đầu ngón tay út về phía Myungsoo. Myungsoo nhìn bộ dáng ngây thơ của Jiyeon, bất đắc dĩ cũng phải đưa một đầu ngón tay út lên, ôm ngón tay út của Jiyeon .

Ai bảo Myungsoo rất cưng chiều vợ chứ, nếu không làm sao anh có thể chơi trò chơi ngây thơ như vậy. Jiyeon nhìn Myungsoo thật sự đưa tay tới đây, vui mừng kéo đầu ngón tay út của Myungsoo rồi đọc:

"Ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không được thay đổi. Người nào thay đổi là kẻ khốn kiếp."

Jiyeon nhìn Myungsoo đem hai chữ khốn kiếp nhấn rất mạnh.

"Ha ha ha ~, được, anh biết rồi, nếu lừa em thì anh chính là tên khốn kiếp như vậy đi. Bây giờ em có thể uống sữa tươi chưa?"

Myungsoo nhìn Jiyeon cưng chìu nói.

"Dạ."

Nghe được cam kết của Myungsoo, Jiyeon vui mừng nhận lấy sữa tươi trên tay anh uống một hơi cạn sạch. Sau đó ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Myungsoo ngồi ở bên cạnh Jiyeon, lẳng lặng nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Jiyeon. Sau khi xác định Jiyeon đã ngủ thiếp đi mới lên tiếng:

"Vợ à, anh biết rõ ngày đó em nghe trộm được anh và Sungyeol nói chuyện, nhưng bây giờ mỗi ngày em đều biểu hiện vui vẻ như vậy, anh biết rõ là em không muốn để cho anh lo lắng. Nhưng em không biết dáng vẻ này của em càng làm cho anh lo lắng và đau lòng hơn. Vợ à, anh sẽ báo thù cho con của chúng ta.

Bất luận kẻ nào làm hại tới người anh quan tâm thì nhất định phải chết. Trước kia anh không muốn để cho em biết những chuyện này, nhưng hôm nay bọn họ đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh. Anh không thể nào giữ lại bọn họ được. Anh không muốn có bất kỳ một người nào có thể uy hiếp được an toàn của em.

Vợ à, em không biết khi anh thấy em nằm ở trong phòng cấp cứu, anh cảm giác thế giới này vô cùng tối tăm. Đợi đến lúc Sungyeol đi ra, cậu ta nói em không có việc gì chỉ là không giữ được đứa bé. Em không biết lúc đó anh cảm thấy rất may mắn. Thật may là chỉ là không giữ được đứa bé, nếu là em không còn, anh không biết nên sống tiếp như thế nào nữa rồi.

Mặc dù anh cũng rất đau lòng khi đứa bé bị mất đi nhưng so với đứa bé, em vĩnh viễn đều quan trọng hơn rất nhiều. Bởi vì em chính là toàn bộ thế giới của anh. Không có em cũng sẽ không có anh. Vợ à, trước tiên em nên ngủ một giấc thật ngon. Anh muốn đi báo thù cho con. Chờ tới lúc em tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc."

Myungsoo nắm lấy tay của Jiyeon rồi lặng lẽ nói. Sau đó đứng dậy hôn môi của Jiyeon một cái liền xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Myungsoobiết mình phải đi xử lý một ít chuyện, cho nên mới đem sữa tươi hòa thêm ít thuốc ngủ cho Jiyeon uống.

Những thuốc ngủ này đủ để cho Jiyeon ngủ thẳng tới lúc Myungsoo xử lý xong mọi chuyện và trở lại. Myungsoo xuống lầu thấy thím Choi liền phân phó:

"Thím giúp tôi trông coi thiếu phu nhân thật kỹ. Nếu như cô ấy tỉnh lại nhất định phải gọi điện thoại cho tôi. Tôi có việc cần đi ra ngoài xử lý một chút."

"Vâng, thiếu gia."

Thím Choi cung kính nói. Sau đó Myungsoo liền lên xe Ferrari của mình đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro