Q.2 - Chương 37 (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác có người đến gần bên cạnh, Jiyeon ngẩng đầu liền thấy Myungsoo , lập tức tắt ti vi, đứng dậy đến bên người Myungsoo cười nói đến:

"đã về."

Myungsoo ôm Jiyeon lại, lần nữa ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Jiyeon dịu dàng nói:

"đã biết chuyện của Park thị rồi à."

Jiyeon nằm ở trong ngực Myungsoo nói:

"Ừ, mới vừa rồi xem tin tức mới biết."

Myungsoo lấy công văn từ cặp ra, đưa đến trước mặt Jiyeon :

"Những cổ phần của Park thị đều chuyển qua tên của, nhất định phải kí tên. Bắt đầu từ ngày mai là tổng giám đốc của Park thị."

Myungsoo nhìn Jiyeon ôn tồn nói.Jiyeon nghe vậy có chút không tiếp thu nổi, hạnh phúc đến quá bất ngờ.

Cô không ngờ chuyện được giải quyết dễ dàng như vậy. mà Hạ thị lại trở về tay mình đơn giản, cô nhìn Myungsoo có chút khổ não:

"Thụy, không thể quản lí một công ty? thích nhất là khiêu vũ, không muốn làm. Chồng à nếu không như vậy đi, viết giấy ủy quyền cho quản lí Park thị có được không?"

Jiyeon cầm cánh tay Myungsoo lắc lư, nũng nịu nói. Myungsoo cố giả vờ trầm mặc:

"Như vậy cũng được. Chỉ là phải có qua có lại, lấy gì để cảm ơn đây?"

Myungsoo vừa nói vừa dùng ánh mắt nhìn tới nhìn lui toàn thân Jiyeon . Ánh mắt Myungsoo như tia X đảo qua đảo lại như thể Jiyeon không mặc quần áo. Myungsoo đương nhiên hiểu lời nói. Cô xấu hổ nói:

"3 ngày."

" không được, nửa tháng."

"Nửa tháng là muốn mạng của sao? Nhiều nhất là một tuần."

"Mười ngày không thể thiếu, nếu không mặc kệ."

Myungsoo uy hiếp. Nghe được Myungsoo uy hiếp, Jiyeon mới khẽ cắn răng rất khổ sở nói:

"Được rồi, 10 ngày thì mười ngày, cùng lắm thì bản cô nương một tháng không ra khỏi cửa là được."

"Vợ này những tài liệu này phải kí tên vào, ngay mai kêu luật sư đem giấy ủy quyền tới, trực tiếp kí là được, còn lại giao cho."

Myungsoo đem bút đưa cho cô. Jiyeon kí tên mình lên tài liệu đưa.

"Như vậy có thể xong rồi sao?"

Jiyeon nhìn Myungsoo không xác định hỏi.

Jiyeon vừa nói xong, Myungsoo liền lập tức đem Jiyeon từ trên ghế salon ôm lấy,

"A --."

Đột nhiên bị ôm, Jiyeon sợ quá thét lên, hai cánh tay nhanh chóng ôm lấy cổ của Myungsoo . Cố làm vẻ tức giận:

"làm gì đấy?"

Myungsoo vừa đi vừa cười nói:

"đang giành phúc lợi của."

"Cái gì? còn chưa có làm xong chuyện giao, hiện tại lại muốn hưởng phúc lợi trước. Cái này giống như là mua đồ, đồ còn chưa tới tay đã phải đưa tiền."

Jiyeon lại dong dài, cho đến khi Myungsoo đặt cô lên giường sau đó đè lên người cô, cô mới biết mình đã vào phòng ngủ rồi. Jiyeon lập tức giở giọng nũng nịu:

"Chồng ơi còn chưa ăn cơm đó. rất đói. Chúng ăn xong mới làm có được không?"

Jiyeon muốn kéo dài thêm chút nào hay chút đó. Myungsoo cười nối:

"Vợ ơi, nghĩ chúng làm trước rồi ăn."

" không được, chưa ăn không có hơi sức đâu."

Jiyeon lo lắng nói.

Thật ra lúc Jiyeon nói cô đói bụng Myungsoo cũng nghĩ nên bỏ qua cho cô nhưng muốn trêu cô một chút. cười nói: "yên tâm, dù sao chỉ có động, cần sức lực chỉ có nằm im là được rồi. Cho nên không cần lo lắng không có hơi sức."

Jiyeon á khẩu không nói được lời nào.

Myungsoo thấy cô lo lắng cười:

"Ha ha ha ~~."

"trêu."

Myungsoo nhìn cô vui vẻ nói:

"nào có trêu, chẳng qua trước hết để cho đầy bụng sau đó còn phải lấp đầy cho đấy."

Nghe thấy lời nói của, Jiyeon thẹn thùng:

"Kim Myungsoo , một ngày không lưu manh không được sao?"

" không thể."

Sau đó ôm lấy Jiyeon đi xuống lầu.

"Đi, ôm vợ đi ăn cơm."

"thả xuống, người giúp việc thấy thì không hay đâu."

Jiyeon xấu hổ giùng giằng muốn xuống.

"ôm vợ của, người khác mặc kệ."

Myungsoo không để ý cô giãy giụa, kiên trì ôm Jiyeon tới bàn ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro