CHAP 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày cuối tuần trôi qua với Taeyeon như địa ngục vậy, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, Lay vẫn cùng cô đi học, Luhan không còn đến tìm cô nữa nhưng Baekhyun thì vẫn không xuất hiện. Đã 5 hôm rồi cậu ấy không đến trường học, cô giáo liên lạc về nhà cũng không kiếm được cậu ấy. Rốt cuộc cậu ấy đi đâu chứ. Hàng ngày cô vẫn chạy ra sông Hàn tìm nhưng cũng vô ích, mỗi lần ra đến cây cổ thụ đó cô lại lấy cái đinh sắt 10 phân trong túi ra lần lần thân cây rồi khắc chữ gì đó

.....
– Taeyeon à! đi siêu thị với mẹ không con.

– Dạ, mẹ đợi con cột dây cho Ginger đã.

Cô kéo Gigner ra khỏi ngôi nhà nhỏ của nó, lấy dây cột cổ nó lại và không quên thắt hình cái nơ. Lâu lắm rồi cô với mẹ mới đi siêu thị, mẹ cô có ghé qua cửa hàng tạp hóa mua cho cô cái tai phone rồi dẫn cô đi sắm tý đồ dùng trong nhà. Đang chạy nhảy lăng xăng phía trước , đột nhiên Ginger đi lùi lại gầm gừ, may mắn là không bị Taeyeon dẵm phải. Cô thấy Ginger vậy tưởng nó gặp Baekhyun, cô đi thật nhanh và va phải một người, hình như anh ta rất cao to và rắn chắc. Taeyeon làm rớt cái tai phone và anh chàng đó đã cúi xuống nhặt lên cho cô

– Cô thật may mắn

– Dạ, gì cơ * Taeyeon ngạc nhiên *

– tý nữa thì nó rớt xuống cống.

– Vậy sao, thật sự cám ơn anh

– Không có gì

Anh ta cười nửa miệng, vốn dĩ trên đường chả có cái nắp cống nào chỗ đó cả, 1 người đàn ông khác gọi anh ta và anh ta nhanh chóng quay lại và đi tiếp

– Kris, cháu làm gì vậy, đi thôi.

– Vâng, cháu tới ngay.

....
– Hôm nay mua thế đủ rồi đó Taeyeon à, chúng ta về nhà thôi,... Taeyeon ?

– Dạ ... à vâng * Cô đang mải suy nghĩ, lúc nãy cô tưởng cô tìm được Baekhyun rồi chứ *

– con có thèm ăn gì không?

– hyummmm! Bánh kem nha mẹ.

– ok con yêu, phía trước có quán bánh kem ngon đó, mình qua nhá!

– Mẹ ngồi đây ra để ra gọi cho

– đi được không con.

– được mà mẹ

Taeyeon đi chầm chậm đến bàn tiếp tân, ở đây nhân viên tiếp đón khách rất chu đón, ra 1 câu chào , vào 1 câu chào. Thấy cô, cậu nhân viên lại không nói câu gì cả cho đến khi có người giục cậu thì cậu lại kéo anh ta làm giúp mình

– Này! Tên kia, cậu làm gì vậy, chào hỏi khách đi chứ?

– D.O , cậu ra tiếp vị khách này hộ tôi * Baekhyun nói nhỏ*

– cái gì? cậu ...... Cửa hàng bánh ngọt D.Onuts kính chào quý khách, Quý khách muốn dùng loại bánh nào? Đây là menu ạ. * Nói rồi D.O đưa menu trước mặt Taeyeon thì bị Baekhyun cốc đầu cho một phát * Ui za! Thằng khỉ mày làm gì vậy?

– cô ấy không nhìn thấy gì cậu đưa menu làm gì * Baekhyun nói nhỏ *

– Xyn lỗi, ở đây có vị đậu xanh không? * Taeyeon cười *

– Xyn lỗi quý khách, vị đậu xanh vừa hết rồi ạ .... Áa * D.O hét lên sau khi Baekhyun bẹo mông cậu ta * Này Bae... * Baekhyun đã kịp bịt miệng D.O lại trước khi cậu ta gọi tên mình*

– Vẫn còn 1 chiếc mà * Baekhyun chỉ về phía bàn gói bánh *

– nhưng đó là của vị khách trước đặt rồi.

Baekhyun chẳng nói chẳng rằng lại lấy chiếc bánh dúi vào tay D.O với ánh mắt hăm họa rồi hất cắm về phía Taeyeon, cậu ta tức tím mặt rồi quay sang chỗ Taeyeon cười đau khổ.

– Xyn lỗi có sự nhầm lẫn, vẫn còn 1 chiếc thưa quý khách.

Taeyeon nhận lấy chiếc bánh rồi về chỗ mẹ ngồi, Baekhyun thì đấm bóp vai D.O xin lỗi.

– Nãy bẹo đau lắm không?

– thằng điên, mà cậu quen cô ấy à?

– ukm

– sao không nói chuyện mà kêu tôi nói vậy?

Thấy Baekhyun có vẻ buồn, D.O nhún vai không hỏi nữa

– Tối nay muốn ăn gì? Baekhyun

– Cơm chiên cuộn trứng

– ok

Sau khi Baekhyun bỏ nhà đi, cậu lang thang cho đến tối và cái bụng bắt đầu réo, đúng lúc đi qua tiệm bánh của D.O. Thấy Baekhyun cứ nhìn mấy chiếc bánh đến rớt cả nước miếng, cậu đã nhận Baekhyun vào làm và cho cậu ấy ở cùng mình. Tiệm bánh là do bố D.O để lại cho cậu, tuy là '' ông chủ '' nhưng cậu thường xuyên ra bàn tiếp khách hàng.

.....
Nhà Baekhyun.

– Sooki * bố Seohyun vô cùng ngạc nhiên *

– sao vậy, cậu không chào đón tớ à?

– không phải vậy? sao đột nhiên về Hàn thế này mà không báo trước. Lại còn cả Kris nữa.

– Tôi muốn mọi người bất ngờ mà. À Luhan đâu, nó ở đây không quậy gì cậu chứ?

– không, thằng bé ngoan lắm, nó đi học rồi.

– Cháu chào chú, chú vẫn khỏe chứ * Kris cúi đầu chào rồi quay sang nhìn Seohyun * Lâu không gặp.

– ukm * Seohyun chỉ ừ 1 tiếng *

– A! mọi người đến rồi hả * Chanyeol nhảy tưng tưng lên *

– Chanyeol, cháu ở đây à ? chú đã cho cháu tiền thuê trọ ở ngoài rồi mà

– Cháu xài hết rồi * cười nhăn răng * mà sao chú không ở ngoài đi, nhà Seohyun bé bằng mắt muỗi à. Có 1 phòng khách, 1 phòng đọc sách, 4 phòng ngủ , 1 phòng bếp và 2 cái nhà tắm. Hết. Chú định ngủ ở đâu.

– Thế là đủ chỗ mà. Vợ chồng chú 1 phòng, Seohyun 1 phòng, chú Sooki 1 phòng còn 3 chúng ta 1 phòng phòng vậy, tôi sẽ cố chịu chật 1 chút * Kris nói * À tất nhiên là cậu sẽ không được ngủ trên giường.

– Gì chứ, sao phân biệt vậy * Chanyeol nhảy bổ lên * mà cái phòng kia của Baekhyun rồi.....

– Baekhyun? * Kris và chú Sooki đồng thanh *

– Baekhyun là con nuôi của tớ * bố Seohyun lên tiếng * nó là người, tớ đã nhận nuôi nó từ bé. Xin lỗi vì không cho cậu biết.

– Cậu nhận nuôi con người có ổn không * Sooki có vẻ lo lắng *

– Tất nhiên là không, nó bỏ nhà đi rồi * Chanyeol hớt lẻo *

– cậu không nói không ai bảo cậu câm * Seohyun đá cho 1 phát *

– Thôi thôi không nói chuyện Baekhyun nữa, Sooki, cậu tạm thời ở phòng Baekhyun đi, còn Luhan , Kris và Chanyeol ở 1 phòng.

– Chú à, cháu phải ngủ đất đó, chú cho Luhan sang phòng Seohyun đi * Chanyeol nhăn mặt *

– không bao giờ * Luhan lên tiếng, cả nhà đổ dồn mắt về phía cửa * đừng nhìn con như vậy, nay con mệt nên về sớm.

– Luhan con vẫn khỏe chứ * Sooki hỏi han con *

– Con vẫn khỏe ... À đúng rồi, Baekhyun nó làm ở của hàng bánh ngọt D.Onuts đó, mọi người lo mà đón về đi, trông nó có vẻ bình tĩnh lại rồi đấy''

– sao cậu biết Baekhyun ở đó * Seohyun giữ tay Luhan lại *

– đi ngang qua thì thấy thôi

Luhan lên thẳng phòng, Seohyun nhìn bố và ông gật đầu. Hãy đón Baekhyun về đi, ông cũng nhớ nó lắm rồi.

...
Tiệm bánh D.Onuts

– Chà, cơm D.O nấu là ngon nhất * Baekhyun hí hửng cầm dĩa cắt miếng cơm cuộn cho vào mồm ăn ngon lành*

– vậy thì ăn nhiều vào, từ khi cậu đến tôi đỡ được bao nhiêu đồ ăn thừa

* ding doong * có tiếng chuông, D.O chạy ra mở cửa rồi gọi Baekhyun ra, Seohyun đã đến tìm cậu

– Sao chị biết em ở đây.

– Luhan cho chị biết

– Anh ta theo dõi em à, hyummm

– Không có .... Em về nhà với chị đi

– em không có nhà, không có người thân, mẹ em mất rồi. Và còn điều nữa em muốn hỏi chị. Tại sao mọi người lại nuôi em, tại sao lại giấu em chuyện em không phải là người?

– ... * Seohyun lặng người nhìn cậu *

– Chị không trả lời được sao, vậy chị về đi

– Hyun ... đó là tên của mẹ em, và đó cũng là cô ruột của chị. Em là em họ của chị, chúng ta là 1 gia đình. Mẹ em đã lấy mạng sống của mình để em được làm người. Bây giờ em là con người, Là con người Baekhyun à. Đó là sự thật.

Baekhyun khưng lại, cậu quay lại nhìn cô, cô mỉm cười và chìa tay về phía cậu

– Về nhà với chị, em đừng tự ti về bản thân nữa. Nếu em là 1 con Sói thì em sẽ giống Luhan, sẽ rất khỏe mạnh, có khả năng khác người, có thể hóa Sói , thích ăn thịt tái và đôi mắt đỏ ngầu kia nữa.

– Chị cũng là Sói ? vậy tại sao chị không ăn thịt tái và em cũng chẳng thấy chị biến thành sói gì cả.

– Chị là nửa người nửa Sói, Bố chị là Sói còn mẹ là người nên chị chỉ có khả năng đặc biệt thôi chứ các thứ còn lại chị đều không có.

– Bác gái là người sao?

– Ukm, giờ thì em yên tâm rồi chứ.

Baekhyun mỉm cười, cậu chạy vào nhà từ biệt D.O rồi theo Seohyun về nhà. Lúc đó cả nhà cậu đã ăn xong cơm và ngồi tâm sự với nhau. Trước khi vào nhà Seohyun có dặn Baekhyun là bố Luhan có từ Mỹ về và ở nhà ta ýt bữa, cậu hãy cư xử bình thường như cậu là con của bố cô chứ không phải cháu trai. Tất nhiên họ cũng là Sói, cậu hãy cẩn thận 1 chút.

– Bố, con với Baekhyun về rồi

– Con chào bố mẹ * Quay sang nhìn chú Sooki * Cháu chào chú.

– ukm, chào cháu, cháu ngồi xuống đây đi

– Dạ thôi, cháu lên phòng ạ.

– Ấy ấy không được, giờ đó đâu phải phòng cậu * Chanyeol lên tiếng gọi Baekhyun *

– Gì cơ * Baekhyun ngạc nhiên *

– à à, Tôi ... * Chanyeol đứng dậy dõng dạc giới thiệu * Tôi là Chanyeol, đây là Kris, chúng tôi là bạn của Luhan. Vì thiếu phòng nên chú Sooki ở phòng cậu rồi.

– Vậy à, vậy tôi sẽ ngủ phòng đọc sách, nhà vẫn còn 1 cái giường gấp. Tôi sẽ ngủ ở đó. Cám ơn anh.

– Giường, giường gì * Chanyeol nói lớn *

– Giường đôi

– Chú * Mắt Chanyeol sáng lên quay sang nhìn bố Seohyun * cho cháu sang ở phòng đọc sách đi.

– Này, cậu bị điên à * Kris kéo Chanyeol ngồi xuống *

– Gì chứ, còn hơn phải ngủ đất.

– Thôi được rồi, Chanyeol ở cùng Baekhyun, Baekhyun con đồng ý chứ, con vừa về đã bắt tội con rồi!

– Dạ không, bố không phải lo.

....
Phòng Luhan

– Nghe nói cậu bỏ cô bé Taeyeon gì đó rồi hử, thế định bao giờ về Mỹ đấy * Kris hỏi *

– tôi chỉ không gặp cô ấy một thời gian thôi, khi nào cô ấy nghĩ lại tôi sẽ ở bên cô ấy

– Vậy vẫn không bỏ được à?

– Chuyện của tớ thì tốt nhất câu đừng mó vào là tớ cảm ơn cậu lắm rồi

– Cậu nói vậy là sao?

– Chẳng sao cả, đi cả ngày mệt rồi thì nghỉ đi

Luhan ném cái gối về phía Kris, anh nằm gối tay dưới đầu. '' đúng rồi, chắc là không bỏ được, trừ khi ... tôi giúp cậu '' Kris mỉm cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro