CHAP 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Taeyeon.

– gì vậy mẹ ?

– à đây là điện thoại mẹ mua cho con, cái điện thoại cảm ứng kia chắc giờ con không dùng được, mẹ đổi điện thoại có phím cho con.

– cám ơn mẹ

– sao con phải cám ơn, con là con mẹ, mẹ không lo cho con thì lo cho ai. À, nghe nói chủ nhật con đi chơi với Yoona hử.

– vâng, có cả Lay và Sehun nữa.

– ukm, đi chơi vui vẻ nha con.

– dạ .... À mẹ ơi. Mẹ lưu số điện thoại ừ máy cũ sang máy mới cho con.

– ừ nhỉ, mẹ quên mất.

– mẹ lưu tên dưới dạng số đi cho con dễ lần nhá.

– ok con yêu, mẹ số 0 nha.

– đừng mẹ * Taeyeon ngăn mẹ lại *

– sao thế con

– hì hì, số 0 mẹ để trống cho con đi, mẹ lưu từ số 1 ý

– ukm, được rồi, vậy mẹ số 1, Lay số 2, Yoona số 3, Sehun số 4, .... ủa Ginger ... số ai lại lưu là Ginger đây????

– À ... à ... bạn con, cậu ấy nghe vẻ rất thích Ginger nhà mình nên cậu ấy lưu vậy.

– bạn mới à con

– vâng ^^

– ukm, vậy mẹ lưu số 9 nhá. Ok. Xong rồi đó

– Cám ơn mẹ nha, mẹ ngủ ngon.

Bà mẹ hôn lên trán cô rồi từ từ khép cửa phòng ngủ lại, Taeyeon lôi máy ra và bắt đầu lần bàn phím, mở danh bạ ra , số đầu tiên cô tìm là số 9, cô ấn nút xuống và chọn nút đổi tên, 9 đã thành 0 – số đầu tiên của danh bạ, cô kẽ mỉm cười, cô nhớ lại hôm cô trò chuyện cùng Baekhyun.

– câu đưa điện thoại đây ? * Baekhyun nói *

– gì cơ

– điện thoại ý

– nhưng để làm gì * Taeyeon vừa hỏi vừa lôi điện thoại ra *

– Ôi! Dễ thương thế

– Hả O.O

– hình nền ý

Baekhyun nhìn màn hình điện thoại, đó là ảnh Taeyeon chụp tự sướng với Ginger, Taeyeon bất giác đỏ mặt, Baekhyun nhìn thấy thế liền cười và thêm cho 1 câu:

– Ginger dễ thương thật đó

Taeyeon nhận ra mình bị hớ liền quay mặt đi, Baekhyun thì cắm cúi lưu điện thoại của mình vào máy rồi đưa cho Taeyeon

– Ok, xong rồi

– Gì vậy?

– tớ lưu số điện thoại của tớ vào máy cậu chứ sao

– sao lại phải lưu chứ

– oh hay, cậu không muốn thì tớ xóa vậy?

Taeyeon bối rối chộp lấy cái điện thoại
– thôi khỏi đi, lưu rồi thì thôi, xóa làm gì

– tớ lưu tên là Ginger đó * cười *

– Ginger ??? sao vậy, sao lại lưu là Ginger thế

– Nó dễ thương mà .... Với lại tớ muốn thân với nó hơn và ..

– và gì ?

– hình như cậu rất thích nó

Taeyeon im tiếng luôn, thấy Baekhyun nói vậy tự nhiên cô nghĩ là Baekhyun thích mình và muốn mình thích cậu ấy như thích Ginger. Nghĩ rồi cô lắc lắc cái đầu và xóa bỏ suy nghĩ vừa rồi đi, cô bị làm sao vậy, sao đột nhiên lại nghĩ ra chuyện đó chứ ....

Taeyeon cứ ngồi ôm cái điện thoại rồi cười một mình, hẳn là bây giờ trông cô như 1 con ngố đang tự dìm mình vào 1 thứ gọi là '' tình yêu ''. Có điều gì đó ở Baekhyun làm cô thấy vô cùng quen thuộc, một cảm giác gì đó cô không thể lý giải được.

.....
Chủ nhật – rạp chiếu phim

– Này này này ... yaaaa TAEYEON * Yoona hét lên *

– hử

– hử hủ gì, ăn nhanh lên chúng ta đi xem phim chớ

– gì chứ, tớ ăn cũng thấy khó khăn đây nè, còn chả biết hết cốc kem hết chưa nữa

Taeyeon cầm thìa ngoáy ngoáy cốc kem mà mãi không múc lên được, Lay lấy cốc kem từ tay Taeyeon đút hết số kem còn lại cho cô rồi rút khăn giấy thấm quoanh miệng Taeyeon dưới ánh mắt '' ngưỡng mộ '' của Yoona. Sehun đi mua vé phim về mặt nhăn như bị:

– hết phim Hừng Đông phần 2 rồi, tức thế không biết

– hết rồi á * Yoona nhảy bổ lên *

– giờ sao đây, xem phim gì bây giờ

– Hay xem '' Sói '' của Song Joong Ki * Lay gợi ý *

– Nhưng tớ xem rồi mà * Yoona làu bàu *

– Nhưng hết phim hay rồi , với lại em chưa xem phim đó * Sehun lên tiếng *

– Biết rồi biết rồi .... Chúng ta đi mua vé OK.

Cuối cùng thì Yoona cũng đồng ý đi xem. Họ đi vào phòng chiếu phim, phòng rất rộng và dường như hơi lạnh 1 chút, có lẽ ai đó giảm nhiệt độ hơi quá tay. Phim bắt đầu chiếu, mọi người xem phim rất chăm chú, thỉnh thoảng cười ồ lên, rồi sau đó tất cả im lặng * rầm * tiếng động trong phim là Taeyeon dật mình, phim đến đoạn nam chính bị cảnh sát bao vây khi nghi ngờ anh giết ông già chăn cừu, ẩu đả xẩy ra. Có kí ức gì đó hiện lên trong đầu Taeyeon.

....//// kí ức 11 năm trước ...Tại Alaska gần Washington ( Nước Mỹ ) nơi tuyết bao phủ hàng năm, nói đơn giản và dễ hình dung đó là thiên đường của những chú chó kéo xe tuyết.....

– Bố ơi con muốn chăm nó, nó đang bị thương, nó sẽ chết mất.

– không được vào nhà đi con, nó là một con Sói, không phải chó kéo xe.

– Sói con cũng mặc kệ, bố đừng có ngăn cản con như lần trước, con không nghe lời bố đâu, con không muốn chó chết như con Sói lần trước.

Nói rồi Taeyeon chạy lại ôm con Sói lông màu bạch kim, lấy chiếc khăn ra băng vết thương ở chân nó lại. Ông bố lắc đầu rồi lại gần bế bổng con Sói lên.

– lên xe đi, bố đưa con với nó về

Taeyeon sung sướng ôm chặt chân bố rồi ngoan ngoãn trèo lên xe

____
– Taeyeon à, mai cùng bố lên đồi thả Lulu nhá

– dạ, sao thả hử bố, không đâu con không thích

– 1 tháng rồi, vết thương cũng đã lành, chắc bố mẹ nó cũng đang tìm nó ngoài kia, con nỡ chia rẽ gia đình nó sao.

– nhưng...

– con đã hứa với bố rồi phải không, khi nào nó lành sẽ thả nó đi

Cô kẽ gật đầu rồi đi về phòng, mở cửa ra Lulu đang nhìn cô, cô lại gần vuốt ve, chải lông cho nó. Lulu là cái tên cô đặt ngay khi cô mang nó về chăm sóc.

– Lulu à, mai tao sẽ đưa mày về rừng, mày sẽ được đoàn tụ với gia đình mày ngoài kia. Về đó rồi mày có nhớ tao không?

Lulu đứng dậy liếm lám đôi bàn tay cô, rồi đến đôi má cô. Cô cười ôm mặt nó

– này này, bậy nào, mày đang chia tay với tao đấy phải không?

Lulu lùi lại vài bước rồi nằm xuống nhắm mắt lại, cô đi lại lấy tấm mành đắp cho nó rồi lên giường đi ngủ. Tối hôm đó Lulu không ngủ, nó ngồi dậy nhìn Taeyeon hồi lâu rồi biến hình, tấm lông cụt dần rồi biến mất để lộ da thịt. Lulu lúc này chính là Luhan, cậu lấy tay kéo tấm mành Taeyeon đang đắp cuốn quoanh eo. Điều đó làm Taeyeon tỉnh giấc, cô hoảng hốt vì thấy 1 cậu con trai không mặc gì, đang cuốn cái chăn của cô trên người. Trước khi Taeyeon kịp kêu lên thì Luhan đã nhanh tay bịt miệng lại. cô sợ hãi dãy dũa

– Taeyeon à

Luhan lên tiếng còn cô thì trợn mắt nhìn anh, thấy cô có vẻ bình tĩnh trở lại anh từ từ thả tay mình ra, cô nhìn Luhan rồi nhìn xuống chỗ Lulu nằm nhưng không thấy nó đâu, cô lại nhìn anh rồi nhìn mái tóc anh, mái tóc có màu y hệt màu lông của Lulu, cô lắp bắp nói

– anh ... Lulu ... anh ... anh là Lulu.

– Đừng gọi là Lulu, hãy gọi anh là Luhan * mỉm cười *

– hả ....

– Chắc em ngạc nhiên lắm phải không? Anh là 1 con sói có thể biến thành người đấy * Luhan chống tay áp sát mặt mình vào mặt Taeyeon * anh phải về với gia đình rồi, anh đã cố nán lại để có thêm thời gian ở bên em nhưng không được nữa, bộ tộc anh sắp phải chiến đấu

– Chiến đấu ???

– ukm. Ngoắc tay nhá, khi nào làm xong mọi việc anh sẽ đến tìm em, mình sẽ ở bên nhau mãi mãi, được chứ.

Luhan đưa ngón tay cái và tay út về phía Taeyeon, cô nhìn anh một lúc rồi cũng đưa tay ra. Luhan mỉm cười, anh rung người một phát lập tức biến thành Lulu. Lulu nhảy lên giường cọ mặt mình vào mặt cô rồi nhảy ra ngoài cửa cổ đi mất

..//////.........

Taeyeon choàng tỉnh, cô đứng bật dậy giữa phòng chiếu phim. Mồ hôi cô lấm tấm trên trán, hơi thở dồn dập. Gì chứ, kí ức vừa rồi là sao. Đám người ngồi đằng sau cô bức xúc kêu cô ngồi xuống nhưng cô không để ý, Yoona Sehun và Lay rồi rít quay xuống xin lỗi rồi kéo Taeyeon ra phỏi phòng chiếu phim.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro