Q.2 - Chương 37 (3).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Goo Hara từ bệnh viện đi ra ngoài, tâm tình hết sức tệ nên liền lái xe tới quán rượu.

Ngồi ở quầy bar uống hết ly này đến ly khác. Chỉ có say mới quên đi phiền não hiện tại.

Lúc này có một gã đàn ông vừa lùn vừa xấu cầm ly rượu đi tới trước mặt Hara.

"Tiểu thư uống rượu một mình à, đang buồn sao? Có cần đây giải buồn cho cô không?"

Hara thấy người đàn ông xấu xí trước mặt mình, tức giận rống lên:

"Biến đi, cũng không xem bộ dạng mình thử, còn dám đến gần bản cô nương. Trư Bát Giới còn đẹp hơn đấy."

Hara tức tối nói. Mình nói thế nào cũng là một mỹ nữa, sao lại cần một người đàn ông xấu như vậy chứ. Điều này làm cho Hara càng thêm tức.

Nghe được lời nói của Hara, người đàn ông trong nháy mắt tức không chịu được:

"Gái điếm thúi mày cho rằng mày là ai, muốn làm kỹ thoại từ nữ còn lập đền thờ trinh tiết gì chứ, đại gia coi trọng mày là phúc phần của mày đấy."

người đàn ông nói xong liền bỏ đi.

"Hừ ~."

Hara không để ý tới mới vừa người đàn ông kia nữa tiếp tục uống rượu. Vừa nghĩ tới hôm nay kết quả của mình đều do Jiyeon tạo ra, Hara tức đến ngứa răng.

"Jiyeon , tôi sẽ không thua như vậy."

Ngửa đầu uống cạn rượu trong ly cuối cùng, sau đó trả tiền rượu, run rẩy từ quán rượu đi ra ngoài.

Đi tới bên cạnh xe lấy chìa khóa ra. Bởi vì đứng không vững nên không mở xe được. Đúng lúc đó thì một cái tay chìa ra, đem che miệng của Hara lại: "Ô ô ô...."

Hara không giãy giụa được vì mới uống nhiều rượu nên cả người không còn chút hơi sức nào nữa. người đàn ông lôi Hara tới một hẻm nhỏ vắng người.

Đem Hara ném trên mặt đất, Hara nhìn thấy có ba người đàn ông trước mặt mình, cô biết một người trong số đó, chính là người mới vừa rồi ở quầy rượu.

"Các người muốn làm gì?"

Hara sợ vừa lui về phía sau vừa run rẩy hỏi.

"Làm gì? Cô nói chúng tôi định làm gì? Ha ha ~~."

Gã đàn ông cầm đầu chính là tên mập mới vừa nãy cô chửi mắng ở trong quán rượu. hắn nhìn hai đàn của mình bên cạnh liền nói:

"Ai, đại ca, cô thoại từ nàng này có dáng dấp không tệ, hôm nay có thể ăn no rồi. Ha ha ha...."

Một gã đàn ông trong số đó vui mừng nói. "Nhị ca nói thật là đúng. Nhìn cô này da thịt non mềm nhất định rất sảng khoái."

Một gã đàn ông khác cũng là hưng phấn mà nói.

Nghe được lời của bọn họ. Hara sợ hãi:

"Tôi nói cho các người biết, tôi là thiên kim của Goo thị, các người dám làm gì tôi cha tôi sẽ không bỏ qua cho các người."

"Thiên kim Goo thị, cô nói cái Goo thị sắp đóng cửa đó sao. Ha ha ha..."

Gã đàn ông thứ ba cười lớn. Hara nhìn bọn họ không sợ hãi Goo thị liền mang cả Kim Myungsoo ra.

"Tôi là người tình của tổng giám đốc tập đoàn Kim Thị các người dám đụng tôi, các người thấy tổng giám đốc Kim sẽ bỏ qua cho sao?"

"Tổng giám đốc Kim ư, tôi đã nghe qua. Cả thành A đều do hắn định đoạt."

Gã đàn ông thứ hai nói.

"Tôi cũng vậy nghe nói tiểu tử kia là một nhân vật hung ác."

Tên tam đệ kia cũng phụ họa theo. Nghe được lời bọn họ nói, Hara biết lời uy hiếp của mình có tác dụng, lập tức phách lối:

"Các người đã sợ chưa, còn không mau để bản tiểu thư đi."

Hara nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi. Gã đàn ông lớn nhất liền cho Hara một cái tát.

"Mẹ, con này đang gạt chúng. Lão Tam không phải cậu mới nói Goo thị sắp phá sản sao? Chuyện này tôi cũng nghe nói nhà đầu tư lớn nhất của Goo thị là tập đoàn Kim thị rút vốn. Nếu giống như cô đã nói thì tổng giám đốc Kim sao không quan tâm cô, lại đi rút tiền để cho nhà cô phá sản." Lão đại trầm mặc một hồi sau đó nói với hai người huynh đệ của mình.

"Đúng rồi, gái điếm thúi dám gạt chúng, muốn tìm đường chết sao?"

Lão Tam nghe Lão đại phân tích liền tức giận đạp Hara một cước. Hara thấy kế hoạch của mình bị bọn họ nhận ra, lập tức cầu xin:

"Các vị đại ca, cầu xin các vị thả tôi đi, vô luận các người muốn bao nhiêu tiền tôi đều đưa cho."

"Ha ha ha, mấy không muốn tiền của cô, mấy muốn cô phục vụ mấy, nếu thấy tốt sẽ thả cho cô một con đường sống."

Lão Nhị nhìn Hara cười gian.

"Lão nhị, đối với loại gái điếm thúi này khách khí gì chứ, mới vừa rồi cậu không thấy ở quầy rượu cô khinh người thế nào đâu, hôm nay tôi sẽ cho cô thấy Trư Bát Giới này xơi cô thế nào. Ha ha ha..."

Gã đàn ông mập mạp vui mừng nói. Sau đó đi tới trước mặt cô, xé rách quần áo của cô.

" không cần, buông tôi ra."

Hara giãy giụa.

"Con bà nó, đàng hoàng một chút cho lão tử."

Gã đàn ông mập liền đánh Hara mấy tát. Đầu óc Hara trong phút chốc liền choáng váng.

Ba gã đàn ông thay nhau khi dễ Hara. Cho đến khi phía chân trời trắng bệch mới rời đi. Lúc đi gã đàn ông mập mạp còn nói:

"Thật đúng là đầy đủ tư vị."

"Đúng nha, đại ca, lần tới nếu có mặt hàng tốt như thế xin đừng quên huynh đệ."

Lão Nhị vừa kéo quần lên vừa cười nói.

"Còn có nữa đại ca."

Lão Tam cũng hưng phấn mà nói.

"Được, nhất định sẽ không quên các người. Ha ha ha ha. Đi ăn cơm."

Ba người cười ha ha rời đi. Hara từ từ mặc quần áo trên đất vào, nhìn khắp người dơ bẩn, Hara yên lặng khóc.

'Tại sao? Tại sao lại như vậy? Từ nhỏ mình đã là công chúa cao cao tại thượng, tại sao lại như thế? Tại sao cha và mấy tên đàn ông kia đều khi dễ mình .'

"A --."

Hara ngửa mặt lên trời gầm to.

"Đều là do Park Jiyeon , nếu như không phải cô tôi sẽ không đi đến quán rượu uống say, sẽ không xảy ra chuyện này, đều do cô hại . Park Jiyeon tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Hara tức giận quát lên. Ghen tị trong lòng phụ thoại từ nữ không có chút lí trí. Chỉ muốn tìm cách phát tiết tức giận trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro