Q.2 - Chương 35 (4).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trở về đến hơn nửa tháng trước, ngày Jiyeon xảy ra chuyện ấy, Naeun đang uống rượu ở quán bar, coi như tự ăn mừng một chút thôi. Lúc này, điện thoại của Naeun vang lên, thấy là điện thoại của Goo Hara, vui vẻ nhận điện thoại nói:

"Như thế nào rồi?"

Bên kia Hara cũng rất vui mừng trả lời:

"Không tệ, kế hoạch rất thành công. Từ tin tức tôi nghe được thì bây giờ Jiyeon đang cấp cứu ở bệnh viện của Sungyeol. Cho dù cô ta không chết cũng mất đi nửa cái mạng"

Không có mấy người biết Jiyeon bị sảy thai, cho nên Naeun và Hara cũng không biết chuyện Jiyeon sinh non. Chỉ biết là Jiyeon đang cấp cứu. Hara lại vui mừng mà nói tiếp:

"Thật là vui vẻ, chín mạng hiện tại chỉ còn lại nửa cái mạng. Ha ha ha ~, lần này cô biểu hiện rất tốt, ta đã chuyển tiền vào trong thẻ của cô rồi."

Naeun cũng vui vẻ cười đáp:

"Vậy thì cám ơn rồi. Ha ha ha ~, tôi nói kế hoạch này nhất định sẽ thành công mà. Ha ha ha ha ~, rốt cuộc tôi cũng báo được mối thù bị phế tay phải của tôi rồi."

Naeun vui mừng cười lớn sau đó cúp điện thoại. Naeun vui mừng uống rượu ở quầy rượu, tìm kiếm con mồi tối nay của mình. Bởi vì náo loạn với Yoo Seungho cho nên tất cả nguồn kinh tế của Naeun cũng không còn.

Cho nên hiện tại cô bắt đầu tìm tình một đêm. Nói không chừng dính vào một người giàu có nào đó, làm tình nhân gì đó để kiếm ít tiền lẻ.

Dĩ nhiên kế hoạch lần này thành công như vậy, đương nhiên Hara có thể cho cô tiền, nhưng tiền Hara đưa hoàn toàn không đủ cho Naeun tiêu trong một tuần lễ. Bất quá có chuyện lần này, sau này sợ gì Hara không đưa tiền cho cii.

Naeun vui mừng nâng ly rượu trong tay lên uống một hớp. Thật là càng nghĩ càng vui vẻ.

"Tiểu thư, tôi có thể mời cô uống một ly rượu không?"

Một người đàn ông trẻ tuổi đi tới chỗ Naeun chào hỏi. Naeun nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy ngoại hình của anh ta cũng không tồi, cười trả lời:

"Được, nhưng người ở nơi này rất nhiều, anh muốn mời tôi đi đâu uống đây?" Naeun làm bộ nũng nịu nói.

Dù sao mình cũng lâu rồi chưa có thời gian thư giãn rồi, nhìn ngoại hình của người đàn ông trước mặt vẫn cũng không tệ, chơi đùa với anh ta một chút thì thế nào. Dù sao mình cũng không phải cô gái trong sạch gì.

Thật ra thì trừ lần đầu tiên Naeun cho Yoo Seungho ra, thì không biết đã cho Yoo Seungho đội bao nhiêu cái nón xanh rồi.

"Vậy không bằng chúng ta liền lên trên lầu uống rượu như thế nào? Trên lầu tương đối an tĩnh."

Người đàn ông kia vừa nghe Naeun là người cũng giống mình, nhiệt tình mời cô cùng lên lầu.

"Tốt."

Nói xong người đàn ông kia liền ôm Naeun lên lầu. Thời điểm Naeun đang mây mưa ở phòng bao trên lầu, Suho liền đem theo thủ hạ trực tiếp xông vào. Không hổ là thủ hạ của Myungsoo, hiệu suất làm việc vô cùng nhanh.

Người đàn ông thấy có người xông vào, tức giận quát:

"Các ngươi là người nào? Muốn làm gì?"

Người đàn ông vừa mới dứt lời, Suho cầm một con dao đến trước mặt hắn ta chém xuống một nhát, hắn ta lập tức hôn mê bất tỉnh.

Còn dư lại Naeun cả người ** , bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến mức không phải làm biết như thế nào. Vừa định kêu cứu mạng, đã bị Seho chụp thuốc mê. Suho để cho thủ hạ bắt Naeun đem về.

Trở lại Woollim, Suho trực tiếp đem Naeun đang té xỉu ném trên đất của nhà giam, sau đó xoay người rời đi.

' Môn chủ chỉ nói bắt cô ta về, Môn chủ sẽ tự xử lý. '

Naeun tỉnh lại liền phát hiện cả người mình ** nằm trên mặt đất. Nhìn bốn bề đều là nhà giam, Naeunsợ đến mức lớn tiếng kêu lên:

"Cứu mạng, cứu mạng. . . . . . ."

Naeun cho là ** , nhưng bởi vì thủ hạ của Suho ngại phiền toái, dù sao Môn chủ cũng không có quy định nhất định đem cô ta phải hoàn hảo không chút tổn hại trở về. Cho nên cũng không có người mặc quần áo vào giúp Naeun.

Naeun không biết nguyên nhân mình bị đem đến nơi này, mỗi ngày cô đều kêu cứu, cho đến khi khản giọng mới thôi. Bất tri bất giác Naeun ở nơi này đợi 15 ngày. Ở đây mỗi ngày đều có người đưa cơm cho Naeun. Nhưng bất kể Naeun hỏi hắn cái gì, hắn đều không nói câu nào.

Suốt 15 ngày,Naeun đều ăn uống, ngủ và sinh hoạt ở trong phòng giam nho nhỏ này nên không khỏi làm cho căn phòng này bốc mùi hôi thối nồng nặc. Naeun cũng nhiều ngày không thể rửa mặt nên bẩn thỉu không khác gì người điên, không nhìn kĩ thì không nhìn ra cô ta là một con người, giống như là người hoang dã.

Myungsoo đi tới Woollim, đi thẳng tới phòng hình phạt, ngồi ở trên ghế chờ thủ hạ đem Naeun đến. Suho dẫn người đem Naeun từ trong nhà giam đi ra. Naeun nhìn lên người áo đen trước mặt, biết bọn họ mang mình đi chính xác không có chuyện tốt, sợ đến không ngừng giãy giụa kêu to:

"Các người rốt cuộc là ai, các người mau buông tôi ra, tôi không muốn đi với các người. . . . . . ."

Em trai nhỏ bên cạnh ngửi thấy mùi thối trên người Naeun, cũng không nhịn được muốn nôn mửa. Nhưng môn chủ đã ra lệnh thì không thể cãi lời.

Myungsoo hạ lệnh cho thủ hạ trực tiếp đem Naeun tới phòng hình phạt, trói trên cọc gỗ. Tứ chi của cô ta đều bị cột cố định lên trên mặt cọc gỗ. Naeun vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Myungsoo giống như một đế vương ngồi ở phía trên. Naeun kinh sợ mở to cặp mắt:

"Kim Myungsoo, tại sao là anh? Anh đem tôi tới nơi này làm gì?"

Myungsoo không để ý tới lời nói của Naeun, lẳng lặng lau chùi súng ở trong tay, sau đó nhìn Naeun nói:

"Còn có ai là đồng bọn của cô nữa? "

Naeun nghe được lời nói của Myungsoo, không khỏi lo sợ ở trong lòng:

'Hắn làm sao có thể biết chuyện nhanh này như vậy được. Không thể nào.'

Naeun làm bộ trấn định nói:

"Tôi không biết tổng giám đốc Kim đang nói cái gì, đồng bọn cái gì chứ."

"A, miệng còn rất cứng rắn. Dùng roi đi. Đem bịt chặt cái miệng của cô ta lại cho tôi. Thanh âm của cô ta thật khó nghe."

Myungsoo phân phó với thuộc hạ. Thủ hạ của Myungsoo nghe lệnh xong liền cầm lên roi chuẩn bị dụng hình, trước đó còn nhét giẻ vào miệng của Naeun. Bởi vì Myungsoo không thích thanh âm của cô ta.
Myungsoo ra lệnh xong, liền lẳng lặng tiếp tục lau chùi cây súng ở trên ghế. Không thèm đếm xỉa đến tiếng kêu rên của Naeun.

Thủ hạ củaMyungsoo cứ một roi lại một roi hung hăng quất vào trên người của Naeun. Mà người đánh Naeun chính, chính là người vì hôm đó không bảo vệ tốt cho Jiyeon nên bị Myungsoo trừng phạt chém đứt đi hai ngón tay. Vừa nghĩ tới hai ngón tay của mình bởi vì trước mặt người phụ nữ này mà mất đi, thì người hộ vệ kia càng ra sức quất Naeun.

Mà thời điểm ở roi thứ nhất đánh vào trên người Naeun liền muốn mở miệng khai ra. Nhưng ngoài miệng bị bịt chặt không cách nào kêu thành tiếng. Naeun vẫn ra hiệu bằng ánh mắt ý bảo bọn họ lấy giẻ ngoài miệng của cô ra, cô liền khai. Nhưng không có ai để ý tới cô cả.

Myungsoo là cố ý đem miệng của Naeun bịt lại, anh biết người như cô ta sẽ không thể chịu khổ được, khẳng định một roi vừa xuống thì cô ta sẽ không nhịn được muốn khai ra. Nhưng Myungsoo lại không vội nghe, chính là muốn hành hạ cô ta một phen trước. Rốt cuộc Naeun không chịu được đau đớn trên người liền hôn mê bất tỉnh.

"Môn chủ, cô ta hôn mê bất tỉnh rồi." Hộ vệ nhìn Myungsoo cung kính nói.

"Lấy giẻ trên miệng cô ta xuống, dùng nước dội cho tỉnh lại đi."

Myungsoo buông súng trong tay xuống rồi ra lệnh. Nước trong lời nói của Myungsoo không phải là nước bình thường mà dùng nước muối và nước tiêu nóng trộn chung vào một chỗ, rất thích hợp dùng cho vết roi trên thân người. Đem nước này vẩy vào trên vết thương bị roi quất, loại cảm giác làm cho người ta đau đến chết đi sống lại như vậy, không phải người bình thường nào cũng chịu được cả.

Nhưng loại cảm giác đau đớn này sẽ không để cho người ta ngất đi mà chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng. Naeun bị nước tiêu nóng dội tỉnh, không khỏi gọi lớn:

"A --, thật là đau , tôi nói, tôi nói. Tôi cầu xin các người đừng đánh tôi nữa."

"Là Goo Hara muốn tôi làm như vậy, tôi cũng là bị bắt buộc, đều là cô ta buộc tôi làm như vậy. Nếu như tôi không làm như vậy cô ta sẽ giết tôi. Là cô ta buộc tôi nói ra chuyện Jiyeon sợ mèo, tôi thật xin lỗi Jiyeon."

Naeun nói xong liền không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt. Cho tới bây giờthì cô ta không thể làm gì khác hơn ngoài việc đem toàn bộ chuyện này đổ lên trên người của Hara. Myungsoo nghe được Naeun kêu tên Jiyeon, trực tiếp giơ súng trong tay lên bắn một phát vào trên đùi củacô ta.

"A --."

Naeun phát ra một tiếng kêu khổ sở thảm thiết. Chỉ thấy máu tươi từ chỗ đùi của Naeun chảy xuống. Myungsoo nhìn Naeun hung hăng nói:

"Tôi không thích tên tuổi của vợ mình được nói ra từ trong miệng của cô. Bởi vì như vậy chỉ làm bẩn tên tuổi của vợ tôi. Lần tới cô mà kêu nữa thì đừng có trách tôi vô tình." Myungsoo lạnh lùng nói.

"Là ai đem bạc hà mèo bỏ vào trong túi xách của Jiyeon ?"

Myungsoo tức giận hỏi. Naeun không ngờ Myungsoo cũng biết những chuyện này, ấp a ấp úng nói:

"Đúng, đúng, là một tên ăn trộm, tôi cũng không biết tên của hắn. Tôi cũng chỉ vô tình tìm được hắn. . . . . . . ."

Naeun liền đem chuyện ở trong tiệm cà phê kể lại một lần nữa. Myungsoo nghe xong, lập tức quay đầu lại nói với Suho:

"Cậu lập tức cho người đi tìm tên này đi. Trước tiên đem hai tay của hắn chặt xuống cho chó ăn, sau đó từ từ tra tấn hắn. Tôi không muốn tiếp tục thấy mặt hắn trên thế giới này. Nhớ không cần dùng một chiêu trí mạng, tôi muốn đem thịt của hắn từ từ cắt đi từng mảnh từng mảnh một. Tôi muốn hắn nhìn tận mắt mình chết thế nào để tế cho con của tôi."

Myungsoo ác độc nói. Nghe được phương pháp giết người của Myungsoo, Naeun vội vàng cầu xin tha thứ:

"Anh không cần giết tôi, tôi thật sự chỉ bị ép buộc thôi. Ji. . . . . . ."

Naeun vừa định đem Jiyeon ra cầu cạnh cho mình, nhưng vừa nghĩ tới lời cảnh cáo vừa nãy cùng cảm giác đau đớn từ chỗ đùi truyền tới. Lời Naeun vừa ra đến khóe miệng lại nuốt xuống. Myungsoo vừa định xoay người đi ra ngoài. Hộ vệ liền cung kính hỏi:

"Môn chủ, người phụ nữ này xử lý như thế nào?."

"Đi tìm 100 con rắn độc , bắt toàn bộ bọn nó đặt ở trong một vạc lớn, đem cô ta bỏ vào, cho đến khi xác định thịt của cô ta bị rắn ăn sạch mới thôi. Sau đó đem rắn kia thả đi rồi đem xương cô ta ném cho sói ăn. Tôi muốn hài cốt của cô ta cũng không còn."

Myungsoo nhìn Naeun nói một chữ lại một chữ càng ngoan độc. Naeun nghe được lời nói của Myungsoo không chỉ có bị sợ đến tiểu cả ra quần. Nhìn Myungsoo phát ra âm thanh run rẩy quát:

"Kim Myungsoo, rốt cuộc anh là ai????? Anh là ma quỷ."

"A ~, ngay cả mình đắc tội với người nào cô cũng không biết sao? Chết đúng là không oan uổng mà. Vốn chúng tôi chỉ muốn phế bỏ một cái tay của cô, cũng không có ý định lấy mạng của cô, nhưng cô vẫn không biết hối cải. Nếu thiên đường có lối cô không muốn đi, cô lại cứ muốn đi trêu chọc ma quỷ trong địa ngục, vậy cô nên sớm nghĩ đến mình sẽ có ngày nay."

Nói xong Myungsoo liền xoay người rời đi.

"Vợ à, anh sẽ đem từng người hại chết bảo bảo của chúng ta diệt trừ toàn bộ." Myungsoo nói ở trong lòng, sau đó lái xe về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro